Ấn Công Đức

Chương 117 : Chương 117MỀM LÒNG



Bàn tay nắm phù truyền tin của Lý Chiêu Chiêu đã đổ đầy mồ hôi.

Cô bé nào có phù truyền tin của Liễu đại sư.

Liễu Loạn Ngữ vẫn luôn muốn nhận cô bé làm đồ đệ, nói ngày qua ngày đến mức cô bé phát phiền. Cô bé tránh hắn còn chẳng kịp, sao có thể đồng ý trao đổi phù truyền tin với hắn. Nhưng nếu hiện giờ không liên lạc được với Liễu Loạn Ngữ, thì cô bé không thể khiến hai người kia kiêng dè...

Phù truyền tin của Lý Chiêu Chiêu chỉ có thể liên lạc với sư phụ. Giờ không liên lạc được với người, có giả vờ cũng không được, bởi khi phù truyền tin được kết nối thì sẽ phát sáng.

Không, phù truyền tin của cô bé vẫn liên lạc được với một người nữa.

Chính là đồ đệ mới La Phi Diệp đang đứng trước mặt. Sau khi bái sư, hắn đã trao đổi phù truyền tin với cô bé.

Lúc này Lý Chiêu Chiêu chỉ có thể liên lạc với hắn.

Thế nhưng hiện giờ cô bé cũng không luống cuống, tự tin rằng mình sẽ không để người khác nhìn ra sơ hở gì. Vấn đề là La Phi Diệp quá ngu ngốc, nếu như cô bé kích hoạt phù truyền tin liên lạc với hắn, hắn có thể phối hợp hay không?

Mặc kệ đi!

Lý Chiêu Chiêu nghiến răng, rót linh khí vào phù truyền tin, kích hoạt dấu ấn thần hồn của La Phi Diệp.

La Phi Diệp cảm nhận được ngay lập tức.

Tay hắn còn đang ôm củ cải. Hắn đang muốn lấy phù truyền tin ra thì củ cải trong tay lại rơi xuống đất, trong khi khom người cúi xuống nhặt, bỗng nhiên hắn đã hiểu ra toàn bộ. Hắn không lấy phù truyền tin ra ngay, mà ngồi trên án Thanh Ngọc, đưa tay xuống dưới gầm bàn lấy một củ cải khác ra.

Án Thanh Ngọc là pháp bảo phòng ngự. Thứ đám người kia nhìn thấy, chỉ là phần mà họ vốn có thể cho phép người khác xem. Còn những phần khác của linh thuyền, thực ra người ngoài không thể thấy được. Ví dụ như dưới chiếc bàn này, mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đó không thể nhìn được xem rốt cuộc trên thuyền có cái gì.

La Phi Diệp kết nối phù truyền tin, nhưng không nói gì.

Ngay sau đó, mọi người nghe thấy Lý Chiêu Chiêu nói: “Cha và đệ đệ của ta muốn lên linh thuyền của ngài ngồi một chút.”

“Chúng ta gặp nhau trên biển, vừa khéo bọn họ đang ngồi trên linh thuyền của Trân Tu Các để về thôn.”

“Ta còn gặp được mấy vị quý nhân trước kia đã giúp chúng ta. Ta cũng muốn mời họ lên thuyền.”

“Không cho thì thôi, ngài dữ như vậy làm gì!”

Nghe đến đây, La Phi Diệp quyết đoán ngắt phù truyền tin.

Trên mặt Lý Chiêu Chiêu lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó thở phì phò nói: “Còn ngắt phù truyền tin của ta!”

Cô bé vốn đang nghĩ xem làm thế nào để ngắt phù, còn định chủ động ngắt tín hiệu, làm bộ tức giận vì đối phương không đồng ý. Nhưng nếu làm vậy, có lẽ sẽ thành quá kiêu ngạo mà phản tác dụng, khiến những người kia nghi ngờ. Còn nếu đối phương ngắt kết nối trước thì sẽ bình thường hơn rất nhiều.

Không ngờ, sư đệ nhìn ngốc như vậy, nhưng vẫn khá nhanh trí.

