Y võ song toàn

Chương 146

Chương 146: Ông ta không chỉ dạy nổi cho anh đâu

Anh Đông vừa nói xong, trong lòng Đầu Trọc vui mừng như vừa được tha tội chết, còn cho gã thêm một cơ hội, tốt quá rồi!

Anh Trọc đứng dậy, quay đầu, sắc mặt u ám vô cùng nhìn Dương Tân Thành.

"Con mẹ mày muốn hại chết tao đúng không, ông đây giết mày!"

Đầu Trọc vớ lấy chai rượu rồi đập luôn vào đầu Dương Tân Thành.

'Bốp' một tiếng, bình rượu vỡ vụn, đầu Dương Tân Thành chảy máu.

Anh ta vốn gầy yếu, sao chịu nổi một đòn của Đầu Trọc?

"Anh Trọc! Anh đang làm gì vậy, sao anh lại đánh em, anh đã nhận của em năm mươi nghìn mà!"

"Chờ mày chết rồi, tao sẽ đốt trả mày!"

Nói xong, Đầu Trọc liền ấn Dương Tân Thành xuống đất, đập mạnh xuống.

Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương vội vàng nhìn Tần Lâm, như đang xin phép.

Tần Lâm nói: "Được rồi, không có chuyện gì nữa đâu, chúng ta về thôi".

Nói xong Tần Lâm đỡ dì Hai dậy, ba người bước ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng mới nhìn thấy trong đại sảnh đứng chật kín người, ít nhất cũng phải một hai trăm người!

Đường Mẫn sợ hết hồn, có điều mấy người này nhìn thấy Tần Lâm bước ra đều vội vàng tách ra tạo thành một con đường, vẻ mặt cử chỉ đều vô cùng tôn trọng khiến Đường Mẫn cảm thấy khó hiểu.

Ba người lên xe, Đường Mẫn mới hỏi.

"Tiểu Lâm, mấy người lúc nãy là ai vậy?"

Tần Lâm nói: "Bạn của cháu".

Đường Mẫn cau mày, Tiểu Lâm kết bạn với mấy người lợi hại như vậy lúc nào thế?

Lâm Nguyệt Dao lái xe, không nhịn được mà nói.

"Chắc là khi anh còn là thiếu gia nhà họ Tần nhỉ? Anh bây giờ sa sút rồi, sau này cố gắng đừng làm phiền người ta, cái kiểu ân tình như này, dùng một lần, phải trả một lần".

Tần Lâm rõ ràng giúp bọn họ, nhưng Lâm Nguyệt Dao vẫn không nhịn được mà giáo huấn Tần Lâm mấy câu, để tránh việc anh cứ nghĩ mình vẫn là đại thiếu gia.

Người bình thường nên sống cuộc sống của người bình thường, người nào không nên dây vào thì không nên dây.

Muốn tồn tại trọng xã hội này, có ai không phải cúi đầu chứ?

Tần Lâm chỉ cười, không phản bác.

"Dì Hai, cháu đã mở một y quán, sau này dì không cần tìm việc cho cháu nữa".

Dì Hai vẫn luôn lo lắng cho anh, đương nhiên là vì lòng tốt, Tần Lâm cũng không muốn để bà ấy tiếp tục hao tâm tổn sức, liền nói chuyện y quán cho bà ấy.

Đường Mẫn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Thật à, vậy tốt quá rồi, có nghề là tốt nhất, quy mô y quán của cháu như thế nào, rộng bao nhiêu mét vuông?"

Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh ta có thể mở một y quán có quy mô lớn sao, có thể thuê một cửa tiệm nhỏ, lấy được giấy phép kinh doanh đã là giỏi lắm rồi".

"Có điều, anh đừng có bệnh nhân nào cũng nhận, y thuật của anh chẳng qua chỉ là hạng tép riu mà thôi, chữa bệnh cảm cúm thông thường còn được, còn mấy loại bệnh khác mà chữa lợn lành thành lợn què thì phải chịu trách nhiệm lớn đấy".

Lâm Nguyệt Dao nghĩ một lúc, cuối thở dài một tiếng.

"Thế này đi, nếu như có bệnh nào anh không chữa được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp anh giải quyết, thực sự không được thì tôi tìm chủ nhiệm Lưu chỉ dạy cho anh cũng được".

Chủ nhiệm Lưu?

Tần Lâm cười nhạt: "Không cần, ông ta không chỉ dạy nổi cho anh đâu".

Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao lập tức cứng đờ, sau đó mặt hiện lên vẻ giận dữ.

"Anh kiêu ngạo quá rồi đấy, với y thuật mèo mửa của anh mở được y quán là bắt đầu coi thường người khác đến vậy à? Tùy anh thôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status