Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 153



Chương 153

Ông cụ nhà họ Lâm tức đến mức thở gấp không ngừng, quát: “Lâm Khiết Vy! Mày nói xem chuyện này là như thế nào?”

“Ông nội, nếu con nói đứa bé này không hề có quan hệ với con, hai bố con này đều đang nói dối đấy thì ông có tin con không?”

“Đương nhiên không tin! Người ta đã dám làm xét nghiệm DNA thì đã chứng minh là họ không chột dạ, mày thực sự làm ra chuyện mất mặt!”

Lâm Khiết Vy nhìn ông cụ nhà họ Lâm cười lạnh: “Ông nội từ trước tới nay lúc nào cũng không tin con, từ bé đến lớn đều thế, nếu ông không tin con thì con còn nói được gì nữa chứ. Trong lòng ông đã chắc chắn nó là thật thì con cãi thế nào, giải thích thể nào cũng vô dụng mà thôi.”

Lâm Thúy Lan cũng đi qua đỡ lấy ông nội, thở dài nói: ” Ôi chao, Khiết Vy à, sao em lại ngốc nghếch như thế chứ? Đã lén sinh con rồi thì cũng phải nói với người nhà một câu, nếu thế thì cũng không đến mức xảy ra chuyện như hôm nay, bị người ta đến tận cửa tìm”

Lời của Lâm Thúy Lan cũng gián tiếp khẳng định lại quan hệ mẹ con của Lâm Khiết Vy và Trương Đại Phúc. Lập tức dưới sân khấu cũng liên tục vang lên

tiếng bàn luận, Ông cụ nhà họ Lâm thấy gậy đã bị Hạ Dịch Sâm giữ chặt, ông ta cũng không giật lại được thì quyết đoán buông ra, ngón tay run run chỉ vào mặt Lầm Khiết Vy quát: “Cái đồ bại hoại gia phong này! Nhà họ Lâm tao sao lại có đứa cháu như mày cơ chứ? Quả thực là làm mất mặt nhà họ Lâm chúng tao, làm mất mặt liệt tổ liệt tông mà!”.

Lâm Thúy Lan đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho ông ta, quan tâm nói: “Ông nội, ông đừng giận, tức giận hại thân thì không tốt rồi, ông cứ coi như nhà họ Lâm chúng ta không có con bé là được rồi.”

Ông cụ nhà họ Lâm nghe lời này của Lâm Thúy Lan thì lập tức hung dữ nói: “Đúng! Nhà họ Lâm không thể nào giữ lại cái mầm họa như mày được! Cái đồ không biết xấu hổ! Từ nay về sau, nhà họ Lâm không có đứa cháu như mày, mày không xứng mang họ Lâm! Nhà họ Lâm từ nay về sau đoạn tuyệt quan. hệ với mày!”

Lâm Khiết Vy nghe thấy vậy thì cả người run lên, trong lòng lạnh lẽo, cắn răng nói: “Con không phục! Con bị oan! Con muốn làm xét nghiệm DNA cùng thằng nhóc này. Chờ tới lúc có kết quả xét nghiệm rồi lại xử phạt con cũng không muộn.”

Hạ Dịch Sâm cũng trả lại gậy cho ông cụ nhà họ Lâm, khuyên nhủ: “Đúng vậy, ông Lâm à, sự tình hôm nay rất kỳ quái, nếu Khiết Vy cũng dám làm xét nghiệm DNA thì chúng ta chờ kết quả rồi tính tiếp. Tôi tin Khiết Vy trong sạch”

Trần Xuân Liễu hừ lạnh, oái oăm nói: “Tự cổ chí kim còn chưa từng gặp đứa bé nào lại nhận nhầm mẹ đâu. Có làm xét nghiệm DNA hay không thì đáp án cũng không phải quá rõ ràng rồi hay sao. Hơn nữa kết quả DNA còn phải chờ lâu như thế, qua từng đấy ngày thì một truyền mười, mười truyền trăm, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không biết bị người ta đồn thổi thành cái dạng gì rồi!” Ông cụ nhà họ Lâm cũng ném mạnh cây gậy xuống đất, nói: “Có làm xét nghiệm hay không thì tùy mày, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Lâm chúng tạo cả! Từ giờ trở đi, mày không phải người nhà họ Lâm nữa rồi.”

