Ấn Công Đức

Chương 116 : Chương 116CƯỚP ĐOẠT



Người đàn ông đứng cạnh gã chính là tu sĩ Kim Đan kỳ Lịch Nhan Trân lần trước tới thôn Lý Gia thu mua cá.

Lý Chiêu Chiêu từng có duyên gặp mặt với hắn. Khi ở thôn Lý Gia, người đó phe phẩy cây quạt bay từ linh thuyền xuống, bước tới trước mặt dùng quạt nâng mặt cô bé lên, nói rằng tâm trạng hắn tốt, muốn tặng cho cô bé một viên Tịnh Nhan đan.

Hắn còn nói hắn là quý nhân của cô bé.

Khi đó Lý Chiêu Chiêu cho rằng Lịch Nhan Trân là tiên nhân, đạp sóng mà tới, phong độ ngời ngời. Làn da hắn trắng như đang phát sáng, cả người được bao phủ bởi một luồng hào quang, khiến người ta phải sùng kính trong lòng. Nhưng cô bé chỉ muốn linh thạch, không dám đưa ra bất kỳ yêu cầu thừa thãi nào. Bởi trước mặt tiên nhân, cô bé chỉ là một hạt cát nhỏ.

Sau này khi cô bé thực sự bước trên con đường tu hành với sư phụ, cô bé đã biết đó không phải tiên nhân, chẳng qua chỉ là tu sĩ bình thường. Tu sĩ Kim Đan kỳ, sau này cô bé cũng có thể đạt tới mức đó.

Bạch y công tử không còn xa vời như trước nữa, thế nhưng bóng hình mà cô bé cất giữ trong ký ức, thỉnh thoảng nhớ lại, vẫn có phần đẹp đẽ như cũ.

Lại không ngờ rằng, nhanh như vậy đã có thể gặp lại.

Lý Chiêu Chiêu vừa nhìn Lịch Nhan Trân một cái đã cúi đầu. Giờ cô bé chỉ nghĩ đến sư phụ, thực sự không có lòng để ý đến người khác.

Nhưng cô bé không để ý, người khác vẫn sẽ tìm đến tận nơi. Lịch Nhan Trân kia cất tiếng nói: “Cô nhóc, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Người ta còn chưa trả lời, hắn đã nói tiếp: “À, ta nhớ ra rồi. Thôn Lý Gia, ngươi đã bán cá Kim Ngân cho ta! Mặt ngươi đen, ta nhớ rất rõ!”

Lý Chiêu Chiêu: “...”

Cô bé lại càng không muốn để ý đến họ.

Tay cô bé nắm chặt phù truyền tin, không ngừng chú ý tới động tĩnh của sư phụ. Chỉ cần sư phụ gọi, cho dù ở dưới có là núi đao biển lửa, mình cũng sẽ xuống tiếp ứng! Lý Chiêu Chiêu nghĩ như vậy.

Lúc này sóng gió đã dịu dần, có không ít người ở dưới linh thuyền vì sợ hãi mà xông lên. Giờ người của Trân Tu Các cũng không ngăn lại, để cho tất cả mọi người đứng trên boong thuyền.

Lịch Nhan Trân vừa nói tới thôn Lý Gia, những người của thôn Lý Gia bèn tò mò nhìn qua. Tuy xung quanh tối đen như mực, nhưng chiếc thuyền nhỏ kia được một luồng ánh sáng ôn hòa bao quanh, trưởng thôn thôn Lý Gia và Khang Khang bảo bối của hắn đều nhìn thấy Lý Chiêu Chiêu.

Khang Khang đã lớn lên nhiều, trông cao lớn lực lưỡng, lưng hùm vai gấu. Sau khi nó nhìn thấy Lý Chiêu Chiêu thì kích động gào lớn: “Thuyền, ta cũng muốn ngồi thuyền, ta cũng muốn ngồi cái thuyền đó!”

“Bảo tỷ đưa thuyền qua đây!”

“Ta muốn thuyền!”

Lý trưởng thôn liền hô lên: “Chiêu Đệ, còn ngây ra đấy làm gì, không nghe thấy đệ đệ bảo muốn thuyền à!”

Hắn ta vừa hô xong đã cảm nhận được mấy ánh mắt tập trung vào mình, khiến cả người hắn ta run lên. Hắn ta gào lớn đến vậy trên thuyền của Trân Tu Các, chọc giận tới mấy người này thì không thể gánh nổi được.

