Ấn Công Đức

Chương 114 : Chương 114GẤP GÁP



Tuy con cá Kim Ngân này không nói gì, nhưng Tô Lâm An bỗng hiểu được ý của nó.

Nó không muốn nàng đi vào chỗ chết.

Lần đầu tiên Tô Lâm An gặp được Sơn Hà Long Linh chí thuần chí thiện trong truyền thuyết. Có lẽ long linh này mới là loại mà ấn Công Đức thích.

Nàng là đại ma đầu máu lạnh bị người người mắng chửi.

Mục Cẩm Vân mà nàng gặp trước kia, lòng dạ còn ác độc hơn.

Thiên hỏa nàng thu phục được hiện giờ, xem ra cũng không phải loại hiền lành gì. Đột nhiên lại gặp được một Sơn Hà Long Linh lo nghĩ cho một người xa lạ, Tô Lâm An có chút xúc động. Nàng thở dài một tiếng rồi nói: “Thực ra ta cũng không yếu như ngươi tưởng đâu.”

“Cơ thể của ngươi bị đập nát từ một ngàn năm trước sao?”

“Đáy biển ở đây là đầu rồng, vậy thì phía trấn Thanh Thủy hẳn là lưng rồng hoặc là đuôi rồng?”

“Giờ cơ thể này của ngươi đã không thể động đậy. Cách duy nhất để cứu ngươi, thực ra chính là vứt bỏ thân xác này, chỉ tách tinh hoa sơn thủy của ngươi ra.”

“Nhưng để tách được tinh hoa sơn thủy ra thì vô cùng phiền phức. Thứ này chắc chắn ở nơi sâu nhất trong cơ thể ngươi. Người không đủ thực lực thì không thể giúp ngươi lôi nó ra ngoài.”

Tô Lâm An cũng chỉ xem qua những lời giới thiệu về Sơn Hà Long Linh.

Tinh hoa sơn thủy này có thể là một giọt nước, cũng có thể là một cục đất, thậm chí là một viên đá, một ngọn lửa, không hề có hình dạng cố định. Nhưng nó là nơi chứa đựng tinh khí của Sơn Hà Long Linh. Đợi đến khi Sơn Hà Long Linh tu thành chính quả, vì sự an nguy của hàng vạn sinh linh trên người mình, nó không thể dời đi khỏi bản thể. Vậy thì phải làm sao? Tới lúc đó, nó sẽ thoát khỏi bản thể Sơn Hà, dùng tinh hoa sơn thủy làm nhục thân, tùy ý biến hình.

Hiện giờ Sơn Hà Long Linh này chưa tu thành chính quả, tất nhiên tinh hoa sơn thủy của nó cũng là chưa thể thành hình. Nhưng dù thể nào đi chăng nữa đều phải tách ra để nuôi dưỡng cho tốt, bằng không Sơn Hà Long Linh này sẽ chết thực sự.

Tô Lâm An nói xong, cá Kim Ngân bèn gật đầu.

Nhưng rồi nó lại lắc đầu, vẫn không định đưa Tô Lâm An qua.

Tu vi của nàng thực sự quá thấp, một khi tiếp tục lặn xuống thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy Sơn Hà Long Linh khăng khăng như vậy, làm thế nào cũng không muốn đưa nàng xuống, Tô Lâm An cũng phát cáu. Nàng hỏi Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi có cảm nhận được vị trí của Sơn Hà Long Linh không?”

Nó là thiên hỏa, lại từng ăn nhiều tử khí do Sơn Hà Long Linh sinh ra như vậy, hẳn là sẽ cảm ứng được đôi chút với long linh đó.

Khoa Đẩu Hỏa vội gật đầu, “Thả ta ra thử xem sao?”

Nàng cầm nó để làm đèn mà nó cũng không chạy nổi, quả thực sự áp chế của ấn Công Đức kia quá lợi hại.

Tô Lâm An bèn thả tay ra.

Kết quả là thấy Khoa Đẩu Hỏa đáp xuống con cá Kim Ngân kia ngay lập tức. Chỉ trong chớp mắt, cá Kim Ngân đã bị đốt khô, linh khí bên trong không rò ra chút nào mà bị ngọn lửa đen nuốt trọn. Dấu ấn nguyên thần nàng để lại lúc trước, tất nhiên cũng biến mất theo.

Tô Lâm An: “!”

Tức đến điên cả người!

“Linh khí của Sơn Hà Long Linh rất ngon.” Khoa Đẩu Hỏa nói xong thì vội tiếp lời: “Đừng gọi ta về! Ta biết đường, không cần con cá đó dẫn đường. Nào nào nào, đi theo ta.”

Nói xong, đốm lửa nhỏ bỗng lao đi, Tô Lâm An thở hồng hộc theo sau lưng nó. Không bao lâu sau, nàng đã cảm nhận được dòng nước xung quanh trở nên hơi kỳ lạ.

Dòng nước đó rất đục. Lá chắn phòng ngự của nàng không chịu nổi tác động của dòng nước đục đó, giống như nó có khả năng ăn mòn, muốn phá nát lá chắn linh khí của nàng. Đây là có lẽ là tử khí do Sơn Hà Long Linh tạo thành.

Thủy thổ một cõi, nuôi dưỡng sinh linh một cõi.

Mà giờ đây thủy thổ đang chết dần chết mòn. Đối với những sinh linh trên đó mà nói, tử khí này là độc vật. Đây chính là lí do vì sao linh khí quanh đây lại mỏng manh, dưới đáy biển gần như chẳng có cây cỏ nào, không có sinh linh nào xuất hiện.

