Ấn Công Đức

Chương 112 : Chương 112NÚI ĐÃ CHẾT



Tô Lâm An nghĩ tới con tằm Phù Dung rõ ràng là ăn quá no nên cả người tiến vào trạng thái đông cứng, thì đã hiểu ra đôi điều. Nàng quay lại không hề muộn, nhưng tằm Phù Dung đã bị khí đen ăn mòn. Điều này chứng tỏ, khí đen ở bên trong đúng là càng ngày càng nồng, chỉ là vì bị Khoa Đẩu Hỏa đốt một lượt, thế nên hôm qua nàng mới không nhận ra.

“Tử khí ở đâu ra vậy?”

Ở dưới đáy này còn có thứ gì có thể không ngừng phát ra tử khí?

Vừa nghĩ đã thấy sợ!

Khoa Đẩu Hỏa nghĩ một lát rồi nói, “Ta không cảm nhận được sinh linh nào ở dưới đó. Nơi bị tử khí bao trùm cũng là cấm địa sinh mạng, nếu như có nhiều tử khí như vậy trào ra...”

Nó hừ hai tiếng, “Ngọn núi này đã chết?”

Núi chết? Từ trước tới nay chưa từng sống, sao có thể nói nó chết.

Nếu như nó sống, vậy chẳng phải chính là Sơn Hà Long Linh hay sao!

Sơn Hà Long Linh đang sắp chết. Sau khi trong đầu nảy ra ý nghĩ này, Tô Lâm An kinh ngạc hô lên, “Ta thực sự từng gặp một Sơn Hà Long Linh không ổn lắm. Nó sắp chết, nhưng cách nơi này rất xa.”

Ở dưới đáy biển sâu của thôn chài đó, theo tốc độ bay của án Thanh Ngọc, ít nhất cũng phải bốn ngày mới tới được nơi.

“Vậy mà cũng tính là xa?” Nghe thấy Tô Lâm An miêu tả, Khoa Đẩu Hỏa hiếm khi mỉa mai nàng một phen, “Long mạch dưới đất, kéo dài đến ngàn dặm. Khả năng Sơn Hà Long Linh xuất hiện ở hạ giới vô cùng thấp, khắp cả thiên hạ này có một con đã là không tệ. Vì vậy, những tử khí ở dưới đáy kia chắc chắn giống như linh khí ở thôn chài đó, đều thuộc về cùng một Sơn Hà Long Linh.”

“Ở bên đó, nó còn đang kéo dài hơi tàn, tất cả những con cá kỳ lạ xuất hiện ở mặt biển có lẽ là muốn tìm người cứu giúp. Còn bên này thì đã chết hẳn, ngày nào cũng sinh ra tử khí không ngừng nghỉ.” Khoa Đẩu Hỏa nói: “Nhất định phải giải quyết vấn đề từ tận gốc, nếu không củ cải này của ngươi cũng chỉ có thể trấn giữ ở đây mà thôi.”

Tử khí không ngừng được sinh ra, củ cải không thể rời đi quá lâu. Vậy nếu Tô Lâm An muốn dùng cơ thể củ cải này để đi làm việc là không được. Nàng vốn muốn dùng củ cải này để lặn xuống đáy biển tìm Sơn Hà Long Linh, hiện giờ, lại vì tử khí mà Sơn Hà Long Linh tản ra nên không thể rời đi. Cả hai tạo nên một vòng luẩn quẩn, biến thành một vấn đề nan giải không thể giải quyết.

Dù có thế nào đi chăng nữa, củ cải không thể rời đi thì nàng chỉ đành nghĩ cách khác để lặn xuống đáy biển.

Không thể đem củ cải đi, vậy thì mang theo chút rễ củ cải bên người là được. Tô Lâm An định dùng cách cũ, đặt rễ củ cải ở bên ngoài, sau đó dùng cơ thể rối gỗ đi lấy. Nhưng lần này quá đỗi kỳ quái, sau khi củ cải lớn lên thì rễ ở chân lại không thể kéo đứt được, nàng giật một hồi lâu mà nó vẫn không dứt. Khi dùng hết sức, Tô Lâm An còn cảm thấy đau.

Cơ thể đau, nguyên thần cũng hơi đau nhói.

Những điều này, trước kia nàng chưa từng gặp phải.

Nàng ngồi ở đó vắt chân củ cải lên suy nghĩ. Chân vừa rung, sợi rễ dài dưới chân cũng vung lên theo. Khi rễ rủ xuống đất, có thể cảm nhận được tiếng ma sát phát ra lúc quét qua mặt đất. Cơ thể này ngày càng vừa khớp với nguyên thần của nàng.

Tô Lâm An lại liếc nhìn ấn Công Đức trong nguyên thần.

Sau đó nàng mới chậm chạp nhận ra, nói: “Giờ ta không có nhục thân thực sự của chính mình...”

Khi nàng tỉnh lại chỉ còn là một nguyên thần rách nát đầy vết thương, cùng với một thanh kiếm đồng xanh sứt mẻ. Mà ấn Công Đức trong nguyên thần lại truyền tin cho nàng, cũng có thể là mệnh lệnh, chỉ có hành thiện tích đức, mới có thể sống lại.

Vì vậy, đến cuối cùng nhục thân khi nàng sống lại, chẳng có lẽ lại chính là củ cải đang lớn lên, càng ngày càng giống hình người này?

