Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 246



Chương 246

Những lời này, hết sức làm hài lòng người nào đó đang vui giận thất thường, đôi mắt ưng của anh chợt lóe lên, nụ cười thản nhiên gợi lên từ đôi môi tà ác, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, lấy ra một sợi dây chuyền, quơ quơ trước mặt Lâm Khiết Vy.

“Người ta có nhẫn, em có dây chuyền”

“Hå?” Lâm Khiết Vy khiếp sợ không thôi nhìn sợi dây chuyền kia, có chút ngơ ngác.

Mạc Lâm Kiêu có ý gì?

Đó là một sợi dây chuyền bạch kim rất tinh xảo, mặt dây chuyền là một cái lồng chứa hình trái tim, bên trong còn có một viên kim cương siêu lớn, trái tim trong lồng khẽ khàng đung đưa.

Viên kim cương lớn khoảng chừng năm ca – ra trở lên, vừa to vừa sáng, rất lớn và nổi bật!

Thời điểm Lâm Khiết Vy đang ngẩn người, Mạc Lâm Kiêu tự mình

đeo nó lên cổ tinh tế của cô, xem xét kỹ lưỡng, mới lộ ra mặt xem

như hài lòng. Chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, phối với sợi dây chuyền này, cùng phối hợp bổ sung cho nhau.

Trên cổ hơi lạnh, mới khiến cho Lâm Khiết Vy lấy lại tinh thần, cô đưa bàn tay nhỏ sờ sờ lên cổ, sợi dây chuyền dư ra này, ngước mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi:

“Vì sao lại tặng dây chuyền cho tôi?”

“Không vì sao cả?” Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu u ám. Những người phụ nữ khác nhận được món quà trang sức, không phải đều sẽ vui vẻ mà nói rằng, ai nha em rất thích, cảm ơn anh thân yêu moa. Sau đó tặng kèm một nụ hôn cảm ơn hay sao?

Tại sao đến lượt cô, lại luôn không giống với những người khác. Lâm Khiết Vy cùng bị quấn lại trong chiếc áo choàng lớn, vẫn cố

chấp uốn éo khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ, nhìn ngắm anh.

“Nhưng mà. …. Đột nhiên tặng dây chuyên cho tôi, thật là kỳ quái.”

“Tôi tặng cho em, em cứ việc đeo vào là được. Trong giọng nói đã

có chút ẩn nhẫn tức giận.

“Cái này. …..Có phải rất đắt tiền hay không?” “Không đất. Cũng chỉ hơn 35 tỷ đồng” “Cái gì! Hơn 35 tỷ? Đất như vậy!”

Lâm Khiết Vy bị dọa sợ hai chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh lập tức

rơi xuống, không ngừng vội vàng nói, “Không được, không được, dây chuyền đắt tiền như vậy, tôi không thể có được. Đeo vào rất là áp lực” Nếu chẳng may cô không cẩn thận đánh mất, Mạc Lâm Kiêu tâm trạng thất thường, đến lúc đó trở mặt không nhận, bắt cô trả lại số tiền mua dây chuyền, vậy không phải cô mắc nợ càng nhiều hay sao?

Bàn tay to của anh lập tức siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng nói vừa nguy hiểm lại nghiêm khắc, “Em dám tháo xuống thử

xem Cách. … .Lâm Khiết Vy cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn thảm thiết, “Nhưng mà ngài Mạc, vật quý giá như vậy, tại sao ngài cứ nhất định phải đưa tôi đeo? Tôi là một người không tim không phổi, chẳng may tôi đánh mất, không phải là phiền phức rồi sao?”

Anh cười lạnh giễu cợt một tiếng, “Hừ, em không muốn đeo nó, cũng phải là vì giá cả, mà là vì người khác đúng không?”

Nếu Hạ Dịch Sâm tặng dây chuyền cho cô, nhất định cô sẽ vui tươi hớn hở mà đeo nó lên, nếu không cô sẽ không đi cùng thắng nhãi họ Hạ kia, giống như đôi tình nhân, đi đến trung tâm thương mại chọn đồ trang sức.

Dù thế nào, đổi lại là đồ anh tặng, cô sẽ không muốn có? Còn rất ghét bỏ?

Phẫn nộ! Ngay lúc này muốn giết người!

Lâm Khiết Vy đầu đầy dấu chấm hỏi, không nghe rõ những lời nói

vừa mới rồi của Mạc Lâm Kiêu, rốt cuộc là có ý gì. “Vậy nếu không thì, ngài Mạc tặng tôi một cái rẻ hơn được

không?” Có như vậy đeo lên mới không thấy áp lực, có đánh mất cũng không quá đau lòng.

“Đồ trang sức mà người phụ nữ của tôi đeo, phải là thứ vô giá!” “Nhưng mà…..”

“Chó của nhà địa chủ, còn mang theo bảng tên bằng vàng. Em là người được tôi bao dưỡng, tất nhiên cũng nên có ấn ký của Mạc Lâm Kiêu tôi. Đeo vào! Không có sự cho phép của tôi, thì không được tháo xuống!”

Giọng điệu vừa ngang ngược lại vừa kiêu ngạo, không cho phép nghi ngờ, vang lên dứt khoát.

Lâm Khiết Vy bị chặn ngang cổ họng. Trời ơi! Hóa ra cô và chó nhà địa chủ ở cùng một đẳng cấp!

Mạc Lâm Kiêu chết tiệt, lại không coi ai ra gì như vậy, thật muốn đè bẹp anh, điên cuồng đè bẹp anh! Lâm chó nhỏ giờ phút này nghen hong không nói nên lời, âm thầm thở dài, không còn cách nào khác mà củi đầu xuống.