Lý Chiêu Chiêu nói đầy tức giận, vẻ mặt không hề cứng đơ như trước nữa mà sinh động hơn rất nhiều, thậm chí khiến Lý trưởng thôn hơi không dám chắc đây chính là con mình. Từ trước đến nay, con gái lớn của hắn luôn âm u trầm lặng, vùi đầu làm việc, vốn da đã đen còn sầm mặt cả ngày không có chút sức sống nào, giống hệt một cục gỗ thừa thãi trong nhà. Thế mà giờ con bé còn có thể tùy tiện liên hệ với Liễu đại sư ở trấn Phù Dung?

Nếu Khang Khang có thể bái đại sư luyện khí làm sư phụ thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở, còn tốt hơn tới phái Điểm Thương gì đó làm đệ tử ngoại môn rất nhiều. Lúc trước Lý Chiêu Đệ đi cùng với bà lão xấu xí kia. Lẽ nào bọn họ đã nhìn nhầm, bà lão đó thực sự là một nhân vật lợi hại?

Hắn ta vội vàng nói: “Chiêu Đệ, giờ ngươi đã có tiền đồ rồi thì cũng tìm cho đệ đệ ngươi một sư phụ đi. Chẳng bằng bảo Liễu đại sư nhận nó làm đệ tử.” Lý trưởng thôn đẩy nhẹ con trai nhỏ bên cạnh, “Nó rất cường tráng, có sức khỏe.”

Tính nết của Lý Khang rất xấu, còn lâu nó mới để ý xem người khác có đồng ý hay không. Trước kia nó bắt nạt Lý Chiêu Đệ đã quen rồi, lúc này bèn khom lưng ngồi thụp xuống lấy đà, cũng không quan tâm xem chiếc thuyền nhỏ kia có kết giới ngăn trở hay không, muốn nhảy lên thuyền.

“Có kết giới, có kết giới! Con không nhảy lên thuyền được đâu, sẽ ngã xuống biển đó.” Lý trưởng thôn kéo nó lại.

Gã râu quai nón sốt ruột ra mặt.

Bàn tay phẩy quạt của Lịch Nhan Trân cũng nhanh hơn mấy phần.

Tâm trạng của hai người này đều không tốt lắm.

Đêm trăng mờ gió lớn, gặp được pháp bảo cao cấp thượng phẩm tốt như thế này lại còn chưa nhận chủ, nếu có thể cướp lấy thì dù có đắc tội với Liễu Loạn Ngữ cũng có sao.

Trong đầu gã râu quai nón đang đấu tranh dữ dội.

Lần này gã cầu xin Lịch Nhan Trân, là mong mình sẽ có được một suất trong chuyến đi đến bí cảnh vực băng Bắc Cực của Trân Tu Các sắp tới.

Đường từ đây tới bí cảnh vực băng Bắc Cực rất xa. Sau khi tới thành Thái An thì không còn trận pháp truyền tống, chỉ có thể ngồi trên linh thuyền cao cấp để đi. Mà cho dù là dùng linh thuyền cao cấp cũng phải mất đến khoảng ba năm, trong lúc đó sẽ gặp phải muôn vàn bão táp, sơ sẩy một chút là sẽ thuyền diệt người chết. Nếu như chỉ có mình gã thì căn bản không thể tới nơi xa như vậy.

Chẳng qua nơi đó xa thì có xa, cũng vô cùng hung hiểm, nhưng lại có rất nhiều bảo vật, hơn nữa hoàn cảnh còn rất phù hợp với công pháp Lãnh Nhược Băng Sương mà gã tu luyện. Thêm nữa, ở đó có một loại chí bảo kỳ diệu là lá Ngưng Băng, mỗi chiếc lá là một thế giới nhỏ, khi vào đó không chỉ có bảo vật mà dòng thời gian cũng không giống với bên ngoài. Nếu như có được một lá, cho dù tự mình dùng hay đem ra bán đều được. Giá trị khổng lồ của nó khiến vô số người theo đuổi.

Gã vốn muốn giành lấy con thuyền nhỏ kia để nịnh nọt Lịch Nhan Trân.

