Ấn Công Đức

Chương 110 : Chương 110MÁU LẠNH



Đợi làm xong lễ bái sư, ngày hôm đó mấy người Tô Lâm An ở lại tiệm của La Phi Diệp luôn. Tô Lâm An lấy đi hơn mười nghìn viên linh thạch thượng phẩm, đưa cả cho Khoa Đẩu Hỏa ăn...

Khi lấy đồ ra, Tô Lâm An cảm thấy rất vui mừng.

Lần trước, người nàng gặp phải là Mục Cẩm Vân, chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đều không được quyết định. Nàng đã giúp Mục Cẩm Vân, hắn còn uy hiếp nàng, mỉa mai nàng, còn muốn dùng mọi cách để bòn rút được nhiều lợi ích hơn từ nàng.

Lần này, nàng cũng giúp Nam Ly Nguyệt, nhưng Nam Ly Nguyệt tin tưởng nàng, ỷ lại vào nàng, để nàng ra quyết định, cũng tán thành và tuân theo. Nam Ly Nguyệt vẫn luôn cho rằng, nếu như không có tiên linh, giờ nàng vẫn phải đau khổ dằn vặt ở làng chài nhỏ kia, đến sống cũng là hi vọng xa vời, sao có thể đi tìm Khang Khang, làm sao có thể báo thù được.

Tất cả những điều này đều là do tiên linh đem lại cho bà.

Vì vậy, Nam Ly Nguyệt chưa từng phản đối bất cứ sắp xếp nào của tiên linh. Tiên linh lấy linh thạch hay thứ gì đi, nàng cũng không nhiều lời. Nếu không có tiên linh, nàng căn bản không thể kiếm được nhiều linh thạch tới vậy. Nam Ly Nguyệt tuy gặp phải gian khổ, nhưng vẫn là một người chịu ơn biết báo đáp.

Đúng là một cô bé đáng yêu.

Đối với Tô Lâm An mà nói, thực ra Nam Ly Nguyệt cũng chỉ là một cô bé.

Cảm giác được người ta tin tưởng và cảm kích quả đúng là không tồi. Tô Lâm An chống cằm nhìn cây bồ đề trong ấn Công Đức, cười híp cả mắt lại, nghĩ: “Không biết lần sau sẽ gặp phải người thế nào đây?”

Không biết lần sau sẽ có cơ thể gì, và sẽ gặp phải người thế nào. Nàng vừa lo lắng lại vừa có chút mong đợi tương lai của mình.

Xem ra chiếc ấn Công Đức này cũng không đáng ghét lắm. Nó đã từng là xiềng xích của nàng, là hung khí trấn áp nàng. Mà giờ, khi lòng thù hận yếu đi, sự cảm tạ biết ơn của những con người nhỏ bé đó cũng khiến nàng cảm thấy ấm áp đôi chút vào một phút giây bất chợt nào đó.

Nàng lại nghĩ về rất lâu rất lâu trước kia.

Khi đó, nàng sống một mình ở đài Tây Ngô, ngày ngày đọc sách, tu hành, luyện đan, luyện khí, hầu như không giao tiếp gì với người ngoài.

“Ngươi là con gái của chí tôn ma đạo.”

“Ông ngươi là ma đầu, phụ thân ngươi cũng là ma đầu.”

“Những đơn thuốc mà ngươi nghiên cứu, những tài nguyên mà ngươi sử dụng, những đan dược mà ngươi ăn đều là do họ cướp về, đều là những thứ thấm đẫm máu của người khác. Bọn họ đã giết vô số người, kết quả, nuôi dưỡng ra một đứa con gái sạch sẽ như ngươi?”

“Rốt cuộc ngươi có gì sạch sẽ chứ?”

“Trong mắt ngươi, người và động vật có gì khác nhau? Chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi trong mắt ngươi, cũng giống như chó mèo rắn rết thôi.”

“Ngươi không vô tội. Sự ngây thơ của ngươi, chính là sự tàn nhẫn lớn nhất.”

Vì vậy, ngươi chính là ma đầu.

Vào ngày đài Tây Ngô bị đánh chiếm, nàng đang chăm hoa trong sơn cốc. Cây hoa đó là do cha đem từ bên ngoài về cách đó không lâu. Khi hoa nở, đóa hoa giống như bông tuyết khúc xạ ánh mặt trời tràn ngập cả sơn cốc. Còn về đêm, bông hoa đó có thể chứa đầy ánh trăng, giống như ánh sao chiếu rọi cả sơn cốc.

Rất đẹp, nàng rất thích.

Trên người nàng không có những ma khí và mùi máu tươi hung sát kia.

Nàng cũng rất đẹp, đến mức những người đuổi giết tới đài Tây Ngô cũng phải ngẩn người.

“Ả ta là con gái của đại ma đầu!” Một giọng nói chói tai vang lên, “Ả lòng dạ ác độc, không chuyện ác nào không làm.”

