Ấn Công Đức

Chương 118 : Chương 118KIÊN TRÌ



Nhận chủ thành công!

Cảm nhận được sự cường đại của án Thanh Ngọc, gã râu quai nón cười lớn.

Gã đứng chắp tay trên thuyền, làm như không nhìn thấy linh thuyền của Trân Tu Các đang chìm nổi trong gió bão ở ngoài.

Lúc này sóng gió lại nổi lên. Cơn gió lốc cuộn làn sóng lên như một con ác long đen ngòm đang uốn lượn, dường như đã xé nát trời đất xung quanh. Không có sự phối hợp của gã, chỉ có mình Lịch Nhan Trân thì căn bản không thể ổn định lại thuyền của Trân Tu Các!

Chiếc thuyền đó sẽ bị sóng biển nuốt lấy nhanh thôi, thuyền diệt người vong!

Ông trời cũng đang giúp gã. Không cần gã ra tay, đám Lịch Nhan Trân cũng không thể thoát. Có điều, trước lúc đó, gã vẫn muốn đoạt lấy bảo vật trên thuyền và của Lịch Nhan Trân. Vừa nghĩ như vậy, gã râu quai nón bèn nói: “Để ta giúp ngươi.”

Giờ án Thanh Ngọc đã trở thành pháp bảo của gã, có thể thay đổi kích thước tùy ý, hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của gã. Tu sĩ râu quai nón điều khiển án Thanh Ngọc bay tới bên linh thuyền của Trân Tu Các, đụng thủng kết giới phòng ngự của nó rồi đáp xuống boong thuyền.

Lịch Nhan Trân nổi giận, “Vốn trận pháp đã đang rất nguy hiểm, ngươi còn phá nát nó!”

Trong chớp mắt đã nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đáp xuống boong thuyền, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, “Ngươi...”

Hắn còn chưa nói xong, lại có một trận sóng lớn ập tới, con thuyền đã bị trận sóng đó đập nát. Ngay lập tức, người trên thuyền ào ào ngã xuống nước như sung rụng. Giữa vùng biển tanh nồng, người dân thôn Lý Gia vừa rơi xuống đã bị một lực lớn hút lấy, chẳng mấy chốc đã mất sạch ý thức.

Lịch Nhan Trân cũng bị sóng đánh đến hoa mắt choáng đầu, cho dù trên người có pháp bảo phòng ngự cũng không thể chống đỡ lại sức mạnh của cơn gió bão quỷ dị này. Hắn cảm thấy dường như bản thân mình bị đè ép một cách cuồng bạo, thậm chí nội thương không nhẹ.

Hắn vội vàng quát lên: “Cổ Nguyệt, mau kéo ta lên thuyền.”

Tu sĩ râu quai nón không vội làm theo mà đáp: “Vậy Lịch công tử phải đưa chút phí lên thuyền mới được.”

Lịch Nhan Trân lập tức nổi giận, “Nô tài to gan!”

Lý trưởng thôn là Luyện Khí kỳ. Hắn ta miễn cưỡng ôm lấy một cọc gỗ nổi, gào lên với Lý Chiêu Chiêu: “Chiêu Đệ, Khang Khang, cứu ta!”

Hắn vừa gào lên như vậy, gã râu quai nón mới nói: “Suýt chút nữa quên mất các ngươi.” Nói đoạn, gã ra tay ngay lập tức. Ống tay gã phồng gió, hất bay La Phi Diệp, Lý Chiêu Chiêu và Lý Khang đã bị uy áp của gã áp chế trên thuyền nhỏ, ném xuống biển.

Tu vi của ba người không cao, vừa bị ném vào biển, sóng còn chưa đánh đã chìm sâu vào trong nước.

Lịch Nhan Trân thấy vậy thì chỉ đành hung dữ nói: “Cần bao nhiêu!” Hắn đưa tay lấy linh thạch từ trong pháp bảo trữ vật, nhưng lại nghe thấy gã râu quai nón Cổ Nguyệt nói: “Chính là nhẫn trữ vật của ngươi!”

Dứt lời, gã đưa tay tóm lấy giữa không trung.

Lịch Nhan Trân lại chưa nghĩ tới chuyện gã dám giết người diệt khẩu, chỉ nghĩ tên khốn này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hắn nghiến răng đưa nhẫn ra. Kết quả nhẫn vừa rơi vào tay Cổ Nguyệt, đã thấy đối phương đạp một cái thật mạnh, nhắm đúng vào vết thương trên ngực của hắn. Hắn không thể tin nổi mà nhìn Cổ Nguyệt, cả người rơi xuống như một con diều đứt dây, va vào đúng vòi rồng trên biển.

Sức mạnh khổng lồ đó nghiền nát Lịch Nhan Trân. Hắn còn không kịp thốt lên tiếng kêu cứu nào đã đi đời ngay tức khắc, nguyên thần bị chôn vùi, xương cốt cũng chẳng còn!

Trên mặt biển sóng lớn cuồn cuộn, dưới đáy biển núi lở đất rung.

