Ấn Công Đức

Chương 121 : Chương 121KHỔNG TƯỚC



Tô Lâm An không có hứng đi so đo với Khoa Đẩu Hỏa. Cũng không biết bọn họ giết người, ấn Công Đức có trừng phạt hay không.

Lúc này nàng căn bản không để ý được nhiều như vậy.

Nàng vốn rất mệt, nhưng không thể cứ vậy mà ngã xuống, còn phải vực dậy tinh thần để cứu La Phi Diệp và Lý Chiêu Chiêu.

Nàng khó nhọc vớt hai ngươi từ dưới biển ném lên án Thanh Ngọc. Vừa thở lấy hơi xong, nàng lại tìm khắp bốn phía, cuối cùng lắc đầu hơi tiếc nuối. Trừ hai người họ, xung quanh đã không còn người sống nữa, chỉ nhìn thấy mấy thi thể đã bị hủy, có lẽ là của người dân thôn Lý Gia.

Bọn họ đều đã chết cả, không còn ai để cứu nữa, nàng cũng không thể tiện tay kiếm chút công đức.

Nước biển nơi đây vốn có tử khí. Trong gió bão, linh thuyền bị hủy rồi chìm xuống biển, những người phàm và tu sĩ cấp thấp này không sống nổi cũng là điều bình thường. Nhìn thấy họ, Tô Lâm An cũng hiểu vì sao trận pháp phòng ngự của án Thanh Ngọc lại được mở ra.

Có lẽ là Lý Chiêu Chiêu muốn cứu người.

Nàng cứu Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp xong thì vớt cả mấy món đồ trang trí hình củ cải đang dập dềnh trên mặt biển lên, rải ra phơi trên án Thanh Ngọc. Sau đó chính nàng cũng nằm trên boong thuyền như con cá muối, không bao lâu sau đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, ý thức cũng không còn tỉnh táo cho lắm.

Tô Lâm An: “...”

E rằng nàng phải để lại cục diện rối loạn này cho Nam Ly Nguyệt thôi. Mong rằng khi tỉnh dậy, Nam Ly Nguyệt sẽ không quá kinh hãi, cũng có thể nhịn đau...

Nàng có thể tưởng tượng ra được cảnh cô nương đó tỉnh lại với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu sao còn cảm thấy hơi buồn cười.

Một lúc sau, Tô Lâm An ngất hẳn. Nàng hôn mê chưa được bao lâu, Nam Ly Nguyệt đã yếu ớt tỉnh dậy.

Sau khi Nam Ly Nguyệt tỉnh dậy, nàng đau đến mức mặt mũi nhăn nhó.

Nàng cúi đầu, thấy người mình đoạn từ bắp chân trở xuống chằng chịt vết thương, da tróc thịt bong, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương. Chân bên phải còn gãy mất hai ngón, khó trách vừa mở mắt ra đã đau thấu xương!

Trên người không có linh thạch, cũng không có đan dược trị thương.

Kinh mạch trong cơ thể trống rỗng, không có lấy một chút linh khí nào.

Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp còn đang hôn mê. Nàng bò qua bắt mạch cho hai đệ tử, phát hiện bọn họ đều bị thương rất nặng, không chỉ nội tạng bị thương tổn nặng mà còn uống quá nhiều nước biển có độc, hiện giờ tình trạng sức khỏe vô cùng tệ.

Trong hai ngày nàng thi triển thuật Thần, rốt cuộc tiên linh đã gặp phải chuyện gì!

Nam Ly Nguyệt móc rối gỗ ra, gọi liền mấy tiếng mà tiên linh không hề phản ứng, điều này khiến nàng hơi lo lắng trong lòng. Nàng không quan tâm đến cơn đau trên người nữa, vội vàng cảm ứng thật kỹ, phát hiện nguyên thần của tiên linh vẫn còn ở trong thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng có mối liên hệ qua nguyên thần với tiên linh, tất nhiên có thể cảm nhận được hiện giờ tiên linh đang ngủ say, chắc là bị thương quá nặng, có điều may là không còn nguy hiểm nữa. Dù có thế nào đi chăng nữa, giờ phải mau chóng tìm một nơi an toàn, chữa thương cho họ và bồi bổ thật tốt cho tiên linh.

