Ấn Công Đức

Chương 126 : Chương 126NÔNG CẠN



Mấy ngày sau đó, Nam Ly Nguyệt và Liễu Loạn Ngữ đã thương lượng xong chuyện góp vốn đan dược. Liễu Loạn Ngữ phái đại đệ tử Hứa Thanh Trần của mình ra ngoài, để hắn đi mua các dược liệu cần thiết. Dược thảo trong Đan Tâm Lâu ở trấn Phù Dung khá đắt, Liễu Loạn Ngữ bảo Hứa Thanh Trần đi đến nơi xa một chút, mua nhiều dược thảo phù hợp.

Hắn làm vậy cũng vì có lòng dạ riêng.

Trước kia đại đệ tử từng ái mộ Nam Ly Nguyệt, vì vậy, cho dù hiện giờ khi Nam Ly Nguyệt đeo mặt nạ lên đã không ai nhận ra, hắn vẫn phái người ra ngoài.

Lý Chiêu Chiêu cũng đã trở lại từ thôn chài. La Phi Diệp không yên tâm để cô bé về đó một mình, bèn đi một chuyến cùng cô bé. Khi trở lại, mắt Lý Chiêu Chiêu hơi đỏ, La Phi Diệp thì ở bên cạnh cô bé, không ngừng đưa đồ ăn vặt sang.

Đối với La Phi Diệp mà nói, tiểu sư tỷ này chỉ là một cô nhóc, muốn dỗ dành một cô nhóc đang buồn bã, dùng kẹo là được.

Lý Chiêu Chiêu qua chào Nam Ly Nguyệt rồi quay về phòng mình, La Phi Diệp thì kể lại ngắn gọn chuyện mà bọn họ đã gặp phải khi tới thôn chài.

“Nương của Chiêu Chiêu bị bệnh, bệnh rất nặng, đồ đạc trong nhà đã sớm bị người ta lấy đi hết.” Khi nói đến đây, La Phi Diệp còn bất mãn, “Những người ở đây thật xấu tính, nếu như là người của trấn Thanh Thủy chúng ta, nhà ai mà gặp chuyện thì người dân cả trấn sẽ tới giúp. Đâu có giống như họ, ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối chết chồng mất con.”

Nói tới nói lui, hắn lại thắp hương cho củ cải đại tiên ở trong phòng sư phụ, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, kính cẩn.

“Ta đã chữa khỏi bệnh cho nàng ta, điều dưỡng một khoảng thời gian là được. Khi Chiêu Chiêu sư tỷ nghiêm mặt lại cực kỳ dọa người, lúc đó đến ta cũng cảm thấy ít nhất sư tỷ phải có tu vi Kim Đan kỳ.”

Lúc này Tô Lâm An ngoi ra chen miệng: “Tất nhiên là thế rồi, trước kia con bé giả làm con cháu tiên gia, ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng bị qua mặt.”

Nói tới đây, Tô Lâm An mới nhớ ra, đan dược sư Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương đã mua Uyển Liên trong đá Thiên Vẫn, hứa hẹn rằng sau này khi luyện ra đan dược, cứ một lò sẽ cho cô bé một viên. Giờ đã hơn nửa năm, sao chưa thấy đưa một viên đan dược nào tới.

Có điều nghĩ lại, nàng nhớ ra đám đan dược sư hiện giờ nào có thể sánh với nàng. Nói không chừng qua một năm, đến cả hiệu quả dược liệu của Uyển Liên đó cũng chưa nghiên cứu ra được.

“Dù sao hiện giờ có lẽ không ai dám bắt nạt Lý thị nữa.”

Sau khi nói xong, La Phi Diệp ôm lấy Đan Tâm Mộc trở về xem sách thuốc mà sư phụ đã chuẩn bị cho mình. Hắn kẹp Đan Tâm Mộc ở dưới cánh tay, Nam Ly Nguyệt còn nói: “Ngươi cẩn thận một chút, nhất định phải tôn kính với tiên linh.”

