Ấn Công Đức

Chương 130 : Chương 130BÁN THUỐC



Trần Dụ này là một mầm mống đa tình, nữ tu trong Đan Tâm Lâu tranh giành tình nhân vì y nhiều không kể xiết. Trong số đó, người khiến y đau đầu nhất chính là Thu Tinh sư tỷ. Dáng vẻ không tính là đẹp, tính nết còn tệ hại, thế nhưng do ả là đệ tử của Khâu đại sư, y cũng không thể đắc tội. So ra, ngồi cùng Tư Tư muội muội vừa tình cờ gặp trên đường sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Phụ nữ dây dưa không rõ với y tuy nhiều, nhưng y lại cảm thấy, không có ai xinh đẹp bằng nữ tu ở phía kia, thế nên đã động lòng.

Trần Dụ và Vu Tư Tư ngồi ở bàn bên cạnh Tô Lâm An.

Đây không phải khu ghế riêng, các bàn rất gần nhau.

Nơi đây còn không phải là chỗ bán đấu giá chính thức, vì vậy bàn ghế được xếp đặt rất tùy ý. Có điều, điều kiện cũng rất ổn, bày trí vô cùng lịch sự tao nhã. Sau khi ngồi xuống, Trần Dụ kéo ghế khiến khoảng cách với Tô Lâm An càng gần hơn. Hắn quay đầu nhìn Tô Lâm An, chủ động hỏi: “Cô nương là người ngoài mới tới đây sao? Sao trước nay ta chưa từng gặp ở trấn Phù Dung.”

“Trấn Phù Dung cũng không nhỏ.” Tô Lâm An cười đáp một câu rồi không mở miệng nữa.

Giọng nói của nàng rất dịu dàng, êm tai. So ra, giọng của Vũ Tư Tư quá mức ngọt ngào, mà Thu Tinh thì quá chói tai. Còn giọng của nàng thì vừa vặn, khiến người ta nghe xong như được gió xuân ấm áp thổi qua.

Nói như vậy, thì nàng quả thực là người của trấn Phù Dung, chỉ là trước kia y chưa từng gặp?

Y thấy đối phương không có ý muốn giao lưu tiếp thì cũng không chủ động bắt chuyện nữa, mà trò chuyện với Tư Tư sư muội câu được câu không, cười cười nói nói rộn rã vô cùng. Thu Tinh ở phía kia cũng không ngồi bên cửa sổ nữa, mà lạnh mặt đi qua đây ngồi. Khi ngồi xuống, ả ta còn đá vào ghế kêu bịch một tiếng.

Tất nhiên Trần Dụ không tiện đuổi người: “Đều là người của Đan Tâm Lâu, nên hòa thuận vui vẻ với nhau.”

Sau khi nói xong lại nói tiếp: “Thu sư tỷ, cuộc so tài đan đạo ba năm sau, Khâu đại sư có đưa tỷ theo không?”

“Sư phụ của ta và Tư Tư đều sẽ đưa chúng ta cùng tới thành Vân Đoan mở mang kiến thức.” Khi y nói tới đây thì ngồi thẳng người lên, cố ý để lộ ra đai lưng màu tím, “Giờ ta đã có thể luyện ra đan dược cấp năm. Sư phụ nói nếu ta được xem cuộc so tài đan đạo ở thành Vân Đoan, ắt sẽ có được thể ngộ, chắc chắn trình độ đan đạo sẽ tiến thêm một bước.”

Trần Dụ muốn thể hiện bản thân trước mặt mỹ nhân.

Y là đan dược sư cấp năm có tiền đồ rộng mở ở Đan Tâm Lâu, ba năm sau có thể đi theo sư phụ tới cuộc so tài đan đạo ở thành Vân Đoan.

Cũng chính vì y rất ưu tú nên mới có nhiều nữ tu trong lâu ngưỡng mộ y đến vậy. Sau khi nói xong, Trần Dụ hơi chờ mong phản ứng của cô nương ngồi bàn bên.