Tô Lâm An cúi đầu, nhìn bụng củ cải tròn xoe, lại liếc cánh tay bụ bẫm một cái, còn sờ vào cái đầu tròn tròn một chút. Nàng run rẩy trong lòng, vẫn cảm thấy ý nghĩ này quá mức kinh dị, nghĩ tới nghĩ lui lại mặt ủ mày ê.

Tuy giờ nàng là củ cải đại tiên trong miệng người dân trấn Thanh Thủy, nhưng điều này không có nghĩa là nàng thực sự muốn làm một cây củ cải thành tinh!

Nhưng từ các manh mối đã cho thấy, rất có khả năng củ cải này chính là cơ thể cuối cùng của nàng, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, thực lực của nhục thân có thể so với Độ Kiếp kỳ. Củ cải này là củ cải tốt, thế nhưng thực sự rất xấu...

Nàng thất vọng ôm lấy mặt thở dài.

“Sao vậy?” Khoa Đẩu Hỏa không hiểu tại sao chủ nhân lại đột nhiên có bộ dạng uể oải như vậy. Ngũ quan lờ mờ trên đầu củ cải cũng tiu nghỉu, mặt như đang khóc tang.

“Ta cảm thấy ta phải bái một thực tu làm sư phụ.” Tô Lâm An tinh thông rất nhiều thứ, trận pháp, đan dược, luyện khí vân vân, nhưng thứ duy nhất mà nàng chưa từng tiếp xúc bao giờ chính là thực tu. Nấu ra những món ăn có linh khí dùng để tu hành, đây chính là thực tu.

Khoa Đẩu Hỏa nói rất nghiêm túc: “Cho ta luyện đan, luyện khí là được rồi, ta không muốn xào rau!” Như thế quá mất mặt, sẽ bị những thiên hỏa khác cười nhạo!

“Không xào rau, ta chỉ muốn học khắc củ cải.” Nàng lo lắng nhìn bụng củ cải của mình, “Tranh thủ để sau này khắc mình thành một mỹ nhân củ cải.”



Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Thiểu năng hết thuốc chữa!

Tô Lâm An ở lại trấn Thanh Thủy hai ba ngày, chủ yếu là thông qua Nam Ly Nguyệt, truyền thụ ít tâm pháp cao cấp hơn một chút cho Sở gia ở trấn Thanh Thủy, sau đó dạy thêm chút kiến thức nhập môn cơ bản về luyện đan. Bọn họ viết lại kiến thức nhập môn đan đạo thành những cuốn sách bình thường, đến ngay cả bà lão trên trấn cũng được phát một cuốn. Mấy ngày nay, họ còn làm ra mấy đơn thuốc dưỡng thân, không cần phải là luyện đan sư cũng có thể chế ra được, có lợi cho sức khỏe của mọi người.

Hiện giờ tư chất của tu sĩ trong trấn Thanh Thủy đều không ổn.

Ở nơi hẻo lánh thế này, tư chất đời đời kiếp kiếp đều rất kém, khó mà xuất hiện một hạt giống tốt để tu luyện, có được luyện đan sư như La Phi Diệp đã là cực kỳ hiếm thấy. Vì thế, thực ra những tín đồ tiềm ẩn này cũng không có tác dụng quá lớn với Tô Lâm An, bởi tư chất kém chứng tỏ cũng không sống lâu. Mà không sống lâu, thì cho dù tín ngưỡng củ cải đại tiên cũng không có tác dụng gì lớn, một chút xíu niệm lực đó hoàn toàn có thể bỏ qua không tính đến. Hơn nữa niệm lực giống với linh khí, cũng sẽ bị khô kiệt. Sau khi tín đồ chết đi, niệm lực cũng biến mất theo.

Cho nên hiện giờ Tô Lâm An phải dần dần bồi đắp nền móng, chậm rãi cải thiện cơ thể của họ. Nếu dùng thuốc quá mạnh, những người bình thường này sẽ không chịu nổi. Đợi sau này nếu như có thể cho ra đời sau có tư chất ưu tú, cứ bồi dưỡng từng đời nối tiếp, mới có thể tạo thành niệm lực đủ để nàng sử dụng.

“Những người trong trấn này là mồi lửa cho niệm lực của ngươi, tốt nhất là tạo ra một không gian để bảo vệ cho họ.” Khoa Đẩu Hỏa nói, “Bọn họ quá yếu ớt, chỉ cần một Kim Đan kỳ tới cũng có thể tiêu diệt sạch tất cả người trong trấn, vậy thì mồi lửa này của ngươi cũng bị dập tắt.”

Tô Lâm An vừa nghĩ đã đúc kết ra đạo lý này.

Tuy rằng mấy chục thậm chí hơn trăm năm nay trấn Thanh Thủy chưa từng có Kim Đan kỳ tới, cũng coi như là một trấn nhỏ kín đáo xa xôi. Nhưng mấy năm gần đây cũng có vài người tới, mỗi lần đều là gặp may biến nguy thành an, nơi này cũng coi như có lọt vào tầm mắt của vài cường giả. Điều quan trọng nhất là, nói không chừng một ngày nào đó tên nhóc Mục Cẩm Vân kia sẽ giết về đây. Theo mức độ đen tối của hắn mà nói, tiêu diệt sạch toàn bộ người trong trấn cũng không có gì lạ. Bởi lẽ đó, quả thực nàng phải nghĩ cách bảo vệ sự bình an cho những người ở đây mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status