Trên thân thể người phụ nữ vừa hô lên có rất nhiều vết sẹo, dư độc còn lại trong người cũng chưa sạch hết. Khi đó Tô Lâm An còn không rành thế sự, nàng nói: “À, ta có nhớ ngươi.”

“Vào lúc thử thuốc.”

Người phụ nữ đó, là dược nhân mà cha nàng tìm cho.

Cha nói, “Dược nhân dùng để thử thuốc.”

“Nếu như có thể nghiên cứu ra thuốc tốt, những dược nhân này sẽ có cống hiến vô cùng to lớn với thiên hạ.”

Nàng đọc sách, cũng biết trong sách thuốc có rất nhiều đan dược sư dùng linh thú hoặc nhân tu để thử thuốc.

Vì vậy, nàng cũng không nhận thấy điều đó có gì không đúng.

Thử thuốc! Nét mặt người phụ nữ đã từng bị dùng để thử thuốc vặn vẹo, “Linh đan mà ngươi dùng để tu hành, được luyện chế thành chính là linh đan được luyện chế từ đám dược nhân chúng ta! Đừng để bị vẻ ngoài của ả ta lừa gạt, những người chết trong tay ả ta cũng đến hàng vạn.”

“Còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, dựa vào đâu chứ? Là dùng vô số mạng người chất thành!”

“Một viên linh đan một mạng người, khi tu luyện dùng bao nhiêu linh đan, tự ngươi còn không rõ sao?”

Có lẽ là do nàng quá đẹp, trên người cũng không hề có chút mùi máu tanh và ma khí hung sát nào, còn có một người đàn ông do dự hỏi nàng, “Ngươi có hiểu rõ mọi chuyện không?”

Một thiếu nữ được nuôi dưỡng trong sơn cốc không giao tiếp với người ngoài, có lẽ thực sự không hay, tất cả những linh đan mà nàng dùng để tu hành thực ra là nhân đan?

Nhưng Tô Lâm An biết.

Nàng hiểu cả việc luyện đan và luyện khí, sao có thể không biết sự cấu thành của linh đan.

Nhưng cũng vậy, từ nhỏ nàng đã được dạy rằng, nhân tu và những linh thú khác đều như nhau. Nhà họ là một thế gia ma đạo, tất cả những thư tịch công pháp mà nàng xem đều là do người nhà thu thập về, ít nhất thì các bậc cha chú đều đã xem qua, ở trong đó chắc chắn không thể có nội dung gì như kiểu giết người là một tội ác.

Linh thú còn bị lột da tróc xương để luyện đan. Vì một vị dược liệu trên người linh thú, họ sẽ đuổi cùng giết tận bọn nó. Vì vậy nếu như người có thể làm thuốc, tại sao lại không đúng chứ? Ít nhất thì vào lúc đó, khi bị nhiều người vây quanh lên án như vậy, trong mắt của những người khác, Tô Lâm An vẫn không hề có lòng tỉnh ngộ. Nàng không chỉ không nói bản thân mình không hiểu chuyện, còn ở đó tưới hoa với dáng vẻ tao nhã.

“Hoa Băng Tinh của thành Phong Tuyết ở đây. Vì bông hoa này, các ngươi đã giết sạch cả một tòa thành!” Người nhận ra được hoa Băng Tinh run rẩy nói.

Nàng cũng không biết bông hoa này có lai lịch gì, chỉ nhớ rằng khi cha đưa hoa tặng nàng, nàng rất vui.

Nhưng đám người này nói, ông nội và cha nàng, đều chết không có chỗ chôn.



Lúc đó nàng nói gì? Dù sao lời nói và vẻ mặt của nàng cũng đã khiến đám người đó nổi giận. Sau đó, chính là một trận quyết đấu. Đám người đó vây lại tấn công nàng, mà nàng phản kích, mở đường máu thoát khỏi vòng vây, liều mạng chạy trốn khắp chân trời góc bể. Danh hiệu nữ ma đầu cũng đi theo nàng một đời từ đó, cho tới khi chết cũng không được gỡ bỏ.

Ừm, xét theo tiêu chuẩn của người bình thường thì nàng đúng thực là một nữ ma đầu.

Khi ở đài Tây Ngô, nàng chẳng gặp được mấy người. Tên nhóc duy nhất có chút giao tình với nàng, tặng nàng vài thứ, nàng vẫn luôn nhớ rõ.

Mà những người gặp được sau khi ra ngoài, chỉ muốn giết nàng.

Vì vậy Tô Lâm An quả thực chưa hề cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp từ những kẻ chẳng phải người thân của mình.

Mà những điều này, nàng đã cảm nhận được từ Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu, và cả La Phi Diệp, thậm chí là cả Sở Tài Nguyên.

Cuộc sống như vậy, nàng chưa từng trải qua bao giờ. Nó cũng khá thú vị, khiến nàng cảm thấy, bản thân mình trước kia, có lẽ thực sự hơi máu lạnh? Nàng chớp mắt, khẽ mỉm cười, vậy thì hãy sống từng ngày thế này đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status