Ấn Công Đức

Chương 129 : Chương 129KHÁCH QUÝ



Tu vi của Lý Chiêu Chiêu không đủ, giờ vẫn chưa thể truyền âm. Cô bé đè giọng xuống như thế, những ngươi có tu vi cao một chút chỉ cần hơi chú ý đến là hoàn toàn có thể nghe thấy được.

Thị nữ mặc váy tím của phường thêu Cẩm Tú chú ý ngay tới họ. Cô ta nhìn mặt Lý Chiêu Chiêu thì thấy hơi quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được là ai.

Cô ta không dám tiếp đón qua loa, hành lễ với hai sư đồ, “Hai vị khách quý lần đầu tới phường Cẩm Tú của chúng ta, không biết hai vị cần gì?”

“Là chọn quần áo hay đồ trang sức?”

Tô Lâm An mỉm cười, không hề có dáng vẻ của người tới gây rối. Nàng nói với giọng điệu thờ ơ: “Quần áo hay trang sức đều được. Đẹp là được.” Nàng che miệng cười khẽ, trong giọng nói ấm áp lộ ra vẻ cưng chiều, “Mấy hôm trước đồ đệ của ta nhìn thấy một cô nương thì nhớ mãi không quên, vẫn luôn muốn mua một cái váy giống vậy. Giờ vừa hay, đã nhìn thấy trong tiệm của các ngươi.”

Thị nữ váy tím thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trong tiệm còn có vài nữ tu khác, vừa khéo là váy họ đang mặc đều có màu sắc khá tươi sáng, thực ra không phù hợp với tiểu đồ đệ của vị đạo hữu này cho lắm. Mặt con bé đen nhẻm, mặc mấy chiếc váy này sẽ khiến da mặt càng đen hơn.

Vì vậy cô ta nói: “Trong tiệm của chúng ta còn có rất nhiều váy đẹp, tiểu đạo hữu có muốn ta gợi ý một chút không?” Cô ta chỉ vào chiếc váy đen có trang trí hoa tử la lan, “Ngươi có muốn thử chiếc váy này không? Thực ra nó màu đen, nhưng trên đó còn phối với màu sắc khác, sẽ khiến da trắng hơn một chút.”

Lý Chiêu Chiêu nói với vẻ buồn phiền: “Con không mua. Sư phụ, người chọn một cái đi, người trắng.”

Cô bé nói đến cuối còn nhấn mạnh một câu, sư phụ, người trắng.

Tô Lâm An bèn bảo: “Vậy chúng ta đi xem một chút đã.”

Thị nữ váy tím cười nói: “Quần áo váy vóc đồ thêu ở tầng một, đồ trang sức ở tầng hai, tầng ba là nơi cho khách uống trà nghỉ ngơi.” Cô ta giới thiệu đơn giản xong, nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Tiên tử đây có làn da trắng mịn. Gần đây tiệm chúng ta có làm ra một chiếc váy gấm thêu khói xanh sa mỏng vấn vít hoa cỏ bốn mùa, cũng là pháp bảo phòng ngự cao cấp hạ phẩm. Một canh giờ nữa, nó sẽ được bán đấu giá ở lầu ba. Tiên tử có muốn đợi lát nữa tới xem không?”

Dù không thể nhìn ra được cấp bậc quần áo và trang sức của vị tiên tử này, nhưng chiếc roi bên hông tiểu đồ đệ của nàng ta không phải vật tầm thường. Hơn nữa, tuy quần áo không kiểu cách gì, nhưng cũng là pháp bảo phòng ngự, xem ra là được làm bởi một vị luyện khí sư có trình độ cực cao nhưng không hề có mắt thẩm mỹ. Cô bé này mang đầy pháp bảo trên người, chắc chắn là có thân phận bất phàm, vậy thì sư phụ của cô bé, đương nhiên là càng bề thế hơn.

Tô Lâm An vừa nghe thấy đã gật đầu. Nàng đang muốn lên lầu ba tìm người phụ nữ đó gây sự, đây chẳng phải là cơ hội sao.

Lên đến lầu ba, bên cửa sổ không còn mấy chỗ nữa. Tô Lâm An cũng không qua đó mà gọi một ấm linh trà và ít linh quả, ngồi đợi ở trong góc.

