Ấn Công Đức

Chương 135 : Chương 135KHUA CHIÊNG GIÓNG TRỐNG



Đợi người đi rồi, Tô Lâm An đặt Uyển Liên lên trên bàn.

Tình hình của Uyển Liên không ổn, lá sen héo rũ, mép lá đã khô héo cuộn lại, nhìn như hơi thiếu nước.

Có điều vấn đề này không lớn, trên người nàng có Sơn Hà Long Linh. Đối với thực vật mà nói, hơi thở của Sơn Hà Long Linh sẽ khiến chúng dễ chịu, tinh thần phấn chấn hơn. Sơn Hà Long Linh không phân chia hạ giới hay thượng giới, hơn nữa Sơn Hà Long Linh được hình thành ở nơi linh khí thiếu thốn như hạ giới, thực ra còn hiếm có và trân quý hơn thượng giới.

Nếu không phải nó trân quý đến vậy, lúc đó Khoa Đẩu Hỏa cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế để ăn sạch nó.

Nuôi linh thực này không hề khó, dù sao có tệ đến mấy cũng sẽ không thể tệ hơn phái Điểm Thương. Còn linh thạch và linh tủy do phái Điểm Thương đưa qua sao, tất nhiên là để nàng dùng. Linh tủy là thứ tốt, vốn là dùng để đột phá cảnh giới, nếu như có ba giọt linh tủy, khi Nam Ly Nguyệt kết anh sẽ càng ổn định và nhanh hơn. Tới lúc đó nàng cũng có thể sửa đổi nước thuốc, ảnh hưởng với Nam Ly Nguyệt sau này sẽ ít hơn chút.

Nàng gửi phù truyền tin cho Tạ Thương Sơn, bảo ông mỗi ngày cứ đưa ngọc tủy cho Liễu Loạn Ngữ là được. Nếu như nàng nghiên cứu Uyển Liên, nói không chừng sẽ nhập định mấy ngày mà không động đậy.

Sau đó, Tô Lâm An gọi Sơn Hà Long Linh ra ngoài.

“Ngươi lại gần nó một chút.” Tô Lâm An nói, “Nhìn xem cây này có linh trí không?”

Thực vật của thượng giới, rơi xuống hạ giới thông qua đá Thiên Vẫn mà không chết, ắt hẳn cấp bậc phải rất cao mới đúng. Linh thực có cấp bậc cao cũng có thể có linh trí của riêng mình. Nếu như có, vậy thì nàng còn vắt óc nghiên cứu làm gì, cứ hỏi thẳng nó chẳng phải là được sao.

Tiểu Bạch lượn quanh Uyển Liên một vòng, ngay lập tức có hơi nước lờ mờ bao quanh cả cây Uyển Liên. Không bao lâu sau, trên lá sen nho nhỏ đã có giọt nước đọng lại, lăn tới lăn đi trên lá sen giống như từng viên kim cương vỡ vụn.

Nó thử liên hệ hồi lâu nhưng không thấy linh thực trả lời.

Lúc này, Khoa Đẩu Hỏa mới nói: “Ta lăn từ thượng giới xuống còn mất trí nhớ, huống hồ gì một cái cây kém hơn ta. Hoặc là nguyên thần bị gió bão trong vết nứt nghiền ép đến mức hôn mê bất tỉnh, hoặc là linh trí đã vỡ vụn biến mất luôn. Ngươi còn mong nó đáp lời ngươi sao? Hứ!”

Nó nói đầy vênh váo tự đắc: “Còn chẳng bằng hi vọng ta sẽ nhớ lại!”

Tô Lâm An chẳng buồn để ý đến nó. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi tách một luồng thần thức của mình ra, chậm rãi tiến vào chiếc lá sen kia, cảm nhận hơi thở của nó.

Rất nhiều linh thực cũng có chỗ giống nhau. Nàng cảm nhận hơi thở của nó, chính là muốn tìm ra có điểm tương đồng với linh thực hạ giới hay không. Ngồi một mạch đến hết trọn nửa ngày, Tô Lâm An nhận ra lá sen này quả thực có đôi phần cổ quái. Gân lá giống như trận pháp, còn nhựa lá lại giống như linh khí đang lưu động bên trong trận pháp đó, từ đó thay đổi hơi thở dược tính của chiếc lá này.

