Ấn Công Đức

Chương 128 : Chương 128KẺ THÙ



Khi thử nghiệm lần thứ ba, Sơn Hà Long Linh cũng lượn vòng vòng trong biển ý thức của nàng, vội vã truyền đạt tiếng lòng muốn ra ngoài của mình.

Tô Lâm An đã nghe thấy tiếng nỉ non rất khẽ khàng của Tiểu Bạch. Đó là giọng nói ngọt ngào mềm mại của một bé trai, vẫn còn mang theo âm mũi khiến người ta chỉ nghe giọng đã thấy rất đáng yêu.

“Chủ nhân, ta cũng muốn ra phụ một tay.”

Tô Lâm An bèn thả Sơn Hà Long Linh ra ngoài. Nàng không biết Sơn Hà Long Linh có thể giúp được gì, chỉ biết rằng sau khi nó ra ngoài, dường như linh khí trong căn phòng đã nồng đậm sạch sẽ hơn mấy phần.

Tiếp sau đó, Tô Lâm An không tiếp tục đốt lò, mà khống chế ngọn lửa ở đó.

“Nhỏ thêm chút nữa, mềm mỏng thêm một chút.” Ngọn lửa đó đậu trên đầu ngón tay của nàng. Nàng dùng thần thức cảm nhận cường độ của Khoa Đẩu Hỏa, không ngừng bảo nó khống chế nhiệt độ, giảm lửa nhỏ xuống thêm chút, lại thêm chút nữa.

Kết quả phụp một cái, Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn nén giận thiếu chút nữa bị dập tắt, còn bốc lên một làn khói đen. Nó thở hổn hển nói: “Giờ ta âm dương bất ổn, có thể khống chế được như vậy là khá lắm rồi. Còn nhỏ hơn nữa thì chính ta sẽ bị nén chết đó!”

Nhưng cường độ của ngọn lửa này vẫn quá cao, không thích hợp để luyện đan.

Nhu cầu với đan hỏa trong luyện đan không mạnh như luyện khí, phải êm dịu hơn một chút.

Lẽ nào Khoa Đẩu Hỏa chỉ có thể làm khí hỏa?

Nhưng trong các thiên hỏa, trừ mấy ngọn lửa vô cùng cuồng bạo ra thì chúng đều có thể được dùng để luyện đan. Tô Lâm An bèn nói: “Ngươi suốt ngày tự tâng bốc bản thân, chẳng lẽ ngươi thực sự không bằng mười loại đại thiên hỏa kia?”

Khoa Đẩu Hỏa càng tức hơn, “Ta nói rồi, giờ ta đang bị mất cân bằng bên trong nên mới cuồng bạo. Ngươi cho ta linh khí, ta đảm bảo có thể khống chế ngọn lửa vô cùng phù hợp cho xem.”

Vào ngay lúc này, Sơn Hà Long Linh bơi đến bên người Khoa Đầu Hỏa. Cơ thể trong suốt của nó hóa sương, trở thành một khối khí trắng, che phủ bên ngoài Khoa Đẩu Hỏa giống như một cái chụp đèn.

Tô Lâm An lại cảm nhận nhiệt độ đó, lập tức cảm thấy không tồi, như vậy là ổn.

Tô Lâm An cảm nhận ngọn lửa thêm một lúc, thấy đã chuẩn bị tương đối ổn rồi thì bắt đầu luyện đan thêm lần nữa. Lần này thuận lợi hơn rất nhiều, nàng luyện một mạch cho tới cuối, miễn cưỡng cũng ra được một viên Cố Linh đan.

Linh khí không đủ, sực lực cạn kiệt, suýt chút nữa còn chẳng làm ra nổi một viên. Vẫn là do nàng có đủ kinh nghiệm, cuối cùng có thể xoay chuyển được tình thế, nén lại, cô đọng và tinh luyện dược thảo, giữ lại được một viên đan.

Mở lò đan ra, nhìn Cố Linh Đan màu xanh cỏ có tới ba phần tạp chất, sắc mặt Tô Lâm An cũng hơi xanh mét theo.

Nhiều năm không luyện, tay nghề cũng kém đi.

