Ấn Công Đức

Chương 134 : Chương 134BA NGÀY



“Sinh linh của thượng giới, ta mới chỉ nhìn một lúc có thể ra được cái gì. Ngươi đề cao ta quá.” Tô Lâm An thu lại nụ cười trên mặt, thờ ơ nói.

“Ngươi tìm đến ta là muốn nghiên cứu dược tính của linh thực này?” Tô Lâm An xem xét cái bát sứ trong tay, “Chuyện này cần phải có thời gian, gần đây ta rất bận, có rất nhiều đan dược được đặt trước. Hơn nữa, tuy giờ ta không tính là nghèo, nhưng cũng không nuôi nổi thứ này, một ngày cũng không nuôi được.”

Nhét lại cái bát sứ vào tay Tạ Thương Sơn, Tô Lâm An nghĩ một hồi rồi nói: “Tháng sau ta dành ra chút thời gian rồi tính tiếp.”

Giờ tu vi của cơ thể Nam Ly Nguyệt tăng lên rất nhanh, hiện tuy mới chỉ là Kim Đan kỳ tầng năm, nhưng cứ theo đà phát triển này, chỉ thêm một khoảng thời gian nữa là có thể kết anh.

Nhưng tốc độ nhanh kiểu này thực sự không hề tốt.

Bởi Nam Ly Nguyệt đã ăn rất nhiều đan dược, cho dù là loại đan dược có tạp chất thấp. Theo cách ăn hiện giờ của nàng, để tạp chất lắng lại trong cơ thể cũng không tốt. Trước mắt có thể nâng cao tu vi một cách nhanh chóng, nhưng đợi đến một hai trăm năm sau, nàng sẽ biết điều này có nguy hại với cơ thể tới mức nào.

Khi xưa Tô Lâm An ăn quá nhiều đan dược, điên cuồng nâng cao tu vi. Nhưng lúc ấy là nàng bất đắc dĩ, có quá nhiều người muốn truy sát nàng, rõ ràng nàng biết trong đan dược có độc nhưng vẫn phải ăn.

Nàng nói rất rõ hậu quả. Chính Nam Ly Nguyệt đã biết nhưng vẫn khăng khăng, vậy thì Tô Lâm An cũng không cản nữa.

Con đường này là do Nam Ly Nguyệt chọn, nàng không thể can thiệp quá nhiều.

Nam Ly Nguyệt muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nàng sẽ giúp nàng ta.

Bản thân Nam Ly Nguyệt có tư chất tốt, lại thêm việc Tô Lâm An luyện chế ra một loạt đan dược cao cấp, lập riêng phương pháp tu luyện cho nàng, tốc độ thăng cấp tu vi của nàng có thể nói là không tưởng tượng nổi.

Mấy ngày nữa cơ thể này sẽ lên cấp, tới lúc đó phải ngâm mình trong dược thảo, chịu cơn đau đớn cực kỳ dữ dội. Chắc chắn Tô Lâm An sẽ không chịu thay Nam Ly Nguyệt, điều đó cũng có nghĩa người điều khiển cơ thể mấy ngày đó chính là Nam Ly Nguyệt, vì vậy trước mắt nàng không thể đồng ý nghiên cứu dược thảo cho Tạ Thương Sơn.

Không có cơ thể đúng là khó làm việc. Tuy nàng có thể dùng cơ thể rối gỗ, nhưng nàng đã quen với cơ thể này, thực ra dùng rối gỗ không hề tiện.

“Tháng sau?” Tạ Thương Sơn nghe thấy thời gian như vậy thì giọng điệu trở nên gấp gáp: “Tiền bối, thực ra là thế này. Linh thực này, ta chỉ có thể giữ được đến cuối tháng.”

“Người của Nam Ly thế gia không rõ từ đâu mà hay tin ta có được một gốc linh thực thượng giới như thế này, đã tạo áp lực cho chúng ta muốn mua lại nó.”

Ô kìa, lại là Nam Ly thế gia?

“Đám người Nam Ly thế gia kia thật sự là ức hiếp người quá đáng, nói cái gì mà chúng ta không nghiên cứu được ra, để đó cũng lãng phí, chẳng bằng giao cho họ. Nếu như họ có thể luyện chế linh thực này thành đan dược, cũng sẽ cho chúng ta một viên.”

“Mấy năm gần đây, Nam Ly gia cướp đoạt đan dược sư, đan phương và dược thảo trân quý khắp nơi. Đó không phải là một nhóm đan dược sư, mà quả thực là một đám côn đồ!”

“Giờ còn cướp tới cả phái Điểm Thương của chúng ta! Đúng là khinh người quá đáng!”

Tạ Thương Sơn nói rất lớn.

Bởi trước đó Tô Lâm An đã nói Liễu Loạn Ngữ không phải người ngoài, nên dù họ đã đóng cửa nhưng không hề thiết lập kết giới gì cả, do đó Liễu Loạn Ngữ đứng ở ngoài tất nhiên là nghe thấy rõ ràng.

Hắn nghe thấy Tạ Thương Sơn mắng chửi Nam Ly gia, tim hắn đập thịch một cái.

Chỉ sợ Nam Ly Nguyệt buồn bã trong lòng, hắn gấp đến mức đi qua đi lại, vô cùng rối rắm, không biết có cần vào xem thử không. Hắn mắng chửi Tạ Thương Sơn vô số lần trong lòng, lão già này đến chẳng có chuyện gì tốt.

Những chuyện khiến Nam Ly Nguyệt buồn, đều không phải chuyện tốt.

