Ấn Công Đức

Chương 113 : Chương 113GẶP GỠ



Cảm thấy lời của Khoa Đẩu Hỏa khá có lý, Tô Lâm An nghĩ một chút, bảo Nam Ly Nguyệt thi triển thuật Liễm Thần. Nàng bắt đầu dùng phù truyền âm liên hệ trực tiếp với Liễu Loạn Ngữ.

Phù truyền âm của Liễu Loạn Ngữ lấp lóe. Hắn rót thần thức vào thì nghe thấy giọng nói của Nam Ly Nguyệt phát ra từ bên trong. “Liễu đại sư, ngươi có pháp bảo không gian cao cấp thượng phẩm không? Là loại ở trong có một vùng đất đầy linh khí, có thể chứa mấy vạn người tu hành ấy.”

Liễu Loạn Ngữ vốn còn muốn hỏi han Nam Ly Nguyệt một chút, muốn biết ở bên đó nàng làm việc có thuận lợi hay không, nhưng nghe thấy lời này của đối phương thì hắn tức giận đáp: “Có.”

“Ờ ờ, mượn dùng chút nhé?”

“Hừ, đợi ta trở thành tông sư luyện khí chắc chắn sẽ có!” Pháp bảo không gian cao cấp thượng phẩm, có thể chứa được mấy vạn người tu hành? Vậy có khác nào tiên phẩm!

“Ôi, ta cũng đoán vậy.”

Liễu Loạn Ngữ vốn đã không được vui cho lắm, nghe thấy lời này lại càng tức giận không có chỗ xả, “Cái quái gì vậy! Ngươi đi hỏi xem khắp thiên hạ này có mấy người có thể sở hữu? Pháp bảo như vậy cho tới giờ ta mới chỉ nghe qua ba cái.”

“Chí tôn ma đạo Tô Thừa Vận ngàn năm trước vơ vét khắp nơi, tổng cộng cướp được ba cái. Sau khi ma giáo bị hủy, ba pháp bảo không gian kia đã không rõ tăm tích, ngươi bảo ta tìm ở đâu ra!”

“À, nghe nói hiện giờ đang lưu truyền lại bản đồ kho báu của nữ ma đầu, một viên linh thạch trung phẩm có thể mua được một tấm, hay ngươi thử xem?” Liễu Loạn Ngữ chế nhạo. Bản đồ kho báu có thể mua được bằng linh thạch trung phẩm, tất nhiên không phải là thật, chỉ là lừa kẻ ngốc mà thôi. Giờ hắn vô cùng bực mình, mỉa mai “Nam Ly Nguyệt” một phen.

Bản đồ kho báu của nữ ma đầu này, chính là nói đến bản đồ kho báu của Tô Lâm An.

Lần trước nàng đã nghe nói qua, tự mình còn cảm thấy tò mò. Lúc cuối, nàng bị Khương Chỉ Khanh truy sát, pháp bảo trên người đều bị tiêu hao sạch, đâu còn để lại được kho báu gì đó. Hiện giờ nghe Liễu Loạn Ngữ nói như vậy, nàng cũng muốn trở lại mấy nơi ngày trước mình thường ở để xem thử, nói không chừng thực sự sẽ tìm được thứ gì đó.

Cuối cùng, Tô Lâm An tốn nửa tháng bố trí kiếm trận có lực sát thương vô cùng lớn quanh trấn Thanh Thủy. Một khi gặp phải nguy hiểm, Sở gia ở trong mắt trận có thể khởi động kiếm trận, vạn kiếm cùng ra, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ đều bị chém chết.

Đồng thời, nếu như gặp phải đối thủ khó giải quyết hơn, trận pháp phòng ngự cũng có thể được khởi động, khiến cho cả trấn Thanh Thủy được bao phủ bởi kết giới phòng ngự, chống đỡ dăm ba ngày cũng không thành vấn đề. Tới lúc đó nàng cũng có thể nhận được tin, sẽ quay lại giải vây bằng tốc độ nhanh nhất.

Trước mắt phương tiện có hạn, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Sau khi tạm thời xử lý xong xuôi chuyện của trấn Thanh Thủy, mấy người Tô Lâm An quay lại trấn Phù Dung. Khi đi là Nam Ly Nguyệt, Lý Chiêu Chiêu và tiên linh rối gỗ, khi trở về lại có thêm một La Phi Diệp, cùng với một đống trang sức có hình củ cải treo đầy thuyền.

Đợi Liễu Loạn Ngữ nhìn thấy án Thanh Ngọc của mình bị trang trí thành như vậy, chỉ e là sẽ tức đến mức muốn bùng nổ!

Khi trở lại, vì đã tiêu hao kha khá linh thạch nên tốc độ của án Thanh Ngọc cũng giảm đi một chút. Mất tròn sáu ngày, họ mới trở lại trấn Phù Dung, đi tới bầu trời phía trên làng chài nhỏ ven biển.

Tô Lâm An không vội quay về trong trấn, nàng muốn đi xem Sơn Hà Long Linh ở dưới đáy biển trước.

Giờ tu vi của Nam Ly Nguyệt đã là Kim Đan kỳ tầng ba.

Rối gỗ cũng không ngừng tu luyện. Nó là pháp bảo theo hình thức trưởng thành, giờ tu vi đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, có điều vẫn không có tác dụng gì lớn. Tự tu luyện thông qua con rối thì quá chậm. Pháp bảo ấy hả, phải ăn những pháp bảo khác và nguyên liệu luyện khí thì mới lên cấp nhanh hơn được.