Lúc trước tu vi của nàng là Độ Kiếp kỳ, giờ thực lực chân chính của nguyên thần cũng là Độ Kiếp kỳ. Thực lực của bản thân và thực lực của cơ thể không tương xứng, điều này dẫn tới việc nguyên thần và thực lực không thể phối hợp hoàn hảo trong quá trình luyện đan, cho nên đã sai lầm trong việc phán đoán vận dụng linh khí. Tới giai đoạn cuối, linh khí trong cơ thể đã khô cạn, suýt chút nữa luyện ra toàn cặn thuốc.

Giờ nàng đã hơi mệt mỏi.

Tô Lâm An lấy viên Cố Linh đan đó ra cất vào trong bình, sau đó mới mở cửa, định ra ngoài hít thở không khí.

Trong phòng đầy mùi đan dược, tuy rằng mùi rất dễ chịu, nhưng ngửi nhiều cũng thấy ngấy.

Nàng vừa mở cửa, Liễu Loạn Ngữ đã bước qua.

Hắn còn nói: “Lần này không bị nổ lò, có tiến bộ.”

Nói xong, Liễu Loạn Ngữ cảm thấy hơi không ổn, lại tiếp: “Ngươi đã không luyện đan hơn hai mươi năm nay, mới đầu chắc chắn sẽ không thuận tay. Đừng gấp, cứ từ từ.”

“Thất bại là mẹ thành công.”

Hắn đã dạy dỗ nhiều đồ đệ đến vậy, trước nay chưa từng dịu dàng và kiên nhẫn thế này bao giờ, đừng nói đến chuyện khích lệ.

Tô Lâm An lại thở dài một hơi, đáp: “Thành thì có thành, nhưng một lò chỉ được một viên, còn là cấp sáu, có ba phần tạp chất, độ hoàn hảo cũng chỉ tầm tầm.” Nói xong nàng đưa bình dược qua, “Hay là, ngươi đưa ra bán thử?” Thực ra nàng cũng chưa vứt cặn thuốc của hai lò còn lại đi. Thu gom lại rồi cho thêm chút đồ, giữ lại vẫn có tác dụng.

Chỉ tốn chút thời gian như vậy mà đã luyện ra được đan dược cấp sáu có bảy phần tinh khiết? Đan dược từ cấp năm trở lên đã rất khó để loại bỏ tạp chất, bởi vậy, đan dược cấp năm trở lên chỉ cần có dưới bốn phần tạp chất đã được coi là loại tốt, có dưới hai phần tạp chất được coi là loại ưu. Nàng chỉ tốn vài canh giờ đã luyện ra được một viên đan dược cấp sáu loại ưu, thiên phú bậc này quả thật kinh người, sao vẫn chê bai bản thân mình luyện chưa đủ tốt?

Tu vi của Khâu Khê Minh ở Đan Tâm Lâu là Nguyên Anh kỳ, giờ cũng chỉ vừa mới luyện chế được đan dược cấp bảy loại tốt, còn chỉ biết một hai loại. Nàng ta đã hơn bốn trăm chín mươi tuổi, còn Nam Ly Nguyệt mới bao nhiêu? Nàng còn từng chịu mấy chục năm khổ cực, ngay cả đan hỏa cũng bị người móc mất, vậy thiên phú đan đạo của nàng ngày trước cao đến chừng nào.

Khó trách, nàng từng là Nguyệt tiên tử được nhiều người ôm lòng ái mộ đến vậy.

Ánh mắt của Liễu Loạn Ngữ nhìn Nam Ly Nguyệt lại thêm chút kính phục. Hắn cẩn thận nhận lấy đan dược rồi nói: “Đây là viên đan đầu tiên mà ngươi luyện ra sau khi bình phục, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”

Vốn Tô Lâm An cảm thấy chẳng có gì to tát. Không phải chỉ là một viên đan chất lượng kém không được coi là thành công thôi sao. Nào ngờ Liễu Loạn Ngữ nói như vậy, nàng cũng cảm thấy khá có lý.

Đây chính là viên đan dược đầu tiên nàng luyện chế ra sau ngàn năm, hay là giữ lại làm kỷ niệm?

Tô Lâm An ngẫm nghĩ, đang định mở miệng đã thấy Liễu Loạn Ngữ lấy viên đan ra. Nàng liếc nhìn viên đan màu xanh cỏ, bề mặt còn không hoàn toàn bóng loáng, trong chớp mắt đã bỏ ngay suy nghĩ đó.

Quá xấu, không cần.