Nhưng hiện giờ gã nghĩ thầm, nếu mình cướp được pháp bảo này về tay, thì muốn tới vực băng Bắc Cực cũng không cần đi nhờ linh thuyền của Trân Tu Các nữa. Tự gã cũng có thể đi. Con thuyền nhỏ này có cấp bậc cao hơn linh thuyền của Trân Tu Các. Linh thuyền của họ bị sóng đánh chìm nổi nghiêng ngả, còn thuyền nhỏ của người ta vẫn yên lặng như ở trên mặt hồ, chẳng hề lay động.

Hơn nữa, chiếc thuyền nhỏ kia vừa ở nơi xa đã lại gần chỉ trong nháy mắt, tốc độ kinh người.

Cướp được linh thuyền thì đi ngay, chẳng ai có thể đuổi được gã!

Mà không chỉ cướp linh thuyền nhỏ đó, ngay cả con thuyền này của Trân Tu Các...

Trên thuyền chỉ có gã và Lịch Nhan Trân đạt đến Kim Đan kỳ. Gã là Kim Đan kỳ viên mãn, mà Lịch Nhan Trân chỉ mới ở Kim Đan tầng bốn. Hắn ỷ vào thân phận của mình để sai bảo người khác, tự cho mình là thượng đẳng.

Đại chưởng quỹ của Trân Tu Các thực ra cũng là Kim Đan kỳ viên mãn. Chưởng quỹ cũng không phải trưởng lão, chưa vào được vòng trung tâm của Trân Tu Các, chẳng qua chỉ là ông ta biết ăn nói và có chút năng lực nên mới được bề trên coi trọng, cho làm một chưởng quỹ của Trân Tu Các ở trấn Phù Dung mà thôi.

Điều quan trọng nhất trong giới tu chân vẫn là thực lực.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng gã râu quai nón đã cân nhắc thiệt hơn một lượt. Sau khi quyết định chủ ý xong, trong lòng gã liền hừng hực lửa.

Vào đúng lúc này, một cơn sóng lớn lại dâng lên.

Lý Khang đang đứng trên mạn thuyền tìm đường chết không chịu bước xuống, không hề đứng vững. Đúng lúc gã râu quái nón đã thay đổi tâm tư, làm kết giới phòng ngự của linh thuyền này hổng một lỗ, vì vậy, Lý Khang ngã nhào từ linh thuyền xuống.

Thực ra thuyền của tỷ tỷ nó ở ngay phía trước, chỉ cần mở kết giới phòng ngự là có thể cứu người vào.

“Khang Khang!”

“A!” Lý Khang hoảng sợ gào to. Mà tiếng gọi khàn đặc của Lý trưởng thôn cũng khiến tim Lý Chiêu Chiêu nảy lên.

Khi ở nhà, cô bé đã chịu biết bao ức hiếp từ Lý Khang. Thực ra mẹ cũng chẳng đối xử tốt với cô bé, nhưng thỉnh thoảng cô bé cũng có thể cảm nhận được một chút dịu dàng. Ví dụ như lúc cha và đệ đệ tức giận muốn đánh cô bé, mẹ sẽ chủ động ra tay. Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho dù cầm cây mây đánh cô bé thì thực ra lực cũng không nặng lắm.

Nhưng khi cha ra tay thì không giống vậy.

Mẹ của cô bé hiểu, mà cô bé cũng rõ.

Khang Khang là mạng sống của mẹ. Vì có Lý Khang, mẹ mới không bị cha vứt bỏ. Cha dù gì cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn là trưởng thôn của thôn Lý Gia, mà mẹ, chỉ là một người bình thường, giờ nhìn còn già hơn cha mười mấy tuổi.

Nếu như Khang Khang chết, người phụ nữ đó...

Lý Chiêu Chiêu mở kết giới phòng ngự ra, tóm lấy Khang Khang đưa vào trong linh thuyền. Mà cũng vào chính khoảnh khắc ấy, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, gã râu quai nón đã khẽ nhảy một cái, đáp xuống linh thuyền.

Chỉ nghe thấy hắn nói: “Ha, đúng là thuyền tốt!” Nói xong, không chờ bất cứ người nào phản ứng, một dấu ấn thần thức đã được đóng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status