Ấn Công Đức

Chương 151 : Chương 151THÚ PHIÊN VÂN



Khoảng một nén nhang sau, cuối cùng đã đến lượt pháp bảo phi hành án Thanh Ngọc của Liễu Loạn Ngữ.

Khi án Thanh Ngọc bay qua, tu sĩ của Đan Phù Tông lại không hề làm khó bọn họ, nói chuyện cũng rất khách khí. Sau khi dùng pháp khí kiểm tra bọn họ một lượt, một tu sĩ Đan Phù Tông đưa cho mỗi người một tấm ngọc bài thân phận, “Mời đưa một tia linh khí vào ngọc bài để kích hoạt. Sau này cầm ngọc bài này, các vị mới có thể tự do ra vào thành Vân Đoan. Xin các vị hãy giữ gìn cẩn thận.”

Xác nhận thân phận xong, đám người Liễu Loạn Ngữ tiếp tục tiến lên, định tranh thủ vào thành Vân Đoan trước khi trời tối. Nào ngờ án Thanh Ngọc vừa chuẩn bị bay đi, mọi người chợt nghe thấy một tiếng kêu chói tai. Ngay sau đó, trên đỉnh núi xa xa phát ra một tiếng ầm vang, giống như cả ngọn núi đang sụp xuống

Nơi xuất hiện bất thường là núi Long Đầu trong dãy núi Vọng Xuyên!

Cũng chính là nơi Tô Lâm An cảm thấy quen thuộc, hơn nữa còn là nơi nàng nhìn thấy Mục Cẩm Vân.

Tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân lại làm cái quái gì vậy? Có hắn ở đâu thì nơi đó không có chuyện tốt.

Tô Lâm An không muốn lo chuyện bao đồng, định bảo họ mau rời đi.

Nào ngờ còn chưa kịp nói với Nam Ly Nguyệt, nàng đã nghe thấy tiếng thú gào liên tục vọng ra từ dãy núi đó. Tiếp đó, cả ngọn núi bỗng đứng dậy. Tô Lâm An vừa nhìn kỹ thì lập tức thầm nghĩ không ổn.

Cả ngọn núi kia, chẳng ngờ lại chính là một con thú Phiên Vân ngủ say đã lâu.

Linh thú Phiên Vân cấp chín sơ kỳ, chỉ có Độ Kiếp kỳ mới có thể đánh một trận với nó.

Dãy núi Vong Xuyên này đúng thật là...

Hơi hung hiểm đấy.

Thú Phiên Vân vừa tỉnh dậy đã bắt đầu ăn mọi thứ. Miệng nó vừa mở ra, hít mạnh một hơi thì đã có vô số cây cối trong rừng bay vào cái miệng to của nó. Đám linh thú trong núi tất nhiên không thể chạy thoát, bị cuồng phong cuốn vào miệng thú Phiên Vân.

Nó chậm rãi quay đầu, lại hút mạnh về hướng tây. Mà hướng tây lại chính là nơi các linh thuyền đang xếp hàng.

Sao không quay về hướng nam mà hút!

Hướng nam chính là núi Long Đầu, nuốt gọn tên nhóc khốn nạn kia đi, lại cố tình hút về hướng này. May mà khoảng cách xa, pháp bảo phi hành của họ lại là án Thanh Ngọc thượng phẩm cao cấp, sẽ không bị thú Phiên Vân hút đi mất.

Nhưng con thú Phiên Vân vừa thức tỉnh này quá mức hung tàn, nó đã chú ý thấy nhân tu ở đây. Cuối cùng nó không quan tâm đến những linh thú khác, cũng không quan tâm đến quy tắc đã định trước đây với nhân tu, đạp bước tiến thẳng về phía này. Nó phát ra tiếng rống điên cuồng, lại hút mạnh một hơi nữa.