Tô Lâm An hơi quay mặt qua, tay chống cằm, nhìn đám Trần Dụ vô cùng chăm chú. Đợi họ chú ý tới có người đang quan sát, Tô Lâm An mới hỏi: “Ba vị đại sư, cuộc so tài đan đạo mà các ngươi đang bàn đến, có thể nói rõ hơn được không?”

Thành Vân Đoan không phải chính là địa bàn của Đan Phù Tông hay sao. Kẻ thù của Nam Ly Nguyệt có liên quan rất nhiều với Đan Phù Tông, Nam Ly thế gia hiện giờ nghiễm nhiên đã trở thành tay sai của Đan Phù Tông. Nàng muốn đoạt lại sản nghiệp của Nam Ly gia, nhất định sẽ phải xung đột với Đan Phù Tông.

Lần này, Đan Phù Tông định làm trò gì?

Tô Lâm An vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm Trần Dụ với ánh mắt sáng ngời.

Trần Dụ thấy cô nương bàn bên quay đầu nhìn mình, trong mắt còn tỏa ra tia sáng sùng bái thì lòng vui như mở cờ, lại càng muốn thể hiện hơn.

Y uống một ngụm trà với động tác ưu nhã, sau đó mới nói: “Cuộc so tài đan đạo ấy là thịnh hội của đan dược sư, tu sĩ khác không biết cũng không có gì lạ.” Y ngừng một lát rồi nói tiếp, “Hay là đạo hữu hãy qua đây ngồi cùng.”

Tô Lâm An lắc đầu đáp: “Sư đồ chúng ta có hai người, qua đó thì hơi chật. Đạo hữu cứ nói, chúng ta đều nghe đây.” Không chỉ là mình nàng nghe, mấy người ở bàn xung quanh cũng nổi hứng. Bọn họ vốn đang nghe lén, giờ đều quang minh chính đại quay người qua, cười phụ họa, “Đúng vậy, nói cho chúng ta nghe đi.”

“Ừm, ba năm sau có một cuộc so tài đan đạo được tổ chức ở thành Vân Đoan, do Đan Phù Tông làm chủ trì. Nam Ly thế gia, Lượng Kiếm Sơn, Vấn Đạo Sơn, Ngự Thú Tông đều đưa ra các pháp bảo làm phần thưởng. Trong đó Đan Phù Tông đưa ra đan hỏa cấp chín, của Nam Ly gia là pháp bảo cao cấp thượng phẩm lò đan Tùng Hạc Văn...”

“Đan hỏa cấp chín? Lò đan cao cấp thượng phẩm?” Có người hít sâu một hơi, “Lấy những pháp bảo như vậy ra làm phần thưởng, ra tay thật mạnh!”

“Đúng vậy, đan hỏa cấp chín là Lạc Hà Hỏa, nghe nói chính là linh hỏa được sinh ra khi Lạc Hà rơi xuống trần gian. Còn Tùng Hạc Văn Đỉnh cũng không hề tầm thường, chính là lò đan tử mẫu mà hai vị tông sư luyện đan của Nam Ly gia từng dùng. Chỉ tiếc rằng bởi sự cố trong khi luyện đan, họ đã cùng tạ thế. Kể từ đó, lò đan này chưa từng được mở lại. Nghe nói lần này là Nam Ly Nguyệt chủ động đưa chiếc lò đan này ra làm phần thưởng.” Nói đến đây, người đó lại cảm thán một câu: “Năm mươi năm trước, Nam Ly tiên tử chính là giai nhân mà đại đa số luyện đan sư ngưỡng mộ trong lòng. Ta cũng chưa từng gặp, không biết rốt cuộc nàng ấy phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào!”

“Nam Ly gia hiện giờ không bằng ngày trước. Nam Ly tiên tử đó, hà hà...”