Giờ người đang tỉnh chỉ có mình nàng, tuy rằng nàng bị thương vô cùng nặng, đứng lên cũng không nổi, nhưng nàng nhất định phải cố chống đỡ.

Nhưng Nam Ly Nguyệt đã kiểm tra khắp xung quanh, quanh nàng không hề có bất cứ thứ gì có thể dùng, đến ngay cả bên trong án Thanh Ngọc cũng hết sạch linh thạch. Không có linh thạch duy trì, pháp bảo cao cấp thượng phẩm này không thể bay lên, chỉ có thể dừng ở trên mặt biển.

Giờ nếu như nàng tu luyện hấp thụ linh khí thì quá chậm, dù sao vùng biển này chính là vùng phụ cận của thôn Lý Gia, linh khí mỏng manh đến mức gần như không có. Đợi nàng vận chuyển tâm pháp tu luyện một lượt, linh khí trong cơ thể cũng không tăng lên được bao nhiêu, chỉ e là các đệ tử đã không chống chịu nổi nữa.

Nghĩ ngợi một lát, Nam Ly Nguyệt không do dự nữa, lấy phù truyền tin ra liên lạc với Liễu đại sư.

Phù truyền tin sáng lên rất nhanh.

Nam Ly Nguyệt vốn là người không thích phiền phức, khi nàng nói chuyện cùng Liễu Loạn Ngữ cũng rất khách khí, hoàn toàn không giống với khi Tô Lâm An sử dụng cơ thể nàng.

Đợi nàng thỉnh cầu xong, Liễu Loạn Ngữ còn lẩm bẩm: “Hôm nay lại nhã nhặn rồi. Ta bảo này Tiểu Mỹ, tính cách của ngươi hơi kỳ quái đó.” Hắn biết nàng là Nam Ly Nguyệt, càng biết hiện giờ thân phận của Nam Ly Nguyệt không thể để lộ ra ngoài. Dù sao người ta đã tự xưng là A Mỹ, nên giờ khi nói chuyện, Liễu Loạn Ngữ cũng sẽ gọi nàng là Tiểu Mỹ.

Cái tên quê mùa như vậy, hắn cảm thấy rất hợp với người phụ nữ này.

Có những lúc nàng ta ỷ vào việc mình biết luyện khí, sai hắn chạy tới chạy lui. Có điều hắn có thể học hỏi được nên cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng có đôi khi, Tiểu Mỹ lại rất dịu dàng khách khí, quả thực không hề giống như cùng một người. E rằng nàng đã tu luyện công pháp nguyên thần gì đó, xảy ra sự cố tẩu hỏa nhập ma nên nguyên thần bị phân liệt.

Nam Ly Nguyệt không tiếp đề tài này của hắn, nàng chỉ nói: “Đệ tử của ta bị thương rất nặng, giờ trong người cũng không còn đan dược trị thương. Nếu như có thể, phiền Liễu đại sư mau chóng tới. Thật ngại quá.”

“Ừ ừ, ta tới ngay đây.”

Lúc này vừa khéo Liễu Loạn Ngữ không bận gì, đang ngồi trong quán trà. Hắn đặt chén trà xuống rồi đi luôn. Khi ngồi lên pháp bảo phi hành, Liễu Loạn Ngữ còn hơi không vui. Rõ ràng đã chế tạo được pháp bảo cao cấp thượng phẩm án Thanh Ngọc, lại chỉ có thể dùng pháp bảo trung cấp thượng phẩm thoi Lưu Quang, tốc độ chậm hơn rất nhiều, chẳng quen gì hết.

Đợi đến khi tới biển, Liễu Loạn Ngữ liên lạc lại với Nam Ly Nguyệt. Vì khoảng cách không xa, có thể cảm ứng được đối phương qua phù truyền tin, thế nên hắn bèn tìm men theo mặt biển, không bao lâu sau đã nhìn thấy án Thanh Ngọc dừng lại trên biển.

Án Thanh Ngọc là pháp bảo cao cấp thượng phẩm, khi dùng linh khí thôi thúc biến lớn thì sẽ là một chiếc linh thuyền năm tầng, có thể chứa được mấy ngàn người. Mà giờ bọn họ lại biến án Thanh Ngọc thành một con thuyền gỗ nhỏ bình thường, còn có ba người nằm chen chúc trên đó.