Mây mù đều bị nó hút vào trong bụng, ngay sau đó, mây mù được phun ra từ lỗ mũi nó. Lúc này biển khí mênh mông đều chứa chất kịch độc, cuồn cuộn bay về phía hàng ngũ linh thuyền như che trời phủ đất.

“Thú Phiên Vân, lẽ nào ngươi đã quên quy ước đã định với lão tổ của tông môn ta!” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn của Đan Phù Tông rút một chiếc ô xanh ra cầm trong tay. Ô xanh xoay tròn bay lên không trung, miễn cưỡng chắn được sự tiến công của khí độc. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bề mặt của chiếc ô xanh đã bắt đầu đổi màu, từ xanh thành đen.

Thú Phiên Vân gào thét ầm ĩ: “Ai bảo các ngươi đánh thức ta!”

“Đợi ta ăn no một bữa, lại ngủ tiếp!”

Nó vừa gào xong, trên tán ô xanh đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Tu sĩ Đan Phù Tông chỉ đành quay đầu hô lên: “Những người có phù Độn Quang, bóp vỡ rời đi ngay lập tức!”

Những tu sĩ Đan Phù Tông sau lưng hắn đều mang theo kiểu phù Độn Quang có thể chạy xa được mấy trăm dặm chỉ trong chớp mắt. Lúc này nghe thấy trưởng lão căn dặn, bọn họ bèn bóp nát phù Độn Quang rời đi không chút do dự. Mà đám người này vừa đi hết, tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn cũng bóp nát một lá phù vàng kim để chạy trốn. Có điều khi chạy đi, hắn không thu lại ô xanh, còn có thể chống cự giúp mọi người thêm nhiều nhất là mười nhịp thở nữa.

Nhưng với đa số người ở đây, mười nhịp thở đủ để chạy bao xa?

Thú Phiên Vân, một hơi nuốt vạn dặm sơn hà.

Tuy rằng nói như vậy hơi khoa trương, nhưng con thú Phiên Vân cấp chín này dùng một hơi nuốt sạch sinh linh trong trăm dặm quanh đây là điều hoàn toàn có thể...

Liễu Loạn Ngữ nói ngay: “Tốc độ của án Thanh Ngọc không vấn đề gì!” Hắn phóng lớn án Thanh Ngọc, đồng thời hô lên, “Thời gian ba nhịp thở, mau chóng bay lên!” Cũng vào chính lúc này, Nam Ly Nguyệt, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đã bắt đầu tóm lấy những người bên cạnh vừa bị thổi bay tán loạn. Bọn họ muốn trong vòng ba nhịp thở có thể đưa nhiều người hơn cùng chạy trốn!

Tô Lâm An ngây ra.

Nàng hoàn toàn không ngờ tới, mấy người này sẽ làm như vậy.

Lần đầu tiên Liễu Loạn Ngữ gào lên những lời như vậy, mà mấy người Nam Ly Nguyệt hầu như không hề chần chừ, vội vã giúp đỡ những tu sĩ xung quanh.

Người mà họ có thể giúp được không nhiều, nhưng cũng dốc hết khả năng của mình, giúp được người nào hay người đó.

Mà La Phi Diệp rõ ràng không căng thẳng như những người khác. Hắn vừa giúp đỡ vừa hô lên: “Không cần lo lắng, củ cải đại tiên sẽ phù hộ chúng ta!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, trên chiếc ô xanh ngày càng nhiều vết nứt, đã sắp không thể chống đỡ được nữa.

Thời gian cũng trôi qua rất chậm, trong mắt nàng, động tác của những người này dường như bị phân tách ra, mỗi động tác mỗi vẻ mặt đều chậm rãi dừng hình ở trước mắt nàng. Cuối cùng, nàng nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn thất thố của rất nhiều người.

Cái ô xanh kia đã vỡ ra trước thời gian dự tính.

Thú Phiên Vân, thú Phiên Vân!

Tô Lâm An gào lớn: “Vân Đàn!”