Khó trách Tạ Thương Sơn nói ông ta cũng không rõ rốt cuộc đây là độc thảo hay dược thảo.

Rốt cuộc là độc thảo hay dược thảo, điều này được quyết định bởi thời gian hái và vị trí của phiến lá, nhất định phải vô cùng tinh chuẩn, không thể để xảy ra một chút sai sót nào, bằng không dược thảo sẽ biến thành độc thảo. Vốn nàng tưởng lá sen này có tác dụng cải thiện tư chất, giờ thể ngộ tỉ mỉ lại không cảm thấy có hiệu quả về mặt này. Xem ra thứ khiến Lý Chiêu Chiêu cải thiện tư chất cũng không phải linh thực này, mà là linh khí thượng giới do linh thực này mang theo trong đá Thiên Vẫn. Linh khí thượng giới gột rửa cơ thể Lý Chiêu Chiêu, khiến kinh mạch trong người cô bé được khơi thông, cải thiện tư chất.

Tô Lâm An mở mắt, nói điều mình vừa phát hiện ra, vừa nói xong đã nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa đáp: “Ô, ta cảm thấy có chút ấn tượng rồi.”

Tô Lâm An không để ý đến nó, giờ nàng có chút cảm giác với lá sen này, đợi sau khi thử thuốc sẽ xác định lại. Vì vậy nàng tạm thời không quan tâm đến chiếc lá thay đổi thất thường đó nữa, mà quay qua nhìn hoa sen. Đóa sen này, nhìn lâu cũng thấy bình thường, thậm chí nhìn lâu còn không cảm nhận được linh khí trong hoa, không khác hoa dại mọc ở trần gian là mấy.

Thế nhưng đợi nàng thu thần thức về nghỉ ngơi giây lát rồi xem lại, nàng phát hiện ra hoa sen này có linh khí. Cũng như vậy, nếu như tiếp tục nhìn lâu hoặc mất tập trung một chút, hoa sen sẽ trở nên bình thường ngay dưới và tầm mắt thần thức của nàng.

Dường như đóa sen tự có hiệu quả mê hoặc người, khiến người ta xem thường nó theo bản năng, cho rằng nó rất tầm thường, không có gì đặc sắc.

Điều này khiến Tô Lâm An rất kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Chuyện này là sao chứ?”

Nàng ngồi bên bàn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc thôi diễn, cơ thể không hề động đậy, cứng nhắc như tượng.

Liễu Loạn Ngữ tới xem hai lần, tuy trong mắt lộ vẻ lo nghĩ nhưng lại không dám làm phiền. Ngay cả ngọc tủy mà Tạ Thương Sơn đưa tới mỗi ngày, hắn cũng chỉ có thể tự cất đi trước.

Đợi thêm hai ngày nữa, Liễu Loạn Ngữ muốn vào di chuyển nàng ra vị trí khác, “Ngươi muốn Thôi Diễn cũng được, nhưng có thể tìm một nơi tốt hơn để ngồi không? Giường ở ngay phía sau, sao ngươi không lên giường? Cứ ngồi trên ghế như vậy không sợ mệt chết sao!”

Vào ngày thứ ba, cuối cùng Tô Lâm An đã mở mắt. Nàng vừa mở mắt đã gọi Liễu Loạn Ngữ.

Liễu Loạn Ngữ vẫn luôn đợi ở ngoài vui mừng khôn xiết, “Nàng ấy vừa mở mắt đã gọi ta.” Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng hắn không kìm được mà cười toe toét như một tên ngốc.

Hắn vừa đặt tay lên cửa đang muốn đẩy vào, đã nghe thấy người bên trong nói: “Tìm vài linh thú cao cấp tới đây...” Nói xong Tô Lâm An lại bổ sung thêm, “Loại làm nhiều điều ác gây hại bốn phương giết người như ma ấy.”

“Hung thú, hung thú.” Nàng dè chừng ấn Công Đức trong cơ thể, vẫn nên tìm hung thú thì hơn, tránh cho ấn Công Đức lại trừ công đức mà nàng khó khăn lắm mới tích được trên lá.

