Y võ song toàn

Chương 257

Chương 257: Ngô lão gia Mặt Vương Vân tái mét.

“Anh nằm mơ! Lúc trước khi tôi mua bình hoa giả của anh, chúng ta đã nói rõ ràng là tiền trao cháo múc, anh nhất quyết không cho tôi trả hàng, bây giờ tôi kiếm đủ tiền rồi thì anh lại muốn trả tiền đòi lại hàng sao? Còn lâu!”

Giả Lão Tam hừ lạnh lùng một tiếng, một đám người bước xuống từ xe van bao vây lấy bọn họ.

“Có trả lại hay không, chị không có quyền quyết định!”

Mặt Vương Vân trắng bệch ra, không ngờ rằng tên Giả Lão Tam này lại lật lọng như thế, dám ra tay ở chợ đồ cổ Hoa Liên sao?

Đương nhiên là Giả Lão Tam không quan tâm đến những chuyện này, mặc dù làm như thế sẽ phá vỡ quy định, ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, nhưng đây là món đồ mười triệu tệ, tiếng tăm xấu thì có sao chứ?

Xong vụ này Giả Lão Tam sẽ không làm việc nữa, mười triệu tệ đủ để ông ta tiêu trong nửa đời còn lại.

Lúc đám người Giả Lão Tam đang dần tiến đến bao vây, đột nhiên có tiếng quát lớn ở cửa.

“Làm cái gì đấy!”

Nghe thấy giọng nói này, Giả Lão Tam run rẩy, vội quay đầu lại nhìn thấy người đến, ông ta giật nảy mình.

“Ngô lão gia!”

Giả Lão Tam thở phào, là người của mình.

Ngô lão gia là ông chủ bán đồ cổ có quyền thế nhất tỉnh Hán Đông, cả cái chợ đồ cổ Hoa Liên đều là sản nghiệp của ông ấy.

Đương nhiên cái nghề này cũng có một vài chiêu trò thủ đoạn, nhiều lúc Ngô lão gia nhìn thấy cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Ngô lão gia dẫn theo bốn vệ sĩ, ai ai cũng hung dữ, cơ bắp cuồn cuộn, nếu như đánh nhau thật thì có mười Giả Lão Tam cũng không đấu lại được.

“Ngô lão gia, tôi có chút chuyện riêng, sẽ giải quyết xong ngay thôi”.

Ngô lão gia gật đầu, cái loại tầm thường này chỉ thích làm mấy chuyện không đàng hoàng, mặc dù ông ấy cũng thấy phản cảm, nhưng cũng không quản nổi, chỉ nhắm mắt cho qua.

Lúc chuẩn bị đi, đột nhiên ông ấy nhìn thấy Tần Lâm đứng bên cạnh hai người phụ nữ.

Ngô lão gia lập tức sững sờ: “Tần thần y!”

Ông ấy vội tiến lên bắt tay Tần Lâm.

“Đúng là Tần thần y, trước đây ở bệnh viện vội quá, tôi chỉ lo chăm sóc cháu gái nên không kịp chào hỏi cậu, thực sự là lỗi của tôi”.

Tần Lâm mới chữa khỏi bệnh cho cháu gái của ông ấy, đương nhiên là hai người có quen biết rồi.

“Ngô lão gia khách khí rồi”.

Ngô Anh Trác quay đầu, lạnh lùng nhìn Giả Lão Tam.

“Anh làm cái gì vậy, dám bất kính với ân nhân của tôi sao?”

Giả Lão Tam sợ hãi, ông ta không ngờ rằng tên này lại quen biết Ngô lão gia? Ân nhân của Ngô lão gia?”

Giả Lão Tam nuốt nước bọt rồi nói.

“Ngô lão gia, tôi thực sự không biết, xin lỗi, xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đi ngay!”

Ngô Anh Trác hừ lạnh lùng một tiếng: “Sự việc bại lộ rồi, anh muốn chạy trốn sao, người đâu, làm tàn phế hai tay của anh ta đi, sau này không cho phép anh ta vào chợ đồ cổ Hoa Liên nữa”.

Sắc mặt Giả Lão Tam lập tức nghệt ra.

“Ngô lão gia! Chủ tịch Ngô! Chủ tịch Ngô tha mạng!”

Mấy tên vệ sĩ trực tiếp giữ Giả Lão Tam lại, mấy tên mà ông ta dẫn đến không ai dám động thủ, đó là Ngô lão gia, ai dám ra tay chứ? Đánh không lại đám vệ sĩ đó đã đành, nếu thực sự ra tay thì sau này không thể nào sống được ở đất Đông Hải nữa.

“Cậu có thời gian không, đến phòng làm việc của tôi uống tách trà?”

Lúc này Vương Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cầm chặt cái nhẫn đó, chỉ muốn về nhà, bà ấy nói.

“Cậu mau đi đi, tôi với Linh Linh về nhà”.

Nói xong, Vương Vân kéo Chúc Linh Linh chạy ra ngoài.