Thế nhưng Liễu Loạn Ngữ lại yêu thích không thôi, cẩn thận từng li từng tí dùng linh khí nâng viên đan dược phía trên lòng bàn tay, để hướng về phía ánh sáng mà ngắm trái nhìn phải, dáng vẻ giống như có được báu vật. Tô Lâm An không nhìn nổi nữa, dứt khoát ra khỏi viện, ra ngoài đi dạo một vòng.

Nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn đi tới phường thêu Cẩm Tú cách Thượng Phẩm Đường không xa.

Đây cũng là nơi trước kia Nam Ly Nguyệt tới bán đồ thêu, kết quả bị một người phụ nữ đánh gãy xương cánh tay.

Gần đây nàng luôn bận bịu, vẫn chưa kịp tìm người phụ nữ đó gây phiền phức.

Tính cách của Tô Lâm An chính là như vậy. Người không phạm ta, ta không phạm người, thế nhưng nếu như có người đắc tội với nàng, lòng dạ nàng cũng chẳng hề rộng lượng. Cho dù là chuyện chỉ nhỏ như hạt đỗ, nàng cũng phải đòi lại đủ vốn. Cho nên khi xưa, một mình nàng ở trong núi quả thực chưa từng làm điều ác, tay chẳng dính máu tanh, sau này bị truy sát, ai muốn ra tay với nàng thì nàng đều nhớ kỹ, hoàn toàn xứng với câu tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi.

Người phụ nữ đó đã ức hiếp Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly Nguyệt đã ở trong tình cảnh bi thảm như vậy, lại chỉ bởi đối phương không vui mà trực tiếp bị bẻ gãy tay, xương của nguyên một cánh tay hoàn toàn nát vụn. Nàng không hề làm sai điều gì, chỉ là làm ra đồ thêu quá đẹp khiến các nữ tu tranh cướp.

Nam Ly Nguyệt dùng tay thêu thùa, ả ta phế đi tay của nàng, tuy không lấy mạng nhưng cũng chẳng khác gì chặt đứt đường sống. Nếu không phải gặp được Tô Lâm An, khó mà tưởng tượng nổi cuộc sống của Nam Ly Nguyệt sẽ ra sao.

Dù sao thì, kẻ đã đắc tội nàng, nàng đều mong đối phương không được sống tử tế.

Giả như kẻ đó sống rất tốt, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách để khiến kẻ ấy không được yên thân.

Ví dụ như Khương Chỉ Khanh, nếu hắn chết thật rồi thì bỏ qua, nhưng nếu hắn chưa chết, Tô Lâm An cũng sẽ mong hắn sống không yên. Hắn sống không yên, nàng sẽ vui vẻ.

Tô Lâm An không biết dung mạo của người phụ nữ đó, vì vậy gọi cả Lý Chiêu Chiêu: “Đi thôi, chúng ta tới phường thêu Cẩm Tú một chuyến, xem có thể gặp được kẻ thù lúc trước không.”

Có lẽ là do hai người may mắn, hoặc do nữ tu đó vốn thường tới phường thêu Cẩm Tú xem đồ, bọn họ vừa tới, Lý Chiêu Chiêu đã nhận ra nữ tu ngồi ở sát cửa sổ trên lầu ba, chính là kẻ ngày đó vừa không hợp ý bèn đánh gãy cánh tay của sư phụ.

Tu vi Kim Đan kỳ tầng một. Khi đó Lý Chiêu Chiêu cảm thấy tu vi của ả ta cao thâm khó dò, còn hiện giờ lại thấy, người đàn bà ngồi vênh váo tự đắc ở đó cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Mặt của ả vẫn đáng ghét như vậy.

“Sư phụ, ở đó, chính là ả ta.” Lý Chiêu Chiêu nói khẽ. Sư phụ bảo tới tìm kẻ thù, kết quả lại nhìn quanh quất khắp nơi cũng không nhận ra, lẽ nào người đã quên dáng vẻ của kẻ thù lúc đó?

Mà cũng đúng, khi đó sư phụ đi lại khập khiễng còn luôn cúi đầu, có thể là không hề nhìn rõ mặt của kẻ thù.

Có điều cô bé đã nhìn thấy, còn nhớ rất kỹ! Nghĩ tới đây, Lý Chiêu Chiêu vội nhỏ giọng nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status