Ấn Công Đức

Chương 111 : Chương 111NHỤC THÂN



Ngày hôm sau, sau khi rối gỗ Tô Lâm An dặn dò Nam Ly Nguyệt một hồi thì lại lên núi Kỳ Liên, nhập vào củ cải.

Lần này, nàng phải xem củ cải có thể rời khỏi hố bao lâu. Âm khí ở dưới đáy hố đã tản đi rất nhiều, dùng linh thạch gia cố lại trận pháp này một chút, có lẽ có thể chống đỡ được lâu hơn. Nếu như có thể vượt qua được sáu bảy ngày, vậy thì nàng có thể dùng thân củ cải này tới thôn chài, lặn xuống đáy biển tìm Sơn Hà Long Linh.

Nhập vào củ cải xong, Tô Lâm An bèn nhảy ra khỏi hố, sau đó bắt đầu lấy những nguyên liệu cho trận pháp đã được chuẩn bị kỹ càng ra.

Giờ nàng đã có linh thạch, trên người cũng có nhiều thứ, có thể gia cố cho trận pháp này, thời gian chống đỡ được cũng sẽ lâu hơn.

Tô Lâm An tập trung tinh thần bố trí trận pháp. Đợi làm xong trận pháp, nàng sẽ ngồi ở một bên xem xét hiệu quả. Cũng vào lúc này, Khoa Đẩu Hỏa trong nguyên thần luôn miệng kêu la ồn ào, “Ta cũng muốn ra ta cũng muốn ra. Để ta xem có thể ăn thêm chút tử khí nào không.”

Ồ? Vẫn ăn được sao!

Không phải ngươi nói bản thể bị mất cân bằng âm dương, giờ không thể tiếp tục hấp thu tử khí sao?

Tô Lâm An nhìn chằm chằm Khoa Đẩu Hỏa, “Hôm qua ngươi đâu có nói như vậy.”

“Không phải ta đã ăn hơn mười ngàn viên linh thạch thượng phẩm rồi sao!” Khoa Đẩu Hỏa nói rất hùng hồn.

Tô Lâm An nghĩ thấy cũng phải, bèn thử một chút, xem có thể thả nó ra ngoài không.

Khi nguyên thần của nàng ở trong củ cải thì không thể dò xét bên ngoài. Củ cải này giống như một nhà giam nhốt nàng lại, vì vậy lúc này được Khoa Đẩu Hỏa nhắc nhở, nàng cũng muốn biết, nguyên thần của nàng không thể ra, nhưng có thể thả ngọn lửa trong nguyền thần nàng ra được hay không?

Tuy nguyên thần của Khoa Đẩu Hỏa mạnh hơn nguyên thần của nàng, nhưng có ấn Công Đức trấn áp, giờ Khoa Đẩu Hỏa nhất định phải nghe lệnh Tô Lâm An. Điều đó cũng có nghĩa, Tô Lâm An thả nó ra ngoài, nó mới có thể nhảy ra từ nguyên thần nàng. Nếu nàng không cho phép, nó cũng chỉ có thể ở lại trong nguyên thần của nàng, tiếp tục bị ấn Công Đức đè lên.

“Ngươi ra đi.” Tô Lâm An khẽ động tâm thần, ngay sau đó, Khoa Đẩu Hỏa đã bay ra ngoài.

Vậy mà cũng được thật!

Nào ngờ Khoa Đẩu Hỏa vừa ra ngoài đã lao đi như một cơn gió lốc.

Sau đó, Tô Lâm An thấy linh thạch thượng phẩm nàng dùng để bố trí trận pháp đã bị nó đốt sạch!

Tô Lâm An: “!”

Chẳng thể ngờ nàng lại bị một ngọn lửa lừa.

Tốc độ của Tô Lâm An rất nhanh, củ cải nhảy vọt lên, tóm lấy Khoa Đẩu Hỏa đang muốn quay lại biển ý thức của nàng. Động tác này của nàng khiến Khoa Đẩu Hỏa giật mình, kinh hãi thốt lên: “Ngươi có thể bắt được ta!”

Một ngọn lửa cao quý như nó sao có thể bị đám kiến hôi hạ giới bắt được dễ dàng như vậy chứ!

“Ta không chỉ bắt được ngươi, ta còn muốn đánh ngươi nữa cơ!” Khoa Đẩu Hỏa rất nhỏ, sau khi tóm được nó, hai tay củ cải khép lại, sau đó từ từ ép xuống giống như hai bức tường nhốt chặt Khoa Đẩu Hỏa ở giữa, khiến nó có cảm giác bị đè ép đáng sợ.

Ngọn lửa thượng giới không sợ mưa gió, có thể ăn được ngàn vạn ngọn lửa khác cuối cùng cũng không kìm được mà hoảng hốt kêu lên: “Hạ thủ lưu tình!”

Nó còn gào lớn, “Thứ trong nguyên thần của ngươi, cơ thể mà ngươi đang dùng hiện giờ đều là những thứ đáng gờm. Rốt cuộc ngươi là ai!”

Tay củ cải của Tô Lâm An hé ra một kẽ hở, nàng sáp đầu lại nhìn ngọn lửa yếu ớt ở bên trong rồi nói: “Ngươi biết củ cải này?”

Khoa Đẩu Hỏa run rẩy một hồi, yếu ớt nói: “Không biết.”

Thấy bàn tay củ cải lại định khép vào, nó nói tiếp, “Chắc chắn trước kia ta từng nghe nói. Ta đã bị phong ấn bao nhiêu năm, lại rơi từ thượng giới xuống chịu thương tổn áp chế bởi quy tắc thiên đạo quá nhiều, vì thế kí ức của nguyên thần đã bị hao tổn đôi chỗ. Ta thề chắc chắn ta có thể nhớ ra được!”