Lâm Thúy Lan rũ mắt xuống che đi sự vui vẻ ác độc ở trong ánh mắt.

Lâm Khiết Vy hếch cầm lên, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Từ bé đến lớn cô đã bị ông nội ghét, trong nhà cũng chưa được hưởng sự công bằng thực sự. Nếu chuyện ngày hôm nay xảy ra trên người Lâm Thúy Lan thì bây giờ chắc chắn sẽ là một cảnh tượng khác.

Ông nội tuyệt đối không bao giờ cho phép người khác vu khống Lâm Thúy Lan của ông ta. Không làm người nhà họ Lâm thì không làm nữa. Cô cũng chẳng hiếm lạ gì cái loại người nhà như thế này. Chỉ là trong nhà họ Lâm còn có thứ cô không bỏ được, đó là sản nghiệp của bố cô, sách thuốc của bố cô. Nếu cô thực sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì những di vật quý giá này của bố cô sẽ không cách nào lấy lại được! Dù cô có vô dụng đến mức nào, dù cô có ngu xuẩn ra sao thì cô cũng không chấp nhận từ bỏ những di vật này của bố cô!

“Nếu không có kết quả DNA thì không ai có thể đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm!” Lâm Khiết Vy nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói còn mang theo một chút khí thế lạnh đến thấu xương.

Hạ Dịch Sâm cũng nghiêm túc nói: “Tuy việc này là việc nhà của nhà họ Lâm nhưng với tư cách là bạn của Lâm Khiết Vy cũng không thể ngồi yên nhìn cô ấy bị vu oan được. Trước khi sự thật được điều tra rõ ràng thì hoàn toàn không có chứng cứ xác thực chứng minh đứa bé này là con của Lâm Khiết Vy. Vì thế cũng không có bất kỳ ai có quyền được đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi nhà họ Lâm, càng không ai có thể tước đi những quyền lợi vốn có của cô ấy trong nhà. Tôi sẽ để luật sư nhà họ Hạ tham gia xử lý việc này”

Ông cụ nhà họ Lâm tức đến nỗi dựng hết cả râu lên: “Giỏi rồi, giỏi rồi. Mày thực sự quá giỏi! Tìm được chỗ dựa lớn thì có thể cãi lại lời của người lớn rồi!”

Lâm Thúy Lan đỡ lấy ông cụ nhà họ Lâm, bày ra bộ dáng dĩ hoà vy quý, một điều nhịn chín điều lành mà nói: “Ông nội, ông cũng đừng giận nữa, con thấy làm theo lời Khiết Vy nói, đợi kết quả giám định rồi lại nói tiếp.”

Dù nói như thế nhưng nụ cười nơi khóe miệng của cô ta lại hàm chứa vẻ tính kế rất đậm. Cứ coi như hai tuần sau có xét nghiệm DNA rồi thì sao, có thể chứng minh Lâm Khiết Vy không có quan hệ gì với đứa bé này rồi thì lại làm sao? Tất cả đều đã quá muộn, ván đã đóng thuyền rồi, danh tiếng của Lâm Khiết Vy đã đi tong rồi.

Hôm nay bày ra trò mèo này trước mặt nhiều người như thế thì Lâm Khiết Vy cũng đã rơi vào đường cùng rồi. Tất cả khách khứa đã nhận định rằng cô chưa kết hôn mà đã có thai.

Tam sao thất bản, chỉ trong một hai ngày thôi thì toàn thành phố sẽ biết chuyện xấu mặt này của Lâm Khiết Vy, cả đời này của cô coi như xong hoàn toàn rồi! Muốn bay cao sao? Tao bẻ gãy cánh của mày, khiến mày bay cũng không bay nổi xem mày làm thế nào!

