Ấn Công Đức

Chương 158 : Chương 158ĐỂ NGẮM CHỨ KHÔNG ĐỂ DÙNG



Pháp bảo không có khí linh, linh bảo thỉnh thoảng sẽ sinh ra khí linh, linh bảo cao cấp cũng được coi là bán bộ tiên phẩm, bảo vật như vậy hầu như đều có thể sinh ra khí linh. Ví dụ như rối gỗ của Nam Ly Nguyệt, vốn cũng có khí linh.

Chỉ có điều sau vài lần bị thương nặng, cảnh giới của rối gỗ bị giảm mạnh, khí linh cũng biến mất theo đó, cuối cùng trời xui đất khiến thế nào lại bị nàng thay thế.

Vũ Thương vẫn chưa có khí linh.

Khí linh không phải thứ có ngay từ đầu, mà dần được sinh ra khi ở lâu bên người chủ nhân. Mà Vũ Thương thì không bầu bạn với nàng được bao lâu, nàng chưa từng nuôi dưỡng nó tử tế. Sau khi nguyên thần của nàng tán loạn, Vũ Thương đã từng nhận chủ cũng không thấy tung tích, giờ nàng đưa thần thức vào lần nữa, nó mới xuất hiện lại trong biển ý thức của nàng.

Trước kia những thứ bên người nàng quá nhiều, hơn nữa có được vô cùng dễ dàng, cho nên nàng cũng không mấy quý trọng. Giờ gặp lại sau ngàn năm xa cách, khoảnh khắc sợi lông vũ đó rơi vào lòng bàn tay, hốc mắt Tô Lâm An hơi ẩm ướt, không biết vì sao nàng lại có xúc động muốn rơi lệ thế này.

Nàng dùng ngón tay vuốt ve lông vũ, nói: “Có nhớ ta không?”

Sau đó lại đáp: “Tiếc là tạm thời ta không thể đem ngươi theo bên người. Ngươi phải tới trấn Thanh Thủy, giúp ta bảo vệ những người ở đó.

Vũ Thương là pháp bảo không gian.

Nhưng Tô Lâm An không thể chuyển thẳng cả trấn Thanh Thủy vào trong đó một cách qua loa lỗ mãng. Làm như vậy chắc chắn là được, nhưng với người dân trấn Thanh Thủy mà nói, e là họ khó mà tiếp nhận được trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa nếu làm như vậy cũng sẽ gây nên tổn hại nhất định đối với cả trấn. Dù sao phải đào ra, rồi lại nhét vào.

Có một cách có thể tránh được những nguy hại này.

Thả Vũ Thương tới đó, đậu trên đất của trấn Thanh Thủy. Gốc lông của nó là linh mạch, cán lông là gỗ Bạch Tùng vạn năm, sau khi rơi xuống sẽ cắm rễ sâu vào trấn Thanh Thủy như đại thụ, đưa rễ bao phủ lấy cả trấn. Đặt trấn Thanh Thủy dưới đôi cánh của nó, dùng linh mạch nuôi dưỡng trấn Thanh Thủy, dần dà, sẽ khiến cả trấn trở thành một phần trong không gian lông vũ của nó.

Trấn Thanh Thủy không lớn, vì vậy khoảng thời gian này sẽ không quá dài.

Hơn nữa trong thời gian nuôi dưỡng, trấn Thanh Thủy cũng không bị cách biệt với thế giới bên ngoài, người dân trong trấn sẽ không cảm nhận được điều gì bất thường.

Đồng thời, bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm tới từ bên ngoài. Một khi có kẻ ác không phải là người của trấn tới hoành hành, Vũ Thương có thể trục xuất hắn ra khỏi cơ thể của chính mình. Tất nhiên, nó còn có thể dễ dàng giết chết kẻ xâm nhập, chỉ có điều Tô Lâm An không hạ lệnh như vậy. Nàng không dám, trên người nàng còn có ấn Công Đức, nào dám ra lệnh cho pháp bảo của mình tùy tiện giết người chứ.

Giữa lúc nói chuyện, trong biển ý thức của Tô Lâm An đã xuất hiện vị trí của trấn Thanh Thủy.

Cùng lúc đó, trong biển ý thức của nàng cũng có thêm một phiến lông vũ. Đây là dấu hiệu nhận chủ, nếu sau này Vũ Thương có khí linh, phiến lông vũ này sẽ không chỉ lơ lửng một chỗ không hề động đậy, mà sẽ giống như Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh, có thể nói chuyện trong biển ý thức của nàng.

“Đi đi.” Nàng vừa dứt lời, lông vũ khẽ run rẩy rồi bay ra khỏi lòng bàn tay nàng, biến mất chỉ trong chớp mắt.

Khoa Đẩu Hỏa cảm thán: “Lông vũ này của ngươi rất lợi hại, thủ pháp luyện chế không hề tầm thường, nhìn sao cũng thấy giống tiên khí, cho dù đưa lên thượng giới cũng là bảo bối vạn người tranh đoạt. Nhưng nó lại không có khí linh, kỳ lạ quá.”

“Người luyện ra món đồ này, thực lực phi phàm.” Khoa Đẩu Hỏa nghiêm túc nói.

“Ừ, ông ta luyện đó.” Tô Lâm An nói, “Không ngờ vấn đế của trấn Thanh Thủy cứ vậy đã được giải quyết xong.”

Nàng quả thực muốn tới tìm pháp bảo không gian, chỉ là không ngờ sẽ dễ dàng đến thế.

Giờ đã có Vũ Thương bảo vệ trấn Thanh Thủy, nàng có thể kê cao gối ngủ được rồi. Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ tới đó, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được trấn Thanh Thủy. Còn về Mục Cẩm Vân, càng khỏi cần nghĩ. Vả lại giờ hắn cũng muốn tham gia cuộc thi đan đạo, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về, không thể gây rắc rối gì cho trấn Thanh Thủy.

“Ừm, phát triển cho tốt. Sau này phi thăng, đó sẽ là một cánh tay đắc lực của ngươi.” Khoa Đẩu Hỏa cũng rất vui mừng. Nó đã nhận chủ rồi thì không thể đổi. Chủ nhân càng mạnh, nó càng được lợi theo.

Đợi sau khi Vũ Thương bay đi, Tô Lâm An lại bắt đầu xem xét những đồ khác ở trong hộp.

Nàng lấy ra một chiếc mũ xanh vô cùng quen mắt.

Sau đó nói: “Cái mũ này mà ta cũng cất vào.”

Rốt cuộc nàng thích chiếc mũ này đến mức nào chứ, lại cất cùng với Vũ Thương, giấu kỹ càng ở nơi đây. Chính là chiếc mũ có hai chiếc lá rất dài, cấp bậc rất thấp, còn hơi xấu hơn so với chiếc mũ mà nàng tự biến