Thông tin truyện
100 cách cưng vợ
Đánh giá: 8.5/10 từ 13 lượt.
Đêm tân hôn, chồng cô lại nói với cô rằng anh không được...
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Danh sách chương
- CHƯƠNG 550: MẸ CON CŨNG THÍCH Ngày thứ hai quay về nhà, Đường Uyển bèn trực tiếp tới bệnh viện, từ sau khi nhận tiền phẫu thuật của Mã Thiên Xích, phẫu thuật
- CHƯƠNG 551: CON KHÔNG THÍCH DÌ ĐƯỜNG SAO Do dự giây lát, anh vẫn gắp lòng vịt cong vẹo trong dĩa lên, màu hồng xám, bên trên còn dính mỡ màu đỏ, đôi mặt rậm
- CHƯƠNG 552: ĐỘT KÍCH DƯỚI LẦU Tuần thứ hai Vương Thu Phương xuất viện, dưới sự thúc giục không ngừng của mẹ, Đường Uyển vẫn quyết định quay về trường tiếp tục
- CHƯƠNG 553: ĐÂY ĐÃ LÀ TẤT CẢ CỦA TÔI RỒI Đường Uyển một bước hai bậc thang chạy về nhà, Đường Lỗi và Vương Thu Phương đều ở nhà, Vương Thu Phương đang chuẩn
- CHƯƠNG 554: KINH NGHIỆM YÊU ĐƯƠNG
- CHƯƠNG 555: CHỦ ĐỘNG HÔN ANH Bị anh ta nhìn thấy, gương mặt Đường Uyển đỏ bừng một trận nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận
- CHƯƠNG 556: TRONG LÒNG CÓ NHAU Nụ hôn kết thúc, hô hấp của cả hai người đều có chút hỗn loạn đặc biệt là Thẩm Dĩnh, đôi mắt mở to đào quanh bốn phía phòng
- CHƯƠNG 557: GHEN TUÔNG KHÓ HIỂU Đường Uyển rất xinh đẹp, tính cách lại hiền hoà, mới khai giảng được một tuần mà đã nhận được vài lời thổ lộ của mấy chàng
- CHƯƠNG 558: ĐÂY KHÔNG PHẢI CHỒNG TÔI Bọn họ lái xe đi tới thành phố Q bên cạnh phải mất khoảng hai giờ đi đường, lúc đi được nữa đường, Thẩm Tiếu ngồi ở ghế
- CHƯƠNG 559: CÔ RẤT THÍCH THẨM TIẾU Giọng nói mềm mại mang theo chút không xác định giống như thái độ của cô đối với anh có chút đắn đo khó định nhưng lọt
- CHƯƠNG 560: ĐÊM HÔM KHUYA KHOẮT GÕ CỬA PHÒNG CÔ Bên tai là tiếng sóng biển gào thét, bốn bề vắng lặng khiến cho bầu không khí lúc này càng thêm thoải mái dễ
- CHƯƠNG 561: HAM MUỐN KHÔNG THỂ KHỐNG CHẾ Bên cạnh anh còn có Thẩm Tiếu cũng mang vẻ mặt khinh thường. Đêm hôm khuya khoắt, hai người này… lại làm sao thế?