Trên linh thuyền còn chất đống mấy thứ kỳ quái. Đồ trang sức? Con rối? Một đống lớn nhỏ đủ cả, hắn phải nhìn cái thứ được chạm bằng ngọc mới nhận ra được hình dạng thực sự của nó. Đó là, củ cải?

Quả nhiên Lý Chiêu Chiêu bị thương rất nặng. Trên thuyền còn có một chàng trai trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, cũng hôn mê bất tỉnh. Người duy nhất còn tỉnh táo chính là Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly Nguyệt ngồi quay lưng lại với hắn. Hắn bay từ trên không trung tới, cũng không dùng thần thức để nhìn kỹ Nam Ly Nguyệt. Đợi hắn đáp xuống ổn định ở bên cạnh án Thanh Ngọc, mới thấy Nam Ly Nguyệt quay mặt qua, khẽ mỉm cười vô cùng khách khí với hắn.

Đột nhiên Liễu Loạn Ngữ không nói nên lời.

Ánh bình minh vừa ló rạng.

Mặt biển phủ sáng ngàn dặm.

Trong đôi mắt của Nam Ly Nguyệt ngập đầy hơi nước, được ánh bình minh phản chiếu thành màu đỏ tía như rượu nho đỏ khiến người ta thoáng say.

Nụ cười của nàng rất miễn cưỡng, chỉ trong giây lát lông mày đã nhíu lại, môi phát ra tiếng hít vào khe khẽ.

Đó là bởi Nam Ly Nguyệt thấy Liễu Loạn Ngữ tới nên muốn đứng dậy đón tiếp, kết quả là chân quá đau, vừa khẽ động đã khiến nàng đau đến mức toát đầy mồ hôi, quả thực không thể nhịn nổi mà hít sâu.

Tiếng hít vào này khiến Liễu Loạn Ngữ hoàn hồn lại. Ánh mắt hắn dừng ở đôi chân của Nam Ly Nguyệt, “Sao lại bị thương ra nông nỗi này?”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng đáp xuống án Thanh Ngọc.

Suýt chút nữa còn không có chỗ để đặt mũi chân. Hắn hơi căng thẳng, mũi chân nhón xuống đã hơi run run, mắt thường cũng thấy được.

Liễu Loạn Ngữ nín thở tập trung tinh thần, sau khi hít sâu hai cái thì lấy một bình đan dược từ pháp bảo trữ vật ra, “Đây là Linh Khí Đan. Linh khí trong người ngươi đã khô cạn, dùng Linh Khí Đan trước đã.”

Sau đó hắn lại mò mẫm, móc một cái bình phỉ thúy ra, “Đây là đan dược trị thương cấp bảy Tử Linh Đan.” Hắn cũng không có nhiều, một bình chỉ có sáu viên, vậy mà lúc này lấy ra ngay chẳng cần nghĩ ngợi gì.

Nhưng trên thực tế, Nam Ly Nguyệt chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, dùng Thanh Linh Đan cấp năm là đủ rồi.

Nam Ly Nguyệt hiểu rõ thương thế của mình, dùng đan dược Tử Linh Đan quý giá như vậy thì chỉ lãng phí. Sau khi nàng dùng hai viên Linh Khí Đan thì nhanh chóng lấy kim châm ra châm huyệt cho Lý Chiêu Chiêu. Đồng thời khi châm cứu, nàng còn có thể phân tâm nói: “Tử Linh Đan là đan dược mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới cần dùng, ta chỉ là Kim Đan kỳ. Liễu đại sư có mang theo Thanh Linh Đan không?”

Liễu Loạn Ngữ có.

Còn có rất nhiều, đầy cả một bình, tròn một trăm viên.

Nhưng hắn là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại đem theo nhiều đan dược trung phẩm cấp năm như vậy? Không biết tại sao, bỗng nhiên Liễu Loạn Ngữ cảm thấy không thể lấy ra nổi, vì vậy hắn nói thản nhiên như không: “Ta không dùng đan dược cấp thấp như vậy.”

Hắn là luyện khí sư.

Hắn rất giàu.

Không rõ lí do, chỉ là tự dưng hắn muốn thể hiện bản thân một chút, giống như một con khổng tước đực xòe đuôi khoe mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status