Trên cổ xuất hiện hơn 35 tỷ, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nặng

trĩu, cổ cũng bị dồn ép luống cuống.

Chiếc cằm vừa hạ xuống, ngay lập tức bị anh nâng lên, hơi thở không đứng đån lan tran trên khuôn mặt đẹp trai của anh, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ mặt hoặc vô tận.

“Vật nhỏ, nhận quà rồi, không biết nên bày tỏ cảm ơn sao?”

Ai muốn nhận, ai muốn cảm ơn hả!

“À, cảm ơn…….. Ưm ưm!”

Không đợi cô nói chuyện, anh đột nhiên củi xuống, hôn lên đôi môi của cô.

Cô vẫn bị anh trong ngực như cũ, buộc phải xoay cổ bị anh cướp đoạt, thời điểm cổ cũng trở nên đau xót, anh đột nhiên quay người cô qua, để cho cô đối diện với anh, vắt một tay cô lên trên lan can, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên trên cổ anh, một tay còn lại ôm vòng eo cô, toàn lực hôn cô thật sâu!

Phía sau là biển rộng sóng gợn điên cuồng, trong không trung vẫn là những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu, tranh đua khoe sắc.

Mà cô lúc này, bên tai đều là tiếng hít thở dày đặc của anh, âm thanh môi lưỡi giao nhau ngượng ngùng của hai người. Thế tấn công của anh hung tàn mãnh liệt, khiến cô muốn trốn cũng không có nơi nào để trốn, quấy nhiều làm cho đầu óc cô trống rồng, sau từng đợt hít thở khó khăn, trong đầu cô cũng liên tục nổ tung những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Cách đó hơn chục mét, Trần Kiệt tức giận đến mức giẫm nát điếu xì gà ra thành từng mảnh.

“Anh nói xem, anh Kiêu của chúng ta vốn thích sạch sẽ như vậy, phụ nữ chạm vào quần áo của anh ấy một chút, anh ấy còn cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Tại sao bây giờ lại thích hôn cô ta như vậy? anh Kiêu của chúng ta người được gọi là mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng ở đâu rồi?”

Nam Cung Hào ngáp một cái, lười biếng đáp, “Cũng chỉ có một mình Lâm Khiết Vy, là trường hợp đặc biệt của anh Kiêu.”

“Tôi hoài nghi rằng người phụ nữ chết tiệt họ Lâm này, có phải đã hạ cổ với anh Kiêu của chúng ta rồi không?”

“Cắt, xem quá nhiều phim truyền hình rồi hả? Bớt nói chuyện vớ vẩn đi! Theo phân tích của tôi, đo là cô ta có thể giải độc cho anh Kiêu, cho nên mới hấp dẫn anh Kiêu. Chờ đến sau này cơ thể cô ta không thể giải độc, đừng nói đến chuyện anh Kiêu của chúng ta hôn cô ta, cho dù là nhìn, cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô ta một cái.”

Trần Kiệt gật đầu thật mạnh, “Tới khi nào thì mới có thể không cần cơ thể giải độc của cô ta!”

Mong chờ sâu sắc ngày nào đó đển. Nam Cung Hào ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, “Việc nghiên cứu thuốc giải độc, tôi vẫn đang tiếp tục cố gắng!”

Pháo hoa kết thúc, nụ hôn sâu mới xem như chấm dứt.

Lâm Khiết Vy bị dày vò khiến cho hai chân như nhũn ra, đôi môi sưng đỏ, trên đường về nhà mệt mỏi đến mức buồn ngủ.

Xe dừng ở trước biệt thự Mạc Vân, Lâm Khiết Vy ngáp một cái, lúc chuẩn bị bước xuống xe, nghe thấy âm thanh cười như không cười của Mạc Lâm Kiêu.

“Thân thể mềm mại dễ dàng đẩy ngã? Trăm nghìn tư thế tình cảm thú vị? Hử?” Lâm Khiết Vy kinh ngạc suýt chút nữa nghiêng ngả xiêu vẹo, ông trời của tôi ơi, pháo hoa cũng đã ngắm, dây chuyền cũng đã đeo, hôn cũng đã hôn, tại sao người này còn chưa quên chuyện này!”

Giả vờ như không nghe thấy, đôi chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy vào bên trong biệt thự.

Nghênh đón cô là bác Trần nhiệt tình tốt bụng, còn có đầy đủ các món ăn ngon bên trong phòng ăn.

Mỗi ngày được đón tiếp bằng bữa tiệc linh đình, cô thật sự sợ rằng bản thân sẽ ăn đến mức biển thành Hứa Tịnh thứ hai. Nhưng mà…… đồ ăn ngon trước mặt, không ăn thì chính là một loại tội lỗi!

Lâm Khiết Vy vui vẻ mà rửa sạch tay, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn ăn, vào lúc bác Trần chia thức ăn, bắt đầu ăn cực kỳ nhiều. Mạc Lâm Kiêu ngồi đối diện trước mặt cô, nhìn thấy cô ăn uống không chút nào cố kỵ, không nhịn được mà ăn một ít.

“Cô Lâm, hôm nay tôi chuẩn bị cho cô túi chườm nóng, thời điểm buổi tối đi ngủ thì cô đắp lên bụng” Bác Trần nói xong, quơ quơ một cái túi chườm nóng hoạt hình giống như hiến dâng vật quý.

Mạc Lâm Kiêu ở đối diện, ném chiếc đũa xuống bàn, sắc mặt trở nên u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status