- CHƯƠNG 562: CÁI GỌI LÀ XONG CHUYỆN THÌ TRỞ MẶT Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt một màu đỏ bừng, đã sớm phủ đầy tơ máu dưới tác dụng của thuốc, anh
- CHƯƠNG 563: TÔI SẼ BỒI THƯỜNG CHO CÔ Một đêm chìm đắm, sáng hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên lại là kéo quần lên chạy lấy người. Nếu không phải trước mắt
- CHƯƠNG 564: NGƯỜI PHỤ NỮ TO GAN LỚN MẬT Lúc Mã Thiên Xích về phòng của mình, Thẩm Tiếu vẫn còn đang ngủ, nhưng rõ ràng bị đánh thức vì anh đi vào, nhăn mặt
- CHƯƠNG 565: NHÀ CỦA CHÚNG TA Một chuyến du lịch tốt đẹp vì bản nhạc đệm này mà trở nên hỏng bét, sau khi Đường Uyển đi rồi vẫn không hề mở máy, Mã Thiên Xích
- CHƯƠNG 566: NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA CHÚNG TA Mặc dù trước khi đến biệt thự cô không có chút ký ức nào cả. Nhưng khi trước mặt thật sự xuất hiện một căn nhà như thế,
- CHƯƠNG 567: ẤM ÁP CỦA GIA ĐÌNH Ngày thứ ba Thẩm Dĩnh trở về, sau khi sắp xếp lại tất cả cảm xúc, cuối cùng cô quyết định đi gặp lại những người mình nên gặp
- CHƯƠNG 568: BA MẸ ĐÃ VỀ RỒI Ăn một bữa cơm thôi mà mất gần một tiếng đồng hồ, trong suốt bữa ăn Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch vẫn không yên tâm hỏi han hết
- CHƯƠNG 569 : QUAN TÂM' ĐẾN TÌNH ĐỊCH Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Tiếu khẽ bĩu ra, rõ ràng đang mất hứng
- CHƯƠNG 570: NỤ HÔN TRONG PHÒNG NGỦ Cánh môi ấm áp dán lên môi cô, giống như đang dỗ dành để cô được yên lòng vậy. Thẩm Dĩnh không đề phòng, vì kinh ngạc nên
- CHƯƠNG 571: TÔI KHÔNG NGẠI TRỰC TIẾP XÔNG VÀO KÝ TÚC XÁ NỮ Nghe anh nói như vậy, lúc này Thẩm Dĩnh mới yên lòng lại
- CHƯƠNG 572: RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ Trong hai mươi hai năm đầu cuộc đời của Đường Uyển cô đã gặp được người đàn ông đẹp mắt nhất chính là Mã Thiên Xích,
- CHƯƠNG 573: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY ĐỐI VỚI TÔI RẤT QUAN TRỌNG Thẩm Dĩnh sợ nhất là để người bên cạnh biết chuyện cô mất trí nhớ. Nói thẳng không được sao? Được.
- CHƯƠNG 574: THUA DƯỚI TAY MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ Lúc Đường Uyển tỉnh lại một lần nữa, trước mắt chỉ có một mảng đen như mực, trong đầu hiện lên những gì xảy ra trước
- CHƯƠNG 575: TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG ĐỂ CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN Thẩm Tiếu dường như không biết câu nói này sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào với Mã Thiên Xích. Đứa bé không
- CHƯƠNG 576: CẮN ĐỨT NGÓN TAY CỦA HẮN TA Vốn dĩ toàn thân Đường Uyển đã lạnh đến mức mơ hồ, nên động tĩnh phía sau căn bản là không hề cảm thấy được. Lúc này
- CHƯƠNG 577: TRÒ CHƠI GIẢI CỨU Không biết từ lúc nào, hai đội cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát đặc biệt màu đen nhảy ra từ phía sau họ. Mấy người dẫn đầu cầm
- CHƯƠNG 578: NHÌN ANH TA NGÃ XUỐNG NGAY TRƯỚC MẶT Nói xong, cũng không quan tâm Đỗ Kiến Nghiệp nghĩ gì, anh ta lấy thẳng ra hai chai nước từ túi nhựa màu trắng
- CHƯƠNG 579: ANH TỚI CỨU CÔ RỒI! Đỗ Kiến Nghiệp từ từ ngồi xuống, có điều vẻ mặt của hắn ta lại không hề mang vẻ nhàn nhã như động tác đó. Hắn ta căng thẳng,