Đây có lẽ chính là kết quả do Sơn Hà Long Linh cố ý khống chế trói buộc. Một khi nó chết hẳn, độc khí ở nơi đây sẽ hoàn toàn bộc phát, làm ô nhiễm vùng biển xung quanh. Nơi này sẽ không chỉ mất sạch linh khí, mà còn trở thành vùng biển chết đầy khí độc.

Tô Lâm An nhanh chóng vận chuyển linh khí để duy trì lá chắn phòng ngự.

Nàng hỏi Khoa Đẩu Hỏa: “Ăn được không?”

Khoa Đẩu Hỏa vội lắc đầu: “Tử khí thì thực sự không được. Ngươi xem giờ ta không dám ăn tử khí nữa rồi.” Nó chỉ muốn ăn tinh hoa sơn thủy.

Nếu có được tinh hoa sơn thủy, ngọn lửa trong cơ thể nó có thể ổn định hơn một chút. Trước kia khi mới ra khỏi phong ấn, đầu óc chưa được tỉnh táo, nó ăn một mạch nhiều tử khí như vậy, dẫn đến việc ngọn lửa trong nó bị mất cân bằng, vốn có ba màu giờ chỉ còn một màu. Nếu còn tiếp tục, nó sẽ dần suy yếu. Mà tinh hoa sơn thủy của Sơn Hà Long Linh lại là vật đại bổ, có thể hóa giải tình trạng hiện giờ của nó.

Thế nhưng Tô Lâm An muốn cứu Sơn Hà Long Linh.



Nhưng nói sao đây, đợi nó ăn rồi, nàng còn làm gì được nó? Lẽ nào gọi ấn Công Đức hủy nó đi sao?

Ngọn lửa như nó, có thể gặp chứ không thể cầu. Sau khi ăn được tinh hoa sơn thủy, tác dụng của nó sẽ càng lớn hơn, nó không tin nàng ta nỡ làm vậy.

Vả lại, nếu như nàng thực sự có tấm lòng thiện lương, thì không thể nào bị ấn Công Đức đè ép, đến ngay cả nhục thân của mình cũng chẳng còn. E rằng nàng ta muốn hành thiện tích đức cũng chỉ là bất đắc dĩ. Vừa nghĩ như vậy, Khoa Đẩu Hỏa cực kỳ hưng phấn, hận không thể xông qua ngay lập tức, đào lấy tinh hoa sơn thủy.

“Ngươi không thể qua đó, hay để ta đi?” Khoa Đẩu Hỏa vội vàng nói: “Ngươi ở đây đợi ta là được, giống như ở trấn Thanh Thủy thôi.”

Vừa nói xong, bỗng nhiên cơ thể của Khoa Đẩu Hỏa run lên.

Một lực hút kéo lấy nó, ngay sau đó, cả người nó đã quay về biển ý thức của Tô Lâm An, lại bị đè dưới ấn Công Đức như cũ.

“Muốn tự đi để ăn tinh hoa sơn thủy?” Tô Lâm An không hề ngốc. Vì sao Khoa Đẩu Hỏa này có dáng vẻ không chờ đợi nổi như vậy, nàng vừa nghĩ đã rõ.

Nó đã lừa nàng hai lần, lần này, Tô Lâm An tuyệt đối không thể để nó ăn mất tinh hoa sơn thủy ngay trước mắt mình.

Tô Lâm An thu lửa lại, tiếp tục bơi về phía trước.

Tạm thời nàng còn chưa nắm chắc.

Qua thêm một lúc lâu sau, lá chắn linh khí ngày càng mỏng, tử khí xung quanh ngày càng dày đặc. Cũng đúng vào lúc này, Tô Lâm An nhận ra xung quanh mình có rất nhiều cá Kim Ngân bơi tới, con lớn con nhỏ nối đuôi nhau, vây thành một vòng quanh nàng, dùng hết sức chặn tử khí ở ngoài.

Cá Kim Ngân tạo thành một vách ngăn quanh người nàng.

Để bảo vệ Tô Lâm An, những con cá Kim Ngân này cũng tiếp tục đi xuống với nàng. Đi tiếp thêm gần nửa canh giờ nữa, cuối cùng nàng cũng thấy được đầu rồng của Sơn Hà Long Linh.

Trong biển sâu có một ngọn núi lớn hình đầu rồng, sừng rồng râu rồng, cái miệng mở to, răng trong miệng sống động như thật. Lúc này trên đầu rồng lóe lên tia sáng, nhìn kỹ thì thấy một đám cá Kim Ngân bơi lượn xung quanh, khi vảy cá lấp lóe phát ra những tia sáng nhàn nhạt.

“Tinh hoa sơn thủy, ở trong miệng của ngươi?” Tô Lâm An nhìn thấy miệng rồng đang mở bèn hỏi.

Nếu tiến vào đầu rồng này thì bay mấy ngày cũng không thấy điểm cuối. Lúc trước án Thanh Ngọc phải mất mấy ngày mới tới được trấn Thanh Thủy, giờ nàng sử dụng cơ thể của Nam Ly Nguyệt, tu vi chỉ mới là Kim Đan kỳ, muốn tìm thấy tinh hoa sơn thủy trong bụng rồng này rồi đào ra thì đúng là khó vô cùng.

“Tự ngươi hẳn là biết được nó nằm ở bộ phận nào chứ?” Tô Lâm An thấy một con cá Kim Ngân gật đầu, lại hỏi tiếp.

Ai ngờ cá Kim Ngân lại lắc đầu.

Nhưng chúng nó không giải thích được, vì vậy nóng ruột tới mức bơi vòng vòng dưới đáy biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status