Nam Ly Nguyệt buột miệng nói theo, “Vân Đàn!” Trong tiếng rống giận của thú Phiên Vân, tiếng Vân Đàn này vô cùng yếu ớt, đến ngay cả Liễu Loạn Ngữ đứng kế bên Nam Ly Nguyệt cũng chỉ nghe được mơ hồ. Thế nhưng nó lại truyền thẳng vào tai thú Phiên Vân một cách rõ ràng.

Thú Phiên Vân hơi ngây ra, sau đó nó hít một hơi, khí độc màu xanh lục bay lại vào miệng nó. Nó ợ một cái, dùng thần thức khóa chặt Nam Ly Nguyệt vừa lên tiếng, trực tiếp truyền âm qua: “Sao ngươi lại biết tên ta!”

Tên thật của linh thú không thể nói cho người khác. Tên thật bị nắm giữ sẽ dễ dàng bị người khác khống chế.

Tuy là hiện giờ nó đã đến cấp chín, cho dù tên thật bị người khác biết, cũng hiếm có người khống chế được nó, nhưng cả thiên hạ này có mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Nó không sợ họ, nhưng nó sợ phiền phức.

Thú Phiên Vân vừa bị gọi tên thật tức giận nhìn Nam Ly Nguyệt. Nếu như nàng không thể cho nó một đáp án vừa lòng, nó bắt buộc phải nuốt tất cả người trong phạm vi ngàn dặm này vào bụng. Chỉ có những sinh linh vào bụng nó mới giữ được bí mật.

“Ta không chỉ biết tên thật của ngươi, ta còn biết ngươi đã trúng độc hơn một ngàn năm, giờ mạng không còn dài.” Tô Lâm An nói, “Truyền âm cho nó.”

Nam Ly Nguyệt không dám nói ra thành tiếng. Nàng dùng phương pháp truyền âm bí mật để lặp lại lời nói kia cho thú Phiên Vân, “Không muốn chết nhanh như vậy, thì mau ngoan ngoãn nằm ngủ lại đi. Bằng không, ngươi sống không quá một tháng nữa.”

Thú Phiên Vân đang muốn rít gào, Nam Ly Nguyệt lại nói: “Không được ăn linh tinh, nếu không càng nhanh chết.”

Cái miệng mở to của nó lại ngậm chặt.

Nó im lặng chốc lát rồi mới nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Không đợi Nam Ly Nguyệt trả lời, “Trên người ngươi...”

Nó ngập ngừng một chút, “Có mùi thuốc. Ngươi là đan dược sư? Sư phụ ngươi là ai?”

“Ba, hai, một...”

Tô Lâm An điều khiển rối gỗ búng tay theo nhịp, phát ra tiếng đập cực khẽ khi gỗ va chạm với nhau. Nhưng tiếng đập khẽ đó đã thu hút được sự chú ý của thú Phiên Vân. Mà Nam Ly Nguyệt thì đếm đến ba, đồng thời dịu giọng lại, nói: “Ngủ đi.”

Thú Phiên Vân vốn đang hùng hổ hung hăng, giờ bỗng thấy hơi choáng váng.

Nó không khống chế nổi cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo đến, cả người lắc lư, chậm chạp ngáp một cái lớn, nhổ khá nhiều thứ đã ăn lúc trước ra ngoài. Mà lần này nó đã tìm đúng hướng, nôn cả cái bụng đầy vật ô uế về phía núi Long Đầu...



Đám người Mục Cẩm Vân khó khăn lắm mới thoát ra được, lại ngay lập tức bị nhấn chìm trong đám ô uế trút xuống từ trời cao. Còn kẻ đầu sỏ thì đang chậm rãi nằm sấp xuống mặt đất lần nữa. Sau khi nó chôn hẳn người xuống, vùng đất phẳng kia lại hình thành một ngọn núi mới.

Mục Cẩm Vân: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status