Tần Lâm rảnh rỗi không có việc gì, anh gật đầu: “Đi uống tách trà cũng được”.

Ngô Anh Trác dẫn anh đến phòng làm việc của chợ đồ cổ, trong phòng toàn đồ cổ, vừa bước vào là khiến người ta thấy hoa mắt.

“Tần thần y, lúc trước ở bệnh viện, chỉ lo đến cháu gái mà quên mất gửi tiền chữa trị cho cậu, thất lễ rồi”.

Tần Lâm nói: “Không cần phải khách khí, lúc ở bệnh viện các ông đã đưa tiền cho tôi rồi, không cần phải đưa thêm đâu”.

Chữa bệnh cứu người là điều sư phụ dạy cho anh, hành nghề y cứu đời mới là mục đích chính, tiền bạc chỉ là thứ yếu.

Ngô Anh Trác sững sờ, có chút ngạc nhiên, người trẻ tuổi như Tần Lâm mà lại không thích tiền.

“Nếu đã như thế thì tôi không miễn cưỡng nữa, Tần thần y là một thanh niên có triển vọng, khí chất phi phàm, tôi đây rất bái phục, có thứ này muốn tặng thần y để cảm ơn”.

Sau đó, Ngô Anh Trác lấy một chiếc hộp sắt từ trong két an toàn, mở hộp rồi lấy ra một cuốn thẻ tre, đó là cuốn sách cổ.

“Tần thần y, đây là một cuốn sách cổ, “Thanh Nang Kinh” – thẻ tre do đích thân Hoa Đà viết”.

Tần Lâm mắt sáng rực, đây quả thực là đồ cổ.

“Thanh Nang Kinh” không phải là sách hiếm, hiện nay có rất nhiều bác sĩ Đông y từng đọc qua, bởi vì năm đó Hoa Đà rất nổi tiếng nên sách do ông viết nhanh chóng trở nên phổ biến, tất cả những người học y đều chép lại sách của ông, vì thế nó đã được lưu truyền.

Nhưng sách gốc của Hoa Đà, cũng chính là thẻ tre này chắc chắn là đồ cổ vô cùng có giá trị.

Ngô Anh Trác nói: “Cuốn sách gốc của Hoa Đà này nằm trong tay tôi đúng là phung phí của trời, vậy nên tôi tặng lại cho Tần thần y vậy”.

Tần Lâm hiểu đương nhiên không phải Ngô Anh Trách vì không muốn phung phí của trời nên mới đưa cho anh.

Thứ này là một món đồ cổ có giá trị, tặng cho anh coi như là trả tiền chữa bệnh.

Người ta có thành ý như thế, Tần Lâm cũng không tiện từ chối.

“Vậy thì đa tạ”.

Thẻ tre này rất khác biệt, bên trên còn có nét bút của Hoa Đà, chắc chắn giá trị vô cùng lớn.

“Tôi không thể lấy không đồ của Ngô lão gia được, để tôi bắt mạch cho ông nhé”.

“Được, vậy thì đa tạ thần y!”

Tần Lâm bắt mạch cho Ngô Anh Trác, vài phút sau anh nhíu mày lại.

Anh vốn nghĩ rằng dù sao cũng là người già, cơ thể chắc chắn sẽ có một số vấn đề như huyết áp cao, bệnh ở động mạch vành,....

Nhưng nhịp đập của Ngô lão gia có chút bất thường.

Vốn dĩ Ngô lão gia cũng nghĩ như Tần Lâm, nhưng thấy biểu cảm khó coi của anh, ông ấy lập tức lo lắng.

“Tiểu thần y, tôi có vấn đề gì vậy?”

“Ông Ngô, có phải gần đây ông cảm thấy đi đứng, vận động có chút tốn sức đúng không?”

Ngô Anh Trác cau mày: “Tiểu thần y, nói thật thì đã lâu rồi tôi không vận động”, dù sao Ngô lão gia cũng đã có tuổi nên ít vận động.

“Có điều......lúc đi đường, lên cầu thang quả thực có thấy hơi tốn sức, chân nhấc không nổi, nhưng tôi già rồi chắc là bình thường đúng không?”

Tần Lâm lắc đầu: “Sức khỏe của ông rất tốt, không có bất cứ chứng bệnh thường gặp ở người già, lẽ ra đi đứng sẽ không tốn sức”.

“Có phải ông từng tự dưng bị ngất đúng không?”

Sắc mặt của Ngô Anh Trác ngày càng nghiêm trọng, ông gật đầu: “Có”.

Người già vô duyên vô cớ ngất có rất nhiều nguyên nhân, huyết áp thấp, huyết áp cao,... đều có khả năng, Ngô Anh Trác từng ngất vài lần, có điều sau khi tỉnh dậy kiểm tra lại không có bệnh gì, vì thế ông cũng không để ý lắm.

Tần Lâm nói.

“Ông Ngô, e rằng bệnh tình của ông không hề đơn giản như ông tưởng tượng”.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status