Hắn nghe thấy Tạ Thương Sơn vẫn đang mắng chửi ở trong mà không thấy Nam Ly Nguyệt đáp lại, bèn tưởng tượng ra bộ dáng Nam Ly Nguyệt hai mắt đỏ ửng nước mắt lã chã, bỗng nhiên không thể nhịn nổi nữa muốn đẩy cửa tiến vào. Nhưng tay vừa mới chạm lên cửa phòng, hắn đã nghe thấy người ở trong nói: “Ồ, người của Nam Ly gia muốn lấy? Ai đã tìm ngươi?”

Giọng nói đó vô cùng hùng hổ, hoàn toàn là điềm báo của việc sắp mắng người?

Trước kia Nam Ly Nguyệt dạy hắn, nói trình độ luyện khí của hắn quá tệ, chính là giọng điệu này.

Chỉ nghe tiếng đã khiến người ta cảm thấy trong mắt nàng, chúng sinh đều là giun dế.

Không đúng, chúng sinh đều là lũ ngốc.

“Người tới là Nam Kiều Phong.” Tạ Thương Sơn nói.

Tô Lâm An đã từng nghe qua cái tên này, chính là từ miệng Nam Sơ Liên muốn cướp đoạt La Phi Diệp ở trấn Thanh Thủy lần trước. Cô ta nói trong mạch nhánh của Nam Ly gia có hai cường giả vẫn chưa bị bắt, một là Nam Tâm Duyệt đã tạ thế, người còn lại chính là Nam Kiều Phong sớm đã nương nhờ Đan Phù Tông.

Trước kia Nam Kiều Phong xưng huynh gọi đệ với phụ thân Nam Ly Nguyệt, Nam Ly Nguyệt còn gọi ông ta một tiếng nhị thúc, đúng thật là một người quen.

“Giờ chúng ta đều rõ, Nam Ly thế gia có mối quan hệ nhập nhằng với Đan Phù Tông.” Tạ Thương Sơn nói, “Nam Kiều Phong có một đứa con trai, đang bái làm đệ tử của tông chủ Đan Phù Tông. Chúng ta cũng không sợ đắc tội Nam Ly thế gia, chỉ là Đan Phù Tông kia...”

Ông lại thở dài một hơi, “Thực sự là không dây vào nổi.”

“Lại thêm chuyện gần đây linh thực làm hao tốn quá nhiều tài nguyên của tông môn, rất nhiều người của phái Điểm Thương cảm thấy nếu ta không thể nghiên cứu ra được gì, chúng ta cũng không thể đắc tội Đan Phù Tông, chẳng bằng sớm giao dược thảo này ra.”

“Ta thật sự không cam lòng.” Tạ Thương Sơn đấm ngực giậm chân nói, “Vẫn mong tiền bối chỉ điểm ít nhiều.”

Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy cho ta ba ngày.”

“Ba ngày?” Tạ Thương Sơn nghĩ nếu như là ba ngày thì không vấn đề gì, vì vậy ông đồng ý rất nhanh, “Được.”

“Ta không tới phái Điểm Thương. Ta cũng nói rồi, ta không nuôi nổi linh thực này, vì vậy linh thạch và linh tủy cần trong ba ngày này, ngươi hãy đưa qua đúng hạn.” Tô Lâm An tiếp tục nói.

Cứ đặt ở đây? Sau đó mỗi ngày ông còn phải đưa linh thạch và linh tủy qua.

Thực ra hiện giờ, vấn đề lớn chính là linh tủy. Đây chính là thứ mà lão tổ cần dùng để tu hành...

“Thế nào? Không được?”

“Vậy mời về cho, ta rất bận.”

Tô Lâm An muốn đóng cửa tiễn khách.

Tạ Thương Sơn cắn răng nói: “Được!”

“Nếu như không nghiên cứu ra được gì, ta cũng không chịu trách nhiệm.” Tô Lâm An bổ sung thêm một câu.

Liễu Loạn Ngữ gần như đã dán sát vào cửa, nghe vậy thì lập tức trở nên căng thẳng. Nếu như Tạ Thương Sơn dám nói lời hung ác gì, hắn sẽ xông vào đánh người.

Nào ngờ Tạ Thương Sơn chỉ đáp: “Tất nhiên là không cần tiền bối chịu trách nhiệm. Thời gian ba ngày thực sự đã rất ngắn.” Ông cũng không phải kẻ ngốc, đắc tội cao nhân đan đạo như vậy làm gì.

Mở cửa phòng ra, nhìn thấy thần canh cửa Liễu Loạn Ngữ dán sát trước cửa, Tạ Thương Sơn nhíu chặt mày. Ông nhìn chằm chằm hắn một lát rồi lắc đầu, không nói câu nào đã rời đi.

Liễu Loạn Ngữ nói thầm trong lòng: “Tự dưng ngươi lắc đầu làm gì!”

“Có phải ngươi không coi trọng chúng ta không?”

“Ngươi nói rõ cho ta!”

Hắn đã quên phải tới an ủi Nam Ly Nguyệt, người vừa nghe được tin tức không tốt về Nam Ly gia, mà đuổi theo Tạ Thương Sơn ra ngoài.

Tô Lâm An: “...”

Nàng còn cho rằng Liễu Loạn Ngữ sẽ vào an ủi Nam Ly Nguyệt vài câu, nào ngờ hắn lại đuổi theo sau mông Tạ Thương Sơn?

Liễu Loạn Ngữ, đáng đời ngươi không có đạo lữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status