Nữ tu của Đan Tâm Lâu đó có tu vi là Kim Đan sơ kỳ.

Bề ngoài trông ả rất bình thường, lông mày hơi rậm, quá mức đàn ông, đuôi mắt xếch lên mà tròng đen thì quá ít, đúng là kiểu mắt dê như cọp mà cổ nhân e sợ. Xương gò má của ả cũng hơi cao, nếu tính tình còn tệ chút nữa, thì đây rõ ràng là một gương mặt có tướng hung ác. Lúc này ả đang ngồi trên lầu ba nhìn ra ngoài cửa sổ, ngược lại không hề có vẻ hung ác. Đôi mắt ả nhìn về phương xa còn lộ ra chút xuân tình, giống như một thiếu nữ đang mơ mộng yêu đương, ngóng đợi tình lang trở về.

Tô Lâm An không vội ra tay.

Viên Cố Linh đan mà nàng luyện vừa rồi chính là để phụ nữ giữ lại được thời điểm xinh đẹp nhất của mình, là đan dược có liên quan tới dung mạo. Cặn thuốc đã được nàng thêm vài thứ rồi luyện chế thêm một lần, trở thành thứ có thể hủy dung. Cũng không hẳn là hủy hoàn toàn, mà là khiến dung mạo của người bị trúng độc bỗng già nua vô cùng, xấu xí nửa năm một năm cũng chẳng có vấn đề gì.

Khi đó người phụ nữ kia ra tay với Nam Ly Nguyệt, chính là bởi đồ thêu mà ả thích là do Nam Ly Nguyệt làm ra. Khi đó dung mạo của Nam Ly Nguyệt vô cùng xấu xí, ả cảm thấy bị người cười nhạo, bèn lấy luôn Nam Ly Nguyệt ra để xả giận, đánh gãy cả cánh tay của nàng ta.

Tô Lâm An cũng không đập gãy cánh tay của ả. Nếu ả đã ghét người xấu xí đến vậy, thì cứ để ả cũng trở nên xấu xí khó coi vô cùng là được. Chỉ có điều phải hạ thuốc thế nào, Tô Lâm An cảm thấy mình vẫn phải suy nghĩ thêm.

Trong phường thêu Cẩm Tú có Nguyên Anh kỳ, còn đang ở trên lầu ba này. Nếu như nàng hạ độc mà không xử lý tốt, chắc chắn sẽ khiến tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia chú ý.

Tô Lâm An muốn đòi lại lẽ phải cho Nam Ly Nguyệt, nhưng cũng không muốn chuốc lấy quá nhiều phiền phức.

Làm thế nào để có thể hạ độc được người phụ nữ kia mà thần không biết, quỷ không hay đây?

Giờ lại gần ả là không thực tế, bày trận gì đó ở đây cũng không thích hợp cho lắm. Ngay dưới mí mắt của Nguyên Anh kỳ, khó mà động tay động chân được. Hay đợi ả rời đi mới hạ độc?

Như vậy cũng được, vậy đợi thêm một lát.

Hoặc là nhìn ả có vẻ như đang đợi người thật. Nếu người mà ả đợi đến, nàng cũng có cơ hội để hạ độc trên người kẻ đó.

Không bao lâu sau, người mà nữ tu kia đợi đã đến, có điều Tô Lâm An phát hiện ả đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lại sa sầm. Gương mặt vốn có hung tướng giờ lại càng bừng bừng sát khí.

Người tới là một nam một nữ, đều mặc đồ của Đan Tâm Lâu, chỉ có đai lưng là khác nhau.

Nam là màu tím nhạt, nữ là màu xanh lục nhạt.

Hai người vừa bước tới đầu cầu thang lầu ba, người phụ nữ ngồi bên cửa sổ đã đứng dậy, xông về phía họ.

Ả ta bước đi rất nhanh, khí thế ào ạt, xông tới như một cơn gió, còn làm đổ cả bàn ghế. Bàn tay đang cầm ly trà của Tô Lâm An bỗng run một cái, có một giọt trà rớt trên váy của người phụ nữ kia.

Động tác của nàng rất nhanh, nhanh đến mức không ai nhận ra được.