Một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ cười lạnh, “Chẳng qua chỉ là một đứa con gái của gia tộc lụn bại mà thôi.”

“Bộ dạng xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ là một cái bình hoa, một cây tơ hồng rời khỏi đàn ông là không sống nổi, có gì ghê gớm đâu.” Thu Tinh cũng nói đầy đố kỵ.

“Ôi, nói chuyện chính nói chuyện chính đi. Cuộc so tài này là sao? Lấy đan hỏa cấp chín, pháp bảo cao cấp thượng phẩm ra làm phần thưởng, hẳn là không đơn giản như vậy chứ!”

Trần Dụ gật đầu, tiếp tục nói: “Cuộc so tài lớn lần này được tổ chức, bởi bốn đại tông môn đã phát hiện ra một bí cảnh thượng cổ. Nghe nói trong bí cảnh đó có truyền thừa đan đạo, vì vậy chỉ có những luyện đan sư vừa trẻ vừa ưu tú mới có khả năng thông qua khảo nghiệm của bí cảnh, đưa người vào trong.”

Khi nói đến đoạn luyện đan sư vừa trẻ vừa ưu tú, mặt Trần Dụ tràn đầy vẻ tự tin. Vu Tư Tư bên cạnh lập tức nói: “Giống như Trần sư huynh vậy.”

Cô ta rất biết cách nói chuyện, khiến mặt Trần Dụ phát sáng ngay lập tức. Cùng so sánh, Thu Tinh sư tỷ lúc nào mặt mũi cũng âm trầm, lúc nào cũng soi mói châm chọc, rõ ràng là không thú vị bằng. Có điều, khi nhìn về phía nữ tu bàn bên đang nhìn mình với ánh mắt lấp lánh, Trần Dụ liền vứt ngay hai đồng môn ra sau não. Y luôn cảm thấy đôi mắt của cô gái đó vô cùng quyến rũ, ngay cả hàng mi cụp xuống khi chớp mắt cũng giống như cọng lông vũ khẽ gãi vào trái tim y, gãi đến mức tim y ngứa ngáy.



“Ừm, luyện đan sư phải dưới năm trăm tuổi, có thể luyện chế được đan dược cấp năm mới có tư cách tham gia.”

“Ta thì không giống với sư huynh, không luyện ra được đan dược cấp năm. Có điều, sư phụ nói sẽ đưa ta đi để mở mang tầm mắt...” Vu Tư Tư lè lưỡi, đưa tay lắc cánh tay của Trần Dụ, “Tới lúc đó ta đi cùng với sư huynh, cổ vũ trợ uy cho sư huynh.” Khi nói đến đây, cô ta lại quay đầu hỏi Thu Tinh: “Còn tỷ thì sao? Tỷ vẫn chưa nói có đi hay không?”

“Ta có đi hay không thì liên quan gì đến ngươi?” Thu Tinh lạnh lùng đáp lại một câu. Ả nhìn thấy khi nói chuyện, Vu Tư Tư đã sắp đu cả người lên Trần Dụ, càng tức đến mức muốn đánh người.

Thấy hai người phụ nữ này lại sắp cãi nhau, Trần Dụ đang muốn khuyên ngăn thì phát hiện cô gái ngồi bàn bên đã đứng dậy. Y vội nói: “Sao đạo hữu đã định đi rồi?”

Tô Lâm An cười, “Ta cũng là luyện đan sư, ở trong Thượng Phẩm Đường cách đây không xa. Biết được tin này thì chắc chắn ta không thể ngồi yên rồi, muốn về tu luyện cho tốt, tranh thủ để tham gia cuộc so tài đan đạo này.”

Thượng Phẩm Đường?

Thượng Phẩm Đường không phải chính là tiệm vũ khí của Liễu Loạn Ngữ Liễu đại sư hay sao? Giờ đến tiệm vũ khí cũng bắt đầu bán thuốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status