Sơn Hà Long Linh không ngừng chuyển hóa chút linh khí ít ỏi còn sót lại thành cá Kim Ngân để bảo vệ quanh người Tô Lâm An, giúp nàng tìm kiếm trong cơ thể nó. Điều này khiến nó ngày càng suy yếu, giống như một người sắp chết đang run rẩy hấp hối không thở ra hơi. Nó đã cận kề cái chết, sức sống trong cơ thể tiêu tán, vì vậy tạo nên thiệt hại vô cùng lớn với vùng biển này.

Nhưng nó không có cách nào.

Nó đã không thể khống chế được bản thân mình.

“Có thể tìm thấy không?” Nó không biết.

Nó chỉ biết rằng, dù không làm như vậy thì nó cũng chẳng chống đỡ nổi được mấy ngày nữa. Mà sau khi nó chết, cơ thể của nó sẽ sụp đổ. Cả vùng đất này, cuối cùng sẽ trở thành một nơi không còn sự sống, tử khí tràn đầy.

Cá Kim Ngân bơi quanh người Tô Lâm An ngày càng ít.

Linh thạch và đan dược mà Tô Lâm An mang theo đã bị dùng hết sạch, linh khí trong cơ thể đã bị tiêu hao hơn nửa, lá chắn phòng ngự xung quanh cũng ngày càng mỏng. Cơ thể nàng đã chịu phải nhiều áp lực lớn, sắc mặt cũng tái xanh, khóe miệng rỉ máu.

Thần thức của nàng không ngừng mở rộng ra, xuyên qua tử khí ngập tràn, khiến cho nguyên thần của nàng cũng chịu thương tổn vô cùng nặng, biển ý thức cũng sắp cạn khô. Mấy năm nay nàng vẫn luôn chữa trị cho nguyên thần. Nguyên thần đã được bồi dưỡng tẩm bổ không ít, chưa từng tiêu hao như vậy bao giờ. Lúc này Tô Lâm An đau đầu như búa bổ, lại nghiến răng cố chịu, không dám từ bỏ.

Thêm một lát sau, nàng cảm nhận được một điểm trắng nho nhỏ giữa một vùng tối đen.

Cũng vào đúng lúc này, Khoa Đẩu Hỏa nói: “Thả ta ra, ta nhìn thấy rồi.”

Tô Lâm An thầm nghĩ trong lòng, “Còn nói mình là thiên hỏa thượng giới, nguyên thần cường đại, chắc chắn sẽ tìm được trước nàng. Nào ngờ, cũng chỉ là nói suông.”

Nàng vừa nhìn thấy.

Nó cũng phát hiện ra.

Lúc này biển ý thức của nàng đã sắp cạn khô, nguyên thần vô cùng suy yếu, Khoa Đẩu Hỏa muốn nhìn trộm tâm thần của nàng thực sự rất đơn giản, tất nhiên là biết nàng phát hiện ra cái gì ngay tức khắc.

Nàng vừa nghĩ như vậy, Khoa Đẩu Hỏa đã kêu ầm lên, oán trách vô cùng bất mãn: “Tự ta nhìn thấy, không nhìn trộm tâm thần của ngươi.”

Tô Lâm An cười hề hề.

Khoa Đẩu Hỏa: “...” Nó thực sự hơi oan ức. Dọc đường nó cũng tìm tinh hoa sơn thủy suốt, không hề sa sút biếng nhác. Nó cũng không hiểu được, thần thức của nó rất mạnh, tại sao lại nhìn thấy cùng lúc với một tu sĩ hạ giới có nguyên thần bị thương tổn. Nói ra ai mà tin được!

Hứ, nó sẽ không nói ra. Nó là ngọn lửa đứng trên cả mười loại thiên hỏa, không cần sĩ diện nữa chắc? Đánh chết cũng không nói.

Nhìn thấy rồi, phải đi tóm lấy.

Tiếp tục đi vào trong, Tô Lâm An cảm thấy hai chân mình như bị rót chì, không thể nhấc lên nổi.

Nàng cứ đi được một bước, lại phải dừng lại thở hổn hển từng ngụm lớn. Lá chắn linh khí quanh người dường như đã tiêu biến hoàn toàn, hai chân đã chìm vào lớp bùn dày đặc. Lớp bùn đó thấm đẫm tử khí, khi hai chân giẫm lên đó thì vô cùng đau đớn. Quần áo chưa chịu nổi mấy bước đã rách nát tả tơi, sau đó chính là da dẻ và máu thịt...

Đây là cơ thể của Nam Ly Nguyệt.

Đợi đến khi Nam Ly Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy cơ thể lại tàn tạ này, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Tô Lâm An tiếp tục bước về phía trước. Không bao lâu sau, đôi chân của nàng đã lộ cả xương, khi rút chân ra từ bùn thì đau đớn khó nhịn, lại vẫn phải cố chịu mà bước tiếp từng bước.

Cá nhỏ do Sơn Hà Long Linh biến ra chỉ còn lại ba con.

Ba con cá này xếp thành hình tam giác, một con bơi trước người Tô Lâm An, hai con còn lại thì ở hai bên. Cá không lớn, nhưng quanh người phát ra ánh sáng yếu ớt giống như một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng con đường phía trước thay nàng, dốc hết chút sức tàn để bảo vệ nàng.

Nàng đang kiên trì.

Vì vậy, cho dù lúc này Sơn Hà Long Linh đã sắp đứt hơi, nó vẫn cố gắng chống đỡ, không dám ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status