Lý trưởng thôn vội vàng cười xòa: “Các vị đại nhân, con bé mặt đen trên chiếc thuyền kia chính là con gái lớn nhà ta. Nhìn thấy nó ta hơi kích động, mong đại nhân tha tội.”

“Con gái của ngươi?” Tu sĩ râu quai nón híp mắt lại. Gã dùng thần thức quét qua, không phát hiện được hơi thở của bất kỳ của cường giả nào ở gần đây.

Gã ngừng lại một lát rồi hỏi: “Sao con gái của ngươi lại có pháp bảo cao cấp thượng phẩm?”

“Cái gì!” Lý trưởng thôn cả kinh trong lòng, sau đó kích động đến mức lắp ba lắp bắp, “Chiếc thuyền nhỏ kia, là pháp bảo cao cấp, cao cấp thượng phẩm sao?”

“Đúng vậy.” Tu sĩ râu quai nón cười hề hề, “Nếu như ngươi là cha của nó, vậy thì đồ của nó ngươi có thể quyết định được không?” Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi là người của thôn Lý Gia phải không? Nghe nói lần này ngươi đưa con trai ra ngoài để bái sư?”

“Chỉ cần bán cái thuyền đó cho chúng ta, ta có thể đảm bảo đưa nó gia nhập phái Điểm Thương, làm một đệ tử ngoại môn.” Thấy Lý trưởng thôn do dự, gã nói tiếp: “Tất nhiên, giá thuyền sẽ tính riêng. Pháp bảo cao cấp thượng phẩm, tất nhiên phải đổi bằng linh thạch thượng phẩm. Ta trả mười viên linh thạch thượng phẩm, ngươi thấy sao?”

Không đợi Lý trưởng thôn trả lời, gã hờ hững quét mắt liếc cha con họ, làm bộ như vô ý nói: “Sóng gió hôm nay lớn bất thường nhỉ.”

Có vài người chết đuối, cũng là chuyện thường tình.

Da đầu Lý trưởng thôn tê rần.

Sau đó đè giọng nói: “Chiếc thuyền đó… có lẽ chủ nhân của nó không phải là con gái ta.”

“Ta nhìn rồi, chiếc thuyền đó chưa hề nhận chủ.” Nếu như pháp bảo cao cấp nhận chủ, chắc chắn sẽ có dấu tích ở trên. Nhưng chiếc thuyền đó không hề có dấu tích gì, điều đó chứng tỏ rằng chỉ là lấy để dùng tạm.

Pháp bảo cao cấp thượng phẩm chưa nhận chủ, có ai mà không thèm muốn chứ?

Khiến những người trên thuyền không nói được nữa, thì ai biết pháp bảo này rốt cuộc đã đi đâu? Lần này, trên linh thuyền của Trân Tu Các chỉ có gã và Lịch Nhan Trân. Gã cũng thấy Lịch Nhan Trân đã động lòng với chiếc thuyền đó. Mục đích của gã vốn là lấy lòng Lịch công tử, còn nghĩ không biết tới lúc nào mới có cơ hội ra tay. Giờ nếu như có thể làm tốt chuyện này, chắc chắn Lịch công tử sẽ nhìn gã bằng một ánh mắt khác. Vậy thì những chuyện mà hắn muốn cầu cũng sẽ chắc chắn hơn.

“Hả?” Lý trưởng thôn thấy hơi khó hiểu, chưa nhận chủ là có ý gì?

Vào đúng lúc này, Lý Khang lại nhốn nháo, “Ta muốn lên thuyền! Tỷ, ta muốn lên thuyền!” Nói rồi, thằng nhóc trèo hẳn lên mép thuyền. Nếu một cơn sóng đánh tới, chắc chắn nó sẽ ngã xuống biển.

Lý trưởng thôn lo lắng muốn tóm con trai về, lại không ngờ bị tu sĩ râu quai nón thầm ngăn lại, đồng thời gã truyền âm tới: “Ngươi nhân lúc này bảo nó mở kết giới ra, để các ngươi vào. Sau đó tự ta sẽ có cách bảo nó bán lại thuyền.”

Vì vậy Lý trưởng thôn gào lên: “Chiêu Đệ, còn ngây ra đó làm gì, qua đón đệ đệ của ngươi đi.”