Liễu Loạn Ngữ: “...”

Linh thú thì dễ tìm. Nhưng loại hung thú làm nhiều điều ác gây hại tứ phương giết người như ma, chỉ e là tu vi không kém gì Nguyên Anh kỳ, bằng không cũng không thể tàn sát tứ phương! Có điều Nam Ly Nguyệt muốn hắn tìm, vậy thì hắn phải đi tìm xem sao. Quanh đây chắc chắn là không có. Có phái Điểm Thương tọa trấn thì không thể có loại hung thú nào dám qua đây phách lối, vậy thì phải đi đến nơi xa hơn chút...

Không được, tự mình đi tìm thì chắc chắn không kịp thời gian, vậy chỉ có thể mua.

Mấy hôm trước bên phường thị có một con cá sấu đen cấp bảy, hắn vốn định mua về dùng da cá sấu để luyện chế một bộ bảo giáp. Nào ngờ giá quá đắt nên hắn đành từ bỏ, còn nói hắn còn lâu mới vung tiền như nước kiểu đó.

Giờ Liễu Loạn Ngữ lại nhất định phải có được con cá sấu đen kia, cam tâm tình nguyện vung tiền như nước.

Đợi Liễu Loạn Ngữ rời đi, Tô Lâm An bắt đầu chuẩn bị dược thảo. Tạm thời nàng chưa làm rõ được lá sen này, nhưng hoa sen lại có thể thử làm Ẩn Nặc đan, tất nhiên không phải loại đan dược ẩn hình bình thường. Chính là đặc tính của hoa sen khiến người khác lầm tưởng rằng nó rất tầm thường. Thúc đẩy dựa theo đặc tính này, hẳn là có thể làm ra đan dược thay đổi hơi thở, che giấu được tu sĩ của giới này. Điều đó cũng có nghĩa, nếu như năm đó nàng có loại đan dược này, những người khác không thể đuổi theo nàng như chó, Khương Chỉ Khanh cũng không thể bám riết như âm hồn không tan.

Vốn dĩ có Ẩn Nặc đan, đan phương vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều người dùng tới không hề nhiều, mà Ẩn Nặc đan hiện giờ có thể qua mặt được thần thức của Nguyên Anh kỳ đã là đan dược cấp bảy vô cùng cực phẩm. Còn loại có thể giấu được Độ Kiếp kỳ, ừm, chưa từng có trên đời này.

Nhưng hiện giờ, Tô Lâm An cảm thấy nàng nhất định phải thử một lần.

Dược thảo đã chuẩn bị đủ, Tô Lâm An bắt đầu luyện đan. Sau một lần thất bại, nàng lại điều chỉnh liều lượng dược thảo. Dưới sự phối hợp ăn ý của Sơn Hà Long Linh và Khoa Đẩu Hỏa, đan dược trong lò của Tô Lâm An miễn cưỡng thành hình, nhưng lại không rõ dược tính ra sao.

Nàng đang muốn mở lò nghiệm đan, liền thấy lò đan phun ra một làn sương trắng. Làn sương đó mờ mịt hư vô, biến mất ngay trong chớp mắt, nhưng tập trung nhìn kỹ lại phát hiện thực ra làn sương đó vẫn tồn tại, còn chậm rãi biến hóa, dần dần tạo thành hình một đóa sen.

Ô!



Tô Lâm An kinh ngạc thốt lên.

Dị tượng đan thành, vậy chứng tỏ cấp bậc của đan dược trong lò rất cao. nhưng dù sao cũng vẫn không dẫn tới lôi kiếp nhỏ chứ? Đan dược tiên phẩm mới dẫn tới thiên kiếp, có điều thỉnh thoảng đan dược cấp tám cấp chín cũng chỉ có thể tạo nên trận lôi kiếp nhỏ. Nó không có uy lực lớn như thiên kiếp, chỉ bổ ra một đường sấm mang tính tượng trưng, không có hiệu quả tôi luyện đan dược quá rõ, ngược lại giống như khi đan dược xuất thế tự phát thông báo mà thôi.

Khua chiêng gióng trống nói cho người khác biết, ta là một viên đan tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status