Vì vậy, Tô Lâm An chỉ có thể dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt để lặn xuống đáy biển dò xét.

Nếu là tu vi Kim Đan kỳ tầng ba, xuống đáy biển cũng không phải chuyện gì lớn, điều kiện tiên quyết là trong biển không có hải thú nào mạnh. Nếu như gặp phải linh thú cấp cao dưới đáy biển, vậy thì tu sĩ Kim Đan kỳ tầng ba chắc chắn không đánh lại được.

May mà linh khí ở vùng biển này rất mỏng manh, gần như là không có, khả năng có linh thú cao cấp tương đối nhỏ.

Ở bầu trời phía trên mặt biển tìm kiếm hồi lâu, Tô Lâm An mới cảm nhận được con cá mà nàng đã đánh dấu bằng dấu ấn thần hồn lúc trước. May mắn là con cá đó vẫn ở đây, chưa bị người bắt mất.

Sau khi cảm nhận được vị trí, án Thanh Ngọc bèn biến thành một chiếc thuyền nhỏ dừng trên mặt biển.

“Ta xuống biển tìm chút đồ, lát nữa sẽ trở lại.” Giải thích lại một câu với Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp, Tô Lâm An thi triển một lá chắn linh khí, thuận lợi lặn xuống biển.

Càng lặn sâu, xung quanh càng tối đen. Tô Lâm An vốn định thi triển pháp thuật chiếu sáng, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại gọi Khoa Đẩu Hỏa ra. Có sẵn lửa, không dùng thì phí.

Tuy rằng Khoa Đẩu Hỏa rất nhỏ nhưng tia sáng lại rất mạnh, chiếu sáng trưng cả vùng xung quanh. Thế nên Tô Lâm An cũng nhận ra, dưới đáy biển này chẳng có sinh vật gì, ngay cả tảo biển cũng cực kỳ ít ỏi.

Nàng cẩn thận cảm ứng lại vị trí của con cá kia, không bao lâu sau, Tô Lâm An đã tìm thấy con cá Kim Ngân khá lớn.

Con cá Kim Ngân đó cũng nhìn thấy nàng.

Nó thực sự nhìn thấy nàng. Tô Lâm An nhận ra, mắt của con cá Kim Ngân đó dường như sáng lên một chút.

Sao có thể, trước kia con cá này không hề có linh tính, nàng đã từng nghiên cứu qua, cảm thấy con cá Kim Ngân này như một con rối cá âm u tử khí. Nhưng hiện giờ, nàng chắc chắn mắt của con cá Kim Ngân này có hoạt động đôi chút, sau đó nó quẫy đuôi, bơi lướt qua người nàng.

Tô Lâm An đuổi theo.

Kết quả, con cá Kim Ngân này không động đậy nữa. Nó không chỉ không động mà còn lật ngửa bụng, giống như một con cá chết.

Đây là coi thường nàng hả!

Sơn Hà Long Linh làm ra con cá Kim Ngân này quả đúng là để cầu cứu.

Vảy cá của cá Kim Ngân cứng đến vậy, không thể tùy tiện phá vỡ. Có lẽ chính là vì nếu đối tượng nó cầu cứu không có bản lĩnh mở được con cá này ra thì không thể cứu được nó. Mà muốn phá lớp vảy cá lấy được linh khí ở trong cũng khá khó, tu sĩ Kim Đan kỳ trên thuyền lần trước cũng cần dùng một pháp bảo cao cấp vô cùng lợi hại.

Tô Lâm An bèn nói: “Ta biết ngươi đã có linh trí, cũng biết ngươi sắp chết, ta tới để cứu ngươi.”

“Trong thiên hạ này chưa từng có ghi chép về Sơn Hà Long Linh thực sự được sinh ra. Trừ ta, chẳng mấy ai biết rốt cuộc ngươi là thứ gì.” Tô Lâm An nói tiếp, “Ngươi thả nhiều cá ra như vậy, có con nào dẫn được người tới cho ngươi hay chưa?”

“Trừ ta.”

Con cá đang ngửa bụng lại lật thân mình sống lại.

Nó nhìn chằm chằm Tô Lâm An, hồi lâu sau mới lắc đầu.

Nó không thể nói chuyện, không thể biểu đạt được ý mình muốn nói.

Nếu như con cá nhỏ được thả ra nói chuyện được, thì đã có thể truyền đạt tâm tư muốn cầu cứu của mình. Nó là sơn mạch dưới đáy biển, trừ phi thực sự tu thành chính quả, nếu không thì không thể thoát khỏi nơi đây, càng không thể cất tiếng nói, vì vậy nó chỉ có thể dùng cách này để tìm sự cứu giúp. Thế nhưng đã một ngàn năm trôi qua, những con cá con của nó bị đánh bắt không ít, linh khí của nó ngày càng suy yếu, không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Nó vẫn luôn đợi.

Vẫn luôn đợi người tới cứu.

Lúc này cuối cùng cũng đã có một người tới, nhưng tu vi lại quá yếu kém. Nàng căn bản không thể đi theo nó tới vùng đáy biển bị tử khí bao trùm kia.

Sơn Hà Long Linh bản tính lương thiện, nó không muốn nàng xông vào chỗ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status