Tác dụng chủ yếu nhất của Đan Tâm Mộc là dạy người ta nền tảng cơ bản của thuật luyện đan, giờ đưa cho La Phi Diệp là thích hợp nhất. Hơn nữa tiên linh đã nói sẽ tự dạy dỗ La Phi Diệp, Nam Ly Nguyệt bèn tạm thời giao Đan Tâm Mộc cho hắn.

Nhưng nàng lo rằng La Phi Diệp bất kính với tiên linh, cho nên mới cố ý dặn đi dặn lại.

“Biết rồi thưa sư phụ, ta nhất định sẽ tôn kính với tiên linh như với củ cải đại tiên!”

Tô Lâm An: “...”

Tên nhóc, ngươi giỏi đấy! Chỉ có ngươi, đào móc tới được chân tướng khó lường.

Tiên linh không phải chính là củ cải đại tiên, là Tô Lâm An nàng sao.

Đan Tâm Mộc bị đưa đi, nhưng nguyên thần của Tô Lâm An không cần đi theo. Nàng cảm thấy mình đã hồi phục được kha khá, bèn bảo Nam Ly Nguyệt lấy lò đan và chút dược thảo đã chuẩn bị kỹ càng ra. Nàng định luyện đan.

“Ta định luyện đan dược mà nữ tu có tu vi Kim Đan kỳ trở lên thích dùng, Cố Linh đan.”

“Hả?” Rõ ràng là Nam Ly Nguyệt không ngờ tới, thứ mà tiên linh muốn luyện đầu tiên lại là loại đan dược này.

Thực ra Cố Linh đan không phải để củng cố linh khí, mà là cố định tuổi tác. Điều đó cũng có nghĩa, sau khi ăn loại đan dược này vào, người phụ nữ sẽ có thể duy trì dung mạo ở trạng thái xinh đẹp nhất trong cuộc đời. Nếu sống được gần đến thọ nguyên, chỉ có khoảnh khắc trước khi chết mới bị lộ vẻ già yếu.

Nói cách khác, sau khi nữ tu dùng Cố Linh đan là có thể xinh đẹp cả một đời.

Loại đan dược này rất đắt đỏ, nhưng thực ra tính thực dụng không lớn. Nếu như nữ tu có tu vi đủ cao, về cơ bản cũng có thể trì hoãn sự lão hóa, đã trên ngàn tuổi nhưng dung mạo vẫn giống như ba bốn mươi tuổi, chỉ khi thực sự gần đến thọ nguyên mới sinh ra tóc bạc và nếp nhăn. Cho nên, đan dược như vậy không dễ bán lắm nhỉ?

Nam Ly Nguyệt nhớ lại đan phương của Cố Linh đan, nói: “Chỉ riêng dược thảo trong đan phương đã cần đến mấy vạn linh thạch thượng phẩm, bởi trong đó cần dùng đến hoa Ngưng Băng trong vực băng Bắc Cực. Hơn nữa mỗi lò đan dược này chỉ luyện ra được một viên. Tuy rằng nếu như thành đan có phẩm chất tốt thì có thể bán được với giá cao trên mười vạn linh thạch, nhưng rất khó tìm được người mua loại đan dược này. Chắc chắn là có nữ tu muốn mua nó, nhưng chưa chắc đã bán được ngay.”

Tô Lâm An nhíu mày.

Cố Linh đan cần có hoa Ngưng Băng? Sao nàng lại không biết.

Hoa Ngưng Băng mọc ở trong vực băng Bắc Cực. Loại hoa này hoa nhiều hơn lá, lá còn có giá trị hơn hoa. Trong mỗi chiếc lá là một thế giới nhỏ, tốc độ của dòng chảy thời gian không giống với bên ngoài, là chí bảo mà tu sĩ cấp cao truy tìm. Còn hoa, có tác dụng củng cố dược tính, ừm, quả thực có thể dùng trong Cố Linh đan, duy trì dung mạo của phụ nữ.

Phân tích sơ qua một hồi, Tô Lâm An đã biết đan phương mà Nam Ly Nguyệt nói không có lỗi gì lớn, chỉ là quá đắt thôi.

Nàng nói ra tên của vài dược thảo, bảo Nam Ly Nguyệt đi chuẩn bị. Nam Ly Nguyệt liếc xem, phát hiện ra đan phương có hơi kỳ lạ, khác rất nhiều so với đan phương của Cố Linh đan. Nàng không hiểu bèn hỏi, Tô Lâm An cũng giải thích tỉ mỉ một lượt.

“Mầm Vân Vinh và hạt Phù Du sau khi luyện chế qua trận pháp, có thể có được hiệu quả như hoa Ngưng Băng.”

“Trận pháp?”

“Đúng, là trận pháp. Khi luyện đan, cũng cần dùng trận pháp. Dược khí làm linh khí, đan hỏa thành phù văn, lấy lò đan làm trận bàn, thần thức làm mắt trận, tự nhiên có thể luyện được đan tốt.”

“Nếu như dùng căn phòng này, một lò có thể luyện ra được từ hai mươi đến năm mươi viên Cố Linh đan không đồng đều, chi phí của một lò khoảng hơn hai mươi linh thạch thượng phẩm. Chúng ta bán mỗi viên một trăm linh thạch thượng phẩm, sẽ có nữ tu mua thôi.”

Điều này...

Nam Ly Nguyệt vẫn hơi choáng váng.

Thực sự có thể thành công sao?

Tô Lâm An: “Giờ biết tại sao ta lại chọn đan này rồi chứ?”

“Tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất!”

Đan dược mà Tô Lâm An luyện nhiều nhất chính là những loại để làm đẹp dưỡng dung. Có điều trước kia khi nàng có cơ thể, thực ra chưa từng ăn Cố Linh đan bao giờ. Bởi nàng cảm thấy, mỗi ngày mình lại càng đẹp hơn, vì thế sao có thể cố định dung mạo lại chứ.

Trên thực tế, cho dù là tới lúc chết, nàng vẫn rất xinh đẹp. Điều này, từ trước đến nay nàng chưa từng nghi ngờ.

Nam Ly Nguyệt nghe lời Tô Lâm An, thành thật đi tìm dược thảo. Đến lúc chạng vạng thì nàng quay lại, mang theo mười phần dược liệu của đan phương. Nàng phải mua ở rất nhiều nơi, còn phải trộn lẫn chút dược liệu khác, sợ bị người có ý nhận ra đan phương.

Nếu như muốn luyện đan lâu dài, phải có mối cung cấp dược liệu đáng tin cậy, hoặc nhiều dược điền mới được.

Nhìn các thứ đã được chuẩn bị xong, Tô Lâm An bảo Nam Ly Nguyệt ngủ một lát trước.

Nam Ly Nguyệt thành thật thi triển thuật Liễm Thần, Tô Lâm An thuận thế nhập vào cơ thể Nam Ly Nguyệt. Sau đó nàng cũng không vội luyện đan, còn đường đường chính chính thắp hương cho củ cải đại tiên ở trên bàn. Sau đó nàng mới bắt đầu rửa tay, lấy lò đan, gọi Khoa Đẩu Hỏa ra.

Khoa Đẩu Hỏa bất đắc dĩ bay ra ngoài.

Nó chỉ to hơn móng tay một chút, khi đậu xuống đáy lò đan thì đã không nhìn thấy ngọn lửa đâu nữa.

“Ngươi khống chế nhiệt độ một chút, đây là...”

Ố, một lò đan trung cấp thượng phẩm?

Trên lò đan bạch ngọc được khắc rất nhiều củ cải, dưới đáy còn có một ký hiệu, là con dấu riêng của Liễu Loạn Ngữ.

Không ngờ lò đan này là do Liễu Loạn Ngữ làm ra. Trên lò có hình củ cải, điều đó chứng tỏ, lò đan này là do Liễu Loạn Ngữ bỏ thời gian ra đặc biệt chế tạo cho Nam Ly Nguyệt trong mấy ngày nay. Dạo gần đây dường như Liễu Loạn Ngữ đối xử rất ân cần với Nam Ly Nguyệt, chẳng lẽ hắn có ý gì với nàng ta?

Cũng đúng, sau khi Nam Ly Nguyệt khôi phục lại dung mạo thì quả thực rất xinh đẹp, Liễu Loạn Ngữ nhìn mà động lòng thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Hừ. Đều là nhìn mặt.

Đều là kẻ yêu thích nông cạn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status