Đạo lý này làm sao mà Lâm Khiết Vy lại không hiểu cơ chứ. Nhưng bây giờ mọi việc đều đang đi theo hướng rất bất lợi cho cô, cô không tài nào tìm nổi lối ra cho mình, chỉ còn cách đau khổ chờ kết quả giám định mà thôi. Thế nên thanh danh của cô có như thế nào thì cô cũng nghĩ thông rồi, kệ nó đi thôi. Chỉ cần không mất đi cơ hội lấy lại di vật của bố là được rồi.

Các khách khứa đều rất hứng thú mà ghé tai nhau nghị luận. Ai mà ngờ được tham gia một cái lễ đính hôn lại có thể xem được màn kịch hay như thế chứ. Đúng là trò cười mà! Mặc dù nhà họ Lâm đã xuống dốc rất nhiều, không thể so với mười mấy năm trước nhưng dù sao cũng là một trong những danh môn vọng tộc trong giới y học cổ truyền, cũng coi như là một gia tộc có uy tín, thế mà lại xuất hiện chuyện dơ bẩn như thế này. Trong vòng mấy tuần nữa Lâm Khiết Vy vẫn sẽ là chủ đề bàn tán của nhiều người đây.

Trần Xuân Liễu rất không vui nói: “Thật tình, cả ngày chỉ giỏi náo loạn cả nhà cả cửa lên. Hôm nay là tiệc đính hôn của Thúy Lan nhà chúng ta, xem như bị cái đồ xui xẻo này phá hỏng rồi. Thôi, thôi, tiếp tục nghi lễ đi thôi.”

Thế nhưng người chủ trì nghi thức mãi một lúc lâu cũng không nói gì, anh ta nãy giờ vẫn nhìn về phía cửa lớn, hai chân run rẩy, sắc mặt tái mét, bộ dạng cứ như thể gặp ma vậy.

Trong khi mọi người buồn bực không biết vị chủ trì này bị làm sao thì từ ngoài cửa đã truyền tới một giọng điệu oái oăm chế giễu nói:

“Ái chà, náo nhiệt chưa này! Thế đây là tiệc đính hôn hay là chương trình như chưa hề có cuộc chia ly đấy?”

Mọi người nghe thấy giọng điệu này thì hoảng sợ nhao nhao quay đầu lại. Chỉ thấy đồng loạt có hơn hai mươi người đàn ông cao to mặc vest đen bước vào, tất cả đều là những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hai mươi mấy người chia thành hai hàng, dọn ra một con đường rộng một mét không có bất kì vật gì chắn ngang. Người vừa lên tiếng chế giễu ban nãy là một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, vô cùng anh tuấn, khí chất tà khí đầy người lại phụ trợ thêm một đôi mắt hoang dã đang lộ ra sát khí nồng đậm.

Lâm Khiết Vy nhìn thấy người kia, lại nghe thấy giọng điệu kia thì trực tiếp ngây người ra. Sao Trần Kiệt lại tới đây rồi? Người đang tiến lại gần kia đúng là tiểu bá vương trong thành phố, người được tất cả mọi người đều phải cung kính gọi một tiếng là anh Kiệt!

Anh Kiệt! Là Trần Kiệt bên người anh Kiêu!

Một vài cậu ấm nhà giàu cũng nhận ra Trần Kiệt, sợ tới mức vội vàng lao tới, khom lưng cúi đầu nói: “Anh Kiệt! Sao anh lại dành thời gian quý báu đến đây vậy? Anh Kiệt, anh ngồi đi!”

Trần Kiệt đưa tay đẩy mấy vị công tử đang chặn đường sang một bên, sau đó đột nhiên quay người, cung kính khom lưng: “Anh Kiêu, mời anh!”

Anh Kiêu?

Cái người có thể khiến cho Trần Kiệt cung kính

mà gọi một tiếng anh Kiêu thì chỉ có một người mà thôi. Đó chính là ông trời con, giẫm chân một cái cũng có thể khiến toàn thành phố chao đảo, Mạc Lâm Kiêu!

Trời ơi! Thế mà Mạc Lâm Kiêu lại tới đây!

Cái người hầu như không bao giờ tham gia bất kì buổi tiệc hay buổi lễ nào thế mà hôm nay lại đích thân tới đây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status