Đến ngay người phụ nữ bị nàng vẩy trà lên cũng không hề phát hiện. Tâm tư của ả đã đặt hết vào hai người vừa lên lầu, đâu rảnh chú ý tới người khác.

Tô Lâm An cười híp mắt uống trà. Giọt trà vừa nãy, nàng đã hạ độc vào.

Giờ độc đó sẽ không phát tác ngay, mà đợi đến khi ả dùng đan hỏa trong cơ thể thì mới phát độc. Vì vậy, dù thế nào cũng không ai nghĩ có liên quan tới nơi đây.

“Trần Dụ, sao ngươi lại tới cùng nàng ta?”

“Thu sư tỷ, ta gặp Tư Tư sư muội trên đường, cho nên cùng tới.”

Tô Lâm An nghe xong một câu đã biết ngay trong lòng Trần Dụ, hai vị cô nương này ai quan trọng hơn ai.

Một người gọi là Thu sư tỷ, một người là Tư Tư sư muội, khác biệt quá rõ ràng, chẳng lẽ ả họ Thu kia không tự nhận ra được?

Quả nhiên, ả cũng không ngu.

“Tư Tư sư muội? Quan hệ giữa các ngươi đã thân thiết đến vậy rồi? Ngươi đã quên, sư phụ của nàng ta đã cướp đan hỏa của sư phụ ngươi rồi sao!”

“Thu sư tỷ, những chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.” Vu Tư Tư bất mãn nói, cô ta tức đến mức thở hổn hển, “Nếu ngươi còn nói như vậy nữa, đợi đến khi sư phụ của ta xuất quan, ta sẽ nói cho người biết.”

Vu Tư Tư này trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, nghĩ gì cũng lộ rõ trên mặt. Lúc này cô ta khó chịu với ả họ Thu kia thì nói thẳng ra luôn, còn thể hiện rõ dáng vẻ tức giận. Trong mắt đàn ông, hẳn được tính là hồn nhiên ngây thơ?

Chỉ có điều, ánh mắt cô ta khi nhìn ả họ Thu kia còn giấu chút khiêu khích. Cô nương này diễn kịch còn chẳng hay bằng tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân.

“Thu sư tỷ hãy ăn nói thận trọng.” Trần Dụ nói, “Không phải nói hôm nay có một món pháp bảo phòng ngự cao cấp được bán đấu giá sao, bao giờ bắt đầu?” Y nhanh chóng thay đổi đề tài.

“Tư Tư sư muội, Thu sư tỷ, chúng ta cùng ngồi đợi đi.” .

Lời này vừa dứt, Thu Tinh tạm kìm lại cơn giận trong lòng rồi đáp: “Ta ngồi ở bên đó, đã chuẩn bị xong linh trà rồi.” Ả nói xong thì nghiêng người, chỉ về khu ghế riêng được che một nửa bằng bình phong ở bên cửa sổ.

“Ta muốn ngồi đằng kia. Sư huynh đi cùng Thu sư tỷ đi, tỷ ấy vừa nói xấu sư phụ của ta, ta không muốn ngồi cùng tỷ ấy.” Vu Tư Tư chỉ vào chỗ gần Tô Lâm An. Cô ta chỉ bừa một chỗ gần với chỗ ngồi của Tô Lâm An, kết quả chỉ xong thì thấy người phụ nữ ngồi ở bàn đó quay mặt qua như có cảm ứng. Nàng ta có gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ có hồn. Liếc nhìn qua, trong đôi mắt đó còn như ẩn chứa một hồ nước thu lăn tăn gợn sóng, khiến cô ta hơi ngây ra.

Nghe thấy lời của Vu Tư Tư, Thu Tinh sắp tức đến nổi điên. Ả lo lắng đến hình tượng của mình trong lòng Trần Dụ sư đệ nên không nổi điên ngay tại đó, nhưng gương mặt vô cùng u ám, vừa nhìn đã thấy tâm trạng không tốt. “Ngươi thích ngồi đâu thì ngồi đó, ta và Trần Dụ sư đệ đã hẹn từ sớm...”

Ả còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Trần Dụ nói: “Vậy chúng ta qua đó ngồi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status