“Chẳng phải chỉ là thuyền thôi sao, cha ngươi còn không được ngồi chắc?”

“Lăn qua đây cho ta.”

Lý Chiêu Chiêu không hề lên tiếng. Bàn tay cô bé nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi.

La Phi Diệp nhìn hai cha con trên linh thuyền, rồi lại nhìn về phía Lý Chiêu Chiêu bên cạnh. “Chiêu Đệ?” Ba người này, mặt mũi có nét giống nhau. Lẽ nào người ở bên đó thực sự là cha và đệ đệ của cô nhóc này.

“Tiểu sư tỷ, muốn mời họ lên thuyền không?” La Phi Diệp chính là một đan dược sư bình thường ở trấn Thanh Thủy.

Mà ở trấn Thanh Thủy, một nơi xa xôi hẻo lánh, người dân cũng khá thật thà chất phác. Giờ nhìn thấy người thân của tiểu sư tỷ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói: “Nếu như có gió lốc ập tới tiếp, không biết thuyền của họ có trụ nổi không. Nếu ngươi muốn đón người qua cũng được.”

Án Thanh Ngọc có thể biến thành lớn hơn, có thêm vài người cũng không thành vấn đề.

Lý Chiêu Chiêu nghĩ một hồi, điều khiển án Thanh Ngọc hướng về phía linh thuyền.

Chiếc thuyền do án Thanh Ngọc biến thành tuy nhỏ, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng chỉ trong chốc lát đã đến phía trước thuyền lớn, hơn nữa còn lơ lửng trên không, dừng ở trước mũi chiếc thuyền lớn kia.

Lý Chiêu Chiêu nhìn đám người trên thuyền.

Trong số đó có hai tu sĩ Kim Đan kỳ, ánh mắt của họ nhìn cô bé...

Vô cùng nôn nóng và rực lửa. Đến ngay cả bạch y công tử Lịch Nhan Trân, nụ cười trên mặt hắn cũng khiến Lý Chiêu Chiêu cảm thấy hơi rợn người.

Cô bé đã ở với sư phụ rất lâu.

Biết được sư phụ đã trải qua rất nhiều cực khổ, chỉ vì ngày trẻ sư phụ đã tin lầm người. Vì vậy, Lý Chiêu Chiêu vẫn luôn tự nói với bản thân mình, không được dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là những người đàn ông đẹp. Mà bạch y công tử đã từng đem lại cho cô bé một hồi ức tốt đẹp, chính là người đàn ông đẹp trong lòng cô bé.

.

Vì vậy Lý Chiêu Chiêu bỗng híp mắt, nói rành mạch: “Chiếc thuyền này là do Liễu đại sư ở trấn Phù Dung chế tạo, hắn cho sư phụ con mượn dùng.”

“Nếu như con muốn cho người khác lên thuyền, thì phải có sự đồng ý của Liễu đại sư.”

Vừa nói, Lý Chiêu Chiêu vừa móc một lá phù truyền tin ra, “Để con liên hệ với Liễu đại sư trước. Nếu hắn đồng ý, con sẽ đưa cha và đệ qua.”

Lời này vừa dứt đã khiến tu sĩ râu quai nón và Lịch Nhan Trân hơi cứng người, ngọn lửa hừng hực trong mắt nguội lạnh ngay lập tức như vừa bị tạt một chậu nước lạnh.

Bọn họ không ngờ rằng, cô nhóc này rất mưu trí, còn biết lôi chỗ dựa ra.

Nhưng những điều mà cô bé nói có đến tám chín phần là sự thật. Gã râu quai nón nhìn chằm chằm vào tay Lý Chiêu Chiêu, muốn biết có phải cô bé thực sự có thể liên lạc với Liễu đại sư hay không. Nếu cô bé liên lạc được thật, thì chiếc thuyền này, bọn họ không thể lấy.

Người ta đã biết là ai cướp, thì kẻ nào còn dám ra tay?

Nhưng nếu điều này là giả, vậy cho dù nó là của Liễu Loạn Ngữ thì có sao. Chỉ cần giải quyết toàn bộ những người biết chuyện này, thì sao Liễu Loạn Ngữ biết được pháp bảo do hắn luyện chế đã đi đâu chứ? Dù sao thì, nó cũng chưa nhận chủ!

Chưa nhận chủ, rất đáng để mạo hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status