- CHƯƠNG 580: RƠI XUỐNG VÁCH NÚI Khi Đường Uyển phát hiện ra cảnh sát, đội trưởng và những cảnh sát được vũ trang khác tới gần cũng phát hiện ra bọn họ. Không
- CHƯƠNG 581: THÚ NHẬN VÌ SỢ CÔ CÓ CHUYỆN Mã Thiên Xích cảm thấy một lớp mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay đang cầm bộ đàm. Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra
- CHƯƠNG 582: CÓ CHẾT CŨNG PHẢI ĐỢI CÔ ẤY TỈNH DẬY Xe cứu thương đến bệnh viện chỉ mất có nửa giờ, chuyến xe bão táp dừng lại ở cửa. Dấu hiệu sinh tồn của Đường
- CHƯƠNG 583: KẾT QUẢ TỐT NHẤT LÀ TRỞ THÀNH NGƯỜI THỰC VẬT Câu nói này dường như đã thức tỉnh người đàn ông đang lặng im suy nghĩ, Mã Thiên Xích thu tầm mắt lại
- CHƯƠNG 584: CHỊ CẬU VẪN CHƯA CHẾT Nhưng là người thực vật mà tốt à? Chỉ là vẫn còn nhịp tim và nhịp thở mà thôi, lại cũng không cách nào mở miệng nói chuyện,
- CHƯƠNG 585: KHÔNG THỂ MẤT CÔ Thiếu niên gào thét lại càng giống một loại phát tiết khi kìm nén đến cực điểm, bỗng nhiên cảm xúc của Đường Lỗi bị kích thích,
- CHƯƠNG 586: ĐỪNG KHIẾN CHO CỐ GẮNG CỦA CÔ ẤY TRỞ THÀNH VÔ NGHĨA Lời nói của Mã Thiên Xích khiến cho Vương Thu Phương thấy rất bất ngờ, nhưng cũng khiến bà
- CHƯƠNG 587: HÔN AN ỦI Cậu bỗng nhiên đi vào nói một câu như vậy, Vương Thu Phương cả người không kịp phản ứng gì
- CHƯƠNG 588: LO LẮNG VỀ VIỆC ĐIỀU TRỊ La Quyết Trình nhìn hai người kia hôn nhau như thể bên cạnh không có ai cả, anh ta đành tránh mắt rồi che miệng lại ho
- CHƯƠNG 589: MẶT ĐÃ ĐỎ THÀNH NHƯ VẬY RỒI Người đàn ông giây trước suýt nữa tan vỡ, lúc này lại ra vẻ bình tĩnh
- CHƯƠNG 590: DÙNG BẢN THÂN ĐỂ TRẤN AN ANH Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy người đàn ông vừa rồi lo lắng bất an vì mình khá đáng yêu. Cô không nhìn cái gương kia,
- CHƯƠNG 591: DA THỊT GẦN GŨI Thẩm Dĩnh đối diện với cặp mắt trở nên đen như mực trong nháy mắt, tim đập như sấm, đôi tay nhỏ bé bất an níu chặt khăn tắm bên
- CHƯƠNG 592: VỢ CHỒNG GIÀ Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dĩnh ngủ đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy, cô mở mắt ra, trần nhà trắng tinh đập thẳng vào mắt, ý thức
- CHƯƠNG 593: UYỂN UYỂN NHÀ TÔI CÓ THỂ TỈNH LẠI KHÔNG? Mà điều anh ta cần làm đó là để trước khi người đàn ông kia bùng phát thì phải đưa ra một phương án phù
- CHƯƠNG 594: NGƯỜI MÀ ANH QUAN TÂM NHẤT LÀ CÔ Sau khi nói vài câu đơn giản với La Quyết Trình, Vương Thu Phương lần nữa trở về phòng bệnh, hôm nay bà về nhà
- CHƯƠNG 595: MẸ CHỒNG TỚI NHÀ Thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, Thẩm Dĩnh đã tiếp nhận bốn lần trị liệu, cũng xem như đã đi qua một phần ba quá trình. Cho
- CHƯƠNG 596: BUỔI TỐI SẼ LÀM EM DỄ CHỊU "Đúng vậy, anh, em thật sự chỉ xin anh lần này thôi, được không..." Lục Thiển ở bên cạnh phụ họa. Khi hai người đỏ mắt
- CHƯƠNG 597: THIẾU MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ TIÊU TIỀN Lục Hi ra ngoài không lâu, Thẩm Dĩnh lại rửa tay xong cũng đi theo ra. Bát đũa và thức ăn đã được dọn lên trên
- CHƯƠNG 598: MUỐN GHEN CẢ VỚI CÔNG VIỆC Thẩm Dĩnh nói muốn mở lại cửa hàng bán hoa thì lập tức ra tay chuẩn bị, cô thăm dò lại tất cả nguồn cung cấp hàng trước
- CHƯƠNG 599: LÉN CẮT TÓC BẠC Bởi vì gần đây xảy ra một loạt chuyện như vậy, ngoại trừ người trong cuộc, chỉ sợ người mệt nhất chính là La Quyết Trình. Người