“Thật đấy, ta nhớ ta là một ngọn lửa lợi hại nhất, đám thiên hỏa gì đó đều không thể bì lại với ta.”

“Ngươi là ngọn lửa lợi hại nhất?” Tô Lâm An khịt mũi coi thường nó, “Ta còn là người xinh đẹp nhất thiên hạ này đấy.” Nàng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn. .

Không ngờ ngọn lửa này rất biết nói chuyện, vội vàng tiếp lời: “Ngươi nói rất đúng.”

“Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng thấy.”

Tô Lâm An: “...”

Nó nói lời này hay quá, nàng cũng không tiện đánh tiếp.

“Dù sao thì ta rất lợi hại, nhưng cái vỏ củ cải này của ngươi và ấn Công Đức trong nguyên thần ngươi còn lợi hại hơn ta...” Khoa Đẩu Hỏa ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Chúng nó chắc chắn không phải vật dưới hạ giới.”

Đây là điều có thể thấy rõ.

“Hai thứ này, một ở trong nguyên thần ngươi, một giống như là nhục thân của ngươi.”

Khoa Đẩu Hỏa im lặng trong phút chốc. Ngọn lửa vốn đang yếu ớt lại thò ra hai cái vòi nho nhỏ, giống như con nòng nọc lớn lên mọc chân mọc tay. Hai cái tay nhỏ của nó chắp lại hành lễ với Tô Lâm An: “Ngươi còn lợi hại hơn.”

Chủ nhân này tuy thực lực yếu, nhưng trên người lại có hai món đồ đáng gờm. Hơn nữa nàng còn là tu sĩ hạ giới, có vẻ hoàn toàn không biết gì về những thứ này. Nó vẫn luôn cảm thấy, trong chuyện này còn cất chứa một bí mật lớn vô cùng ghê gớm nào đó!

Nó phải khách khí với nàng một chút.

Sự lấy lòng của Khoa Đẩu Hỏa khiến nguyên thần của Tô Lâm An cũng phải run lên, “Ta nói trước nhé, nòng nọc thì cứ là nòng nọc, đừng có biến thành cóc.”

Cóc quá xấu xí! Nàng nuôi linh thú và hoa chỉ chú trọng vẻ ngoài, niềm yêu thích vẫn một lòng son sắt, trước giờ không hề thay đổi...

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Khoa Đẩu Hỏa quả thực không thể ăn thêm tử khí nữa, Tô Lâm An cũng hết cách. Nàng chỉ có thể lấy thêm linh thạch ra xếp lại trận pháp một lần nữa. Có điều sau khi trận pháp được xếp xong, Khoa Đẩu Hỏa không dám ăn vụng nữa, ngoan ngoãn ngồi ở một bên với nàng. Khi nó đậu trên củ cải, giống như trên củ cải trắng có dính một hạt vừng màu đen.

Tô Lâm An ở đó đếm thời gian, sau đó nàng nhận ra một vấn đề, giờ nàng có thể ở trong củ cải khoảng hai canh giờ mới bị bắn ra ngoài. Điều đó cũng có nghĩa trong vòng hai canh giờ, nàng nhất định phải về lại hố, nếu không thì không thể chuyển động. Vấn đề chính là ở đây, nếu như trận pháp có thể chống đỡ được hơn hai canh giờ, thậm chí là lâu hơn thế, sao nàng có thể kiểm nghiệm tiếp đây?

Nếu như trận pháp có thể chịu được một ngày thì cũng không có gì đáng nói, chỉ e rằng không qua nổi một ngày. Sau khi nàng bị bắn khỏi củ cải thì không thể vào lại, kết quả không thể chuyển củ cải quay về hố, tử khí lại trào ra, hậu quả đó khỏi cần nghĩ cũng biết.

Tô Lâm An có chút chán nản.

Nàng hỏi Khoa Đẩu Hỏa: “Tử khí ở dưới quá nồng, ngươi đã ăn được bao nhiêu rồi? Hay là ngươi xuống dưới xem đi?”

Nàng dùng thần thức thăm dò xuống thì chỉ thấy một vùng đen kịt, vô cùng khó chịu. Trong nguyên thần tràn đầy tâm tình tiêu cực và oán khí, điều đó rất tổn hại đến nguyên thần của nàng, vì vậy nàng không thể tự xuống được.

Khoa Đẩu Hỏa nói: “Ăn nhiều lắm, chắc chẳng còn bao nhiêu đâu.” Nó nói xong thì bay luôn xuống hố, không bao lâu sau lại ngoi lên, giật mình cả kinh nói: “Không ngờ lại có thêm rất nhiều tử khí nữa!”

Tử khí vốn đã bị nó đốt sạch, chỉ còn lại rất loãng, giờ lại nồng hơn mấy phần. Rõ ràng mới chỉ qua một đêm thôi, tử khí này rốt cuộc ngưng tụ thế nào vậy?

Tô Lâm An hơi ngạc nhiên.

Năm đó Thập Vạn Đại Sơn bị san bằng, sinh linh nơi đây bị hủy diệt trong chốc lát, oán khí ngưng tụ lại không tan, ngàn năm sau hình thành tử khí có thể nuốt trọn cả thành trì. Một khi tử khí bị tràn ra, những nơi trong phạm vi một ngàn dặm đều chịu ảnh hưởng.

Nhưng tử khí này được tụ lại từ hài cốt của sinh linh một ngàn năm trước, tại sao sau khi bị đốt lại vẫn có thể tiếp tục sản sinh?

Cứ coi như ở đâu đó đã chết rất nhiều người chỉ trong một đêm, nhưng cũng đâu thể tạo thành tử khí nhanh đến mức này!

Kỳ lạ, không thể hiểu nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status