Ấn Công Đức

Chương 127 : Chương 127THẤT BẠI



Bước đầu tiên của luyện đan chính là tôi luyện dược thảo. Tô Lâm An thi triển Niệp Khí Quyết, dùng linh khí bao lấy dược thảo, chiết lấy dược tính trong đó. Ngón tay nàng ma sát khiến cả cây dược thảo vốn hoàn chỉnh dần biến thành chất lỏng trên đầu ngón tay nàng. Tinh chất màu xanh biếc trở nên trong suốt bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ trong chốc lát đã trở thành giọt nước trong suốt long lanh.

Sau khi tôi luyện toàn bộ những dược thảo cần thiết xong, từng giọt nước nổi bồng bềnh giữa không trung, lơ lửng phía trên lò đan.

Tiếp đó, Tô Lâm An vận hành tâm pháp, dùng linh khí thôi thúc Khoa Đẩu Hỏa, khiến cho ngọn lửa của nó dần lớn hơn một chút.

Ngọn lửa của nó quá nhỏ, chỉ đốt ở một chỗ thì sẽ đốt thủng lò đan, những chỗ khác lại không có nhiệt độ.

Dùng hỏa tâm pháp có thể khống chế được ngọn lửa tốt hơn, chia đều khắp cả lò đan. Chỗ nào cần nhỏ lửa chỗ nào cần to lửa, nàng dùng thần thức để khống chế chắc chắn.

Tất nhiên, nhiệt độ của ngọn lửa này cũng cần sự phối hợp của Khoa Đẩu Hỏa.

Nếu Khoa Đẩu Hỏa không tự kiềm chế, nó có thể đốt cả lò đan đến chẳng còn tro tàn chỉ trong chớp mắt, dược thảo ở trong cũng sẽ bị nó đốt sạch.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Tô Lâm An bắt đầu luyện đan.

Nàng đưa dược dịch vừa được luyện chế vào lò đan theo thứ tự. Vừa cho hai loại vào rồi điều khiển đan hỏa thêm nhiệt, nàng còn chưa kịp thi triển pháp quyết hệ hỏa thì đã nghe thấy trong lò vang lên một tiếng bùm. Sau đó, hai giọt dược dịch biến mất ngay tức khắc. Cùng lúc ấy, lò đan như bị ai nện một quyền, xuất hiện đầy vết nứt trong nháy mắt.

Đùng một tiếng, nổ lò.

Tô Lâm An: “...”

Liễu Loạn Ngữ vẫn chưa đi xa, len lén quan sát nơi này, thấy thế thì xông thẳng vào. Hắn đến quá nhanh, uy lực khi lò nổ đã được hắn chặn lại hơn nửa. Đợi đến khi Tô Lâm An phản ứng lại, nàng đã được Liễu Loạn Ngữ che chắn ở phía sau.

“Không sao chứ?” Sức mạnh khi lò đan nổ rất mạnh, Liễu Loạn Ngữ tới quá sát nút, lá chắn phòng ngự trên người còn chưa được thi triển. May mà quần áo hắn đang mặc là pháp bảo, không bị thương đến thân thể. Có điều quần áo bị rách mất mấy lỗ, đủ để chứng minh rằng uy lực khi chiếc lò đó nổ mạnh đến mức nào.

“Không sao.” Đúng là Tô Lâm An không bị thương, vào khoảnh khắc nàng phát hiện ra lò nổ thì đã thi triển trận pháp che mặt mình lại. Mà Liễu Loạn Ngữ bảo vệ rất nhanh, nàng chỉ bị kinh sợ một chút, không hề bị thương.

Điều khiến nàng kinh sợ không phải gì khác, mà là chỉ một viên Cố Linh đan, vậy mà nàng cũng thất bại.

Quá mất mặt.

Nàng thở hổn hển định thử tiếp lần thứ hai.

Thực ra với bản lĩnh trước kia của nàng, luyện đan thì không cần lò, trực tiếp luyện dược trong lòng bàn tay. Giờ lại không được vậy, nàng cần phải có lò đan. Tô Lâm An hỏi Liễu Loạn Ngữ: “Còn lò đan không?”

Liễu Loạn Ngữ nói có, lại móc ra thêm một cái.

Khi lấy ra hắn còn nói: “Ta còn khắc củ cải đại tiên mà các ngươi thích trên lò đan để lấy may mắn, nào ngờ bị nổ nhanh đến vậy.”

Lò đan trung cấp thượng phẩm cũng không tệ, vậy mà đã bị làm nổ.

Hắn rất tò mò, lần này Nam Ly Nguyệt đã có được lửa gì.

Trên thực tế, Liễu Loạn Ngữ vẫn luôn cho rằng lần này Nam Ly Nguyệt ra ngoài đã tìm được đan hỏa.

Với thực lực của hắn, hoàn toàn không thể nhìn ra nguyên thần trong cơ thể này đã bị thay đổi.

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Liễu Loạn Ngữ nghi ngờ củ cải đại tiên, trong lòng Tô Lâm An rất không vui.

“Ngươi vừa mới làm nổ lò, hay nghỉ ngơi một lát đã?” Liễu Loạn Ngữ nhất thời chưa thích ứng được với việc Nam Ly Nguyệt bỗng cáu giận như vậy, hơi căng thẳng mà nói.

Mấy ngày nay, Nam Ly Nguyệt nói chuyện rất dịu dàng, giọng nói êm tai dễ nghe, chỉ nghe nàng nói chuyện mà lòng hắn đã ngọt như ăn mật. Tại sao đột nhiên giọng của Nam Ly Nguyệt lại thay đổi vậy chứ?

Âm sắc rõ ràng không hề đổi, chính là, chính là giọng điệu nói chuyện rất hung ác, không khác mấy với khi dạy hắn luyện khí trước kia.

Haiz, bệnh nguyên thần phân liệt lại tái phát rồi.

Xem ra, chỉ có lúc luyện khí luyện đan, nàng mới tái phát lại căn bệnh này.

Tự cảm thấy mình đã hiểu được chân tướng, Liễu Loạn Ngữ quyết định khuyên nàng một chút. Nghe nói phụ mẫu của Nam Ly Nguyệt đều mất do gặp phải sự cố nổ lò trong lúc luyện đan, hắn nhất định phải trông nom nàng, khuyên nàng không nên quá xem trọng đan đạo.

Lần này luyện không được thì nghỉ ngơi một lát tổng kết lại kinh nghiệm, lần sau lại làm tiếp. Chứ đừng nhất định muốn so đo rồi vì thế mà điên dại.

.

“Đừng luyện nữa.” Thấy Nam Ly Nguyệt lại tiếp tục chuẩn bị dược thảo, hắn sa sầm mặt, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn mấy phần.

Phụ nữ đúng là rắc rối, rõ ràng vừa mới bị nổ lò cũng không chịu nghe lời khuyên bảo, khiến chính mình bị thương thì phải làm sao?

“Ngày mai luyện tiếp.” Hắn thấy Nam Ly Nguyệt không có ý dừng lại thì nghiêm mặt nói: “Chỗ dược thảo này đều do ta bỏ ra. Ta cảm thấy trạng thái hiện giờ của ngươi không thích hợp để luyện đan, vì lo nghĩ cho linh thạch của mình, ta đề nghị giờ ngươi tạm thời dừng luyện đan.”

Có lòng tốt nhưng không biết cách nói chuyện, cũng không thể dỗ dành người khác.

Tô Lâm An hờ hững liếc hắn một cái, thầm nhủ trong lòng, đúng là đáng đời Liễu Loạn Ngữ không có đạo lữ.

Nàng chỉ ra cửa, nói: “Đừng làm phiền ta, ra ngoài.”

Còn lải nhải nữa là đánh ngươi đó.

Gương mặt vốn đang nghiêm lại của Liễu Loạn Ngữ đã sắp biến thành mặt khóc tang.

Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn im lặng ra khỏi phòng. Có điều hắn không đóng cửa lại, mà ra vẻ lạnh lùng nói: “Hừ, không biết lòng tốt của người khác.” Nói xong hắn xoay người đi, nhưng cũng không đi hẳn, vẫn canh chừng ở nơi cách cửa phòng không xa.

Dù sao hắn không yên tâm nổi, vẫn phải trông chừng một chút.

Tô Lâm An tiếp tục luyện đan.

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa lại không được khống chế tốt, không lâu sau, lại nổ lò thêm lần nữa. Lần này Tô Lâm An đã phòng bị từ sớm, trong khoảnh khắc lò đan chuẩn bị nổ thì nàng ném nó ra ngoài, vì vậy nàng không bị ảnh hưởng, nhưng Liễu Loạn Ngữ đang đứng ở ngoài lại “dính đạn”. Bộ quần áo đã rách nát từ sớm của Liễu Loạn Ngữ giờ lại càng tơi tả hơn. Hắn đen mặt đi thay bộ quần áo khác. Tuy không vui ra mặt, nhưng dưới sự yêu cầu của Nam Ly Nguyệt, hắn vẫn đưa nàng cái lò đan thứ ba.

“Ta chỉ luyện chế tổng cộng ba cái.”

“Nổ thì không còn nữa đâu.” Liễu Loạn Ngữ nói với giọng điệu cứng nhắc.

Tô Lâm An nhìn chằm chằm vào hắn.

Nàng hơi mím môi, nhẹ nhàng chớp mắt.

Nhìn một hồi lâu, Liễu Loạn Ngữ bại trận trước, “Đợi ngươi luyện xong ta sẽ đi chế lò đan. Luyện chế lò đan cao cấp có thể cần tới nửa tháng.” Trước mắt hắn không thể luyện ra lò đan cao cấp thượng phẩm, không có nguyên liệu, cũng không có bản vẽ thích hợp.

Hắn chỉ có thể luyện một lò đan cao cấp hạ phẩm mà thôi. Điều này trái với nguyên tắc chỉ làm pháp bảo thượng phẩm mà Liễu Loạn Ngữ đã định ra, nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn quên đi nguyên tắc của chính mình.

“Không cần cao cấp, giống vậy là được.”

Cho dù là lò đan cao cấp, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa cũng sẽ đốt một cách tùy tiện. Nếu như nó không thể điều khiển được ngọn lửa của mình, lò đan có tốt đến mấy cũng chẳng để làm gì. Lò đan trung cấp thượng phẩm đã thử hai lần rồi, thêm mấy lần nữa có lẽ sẽ thích ứng được. Nếu như đổi lò đan, nó lại phải điều chỉnh lần nữa, quả thực là lãng phí thời gian.

“Ờ, được thôi.” Sau khi Liễu Loạn Ngữ đồng ý thì im lặng trong giây lát, lại hỏi: “Vậy có còn cần khắc củ cải lên không? Ta cảm thấy chẳng có ích gì!”

Tô Lâm An cười hà hà cầm cái lò đan thứ ba đi, sau khi vào phòng thì cạch một tiếng, đóng cửa lại.

Liễu Loạn Ngữ: “...”

Hiểu rồi, không thể nói những lời không hay về củ cải đại tiên, bằng không Nam Ly Nguyệt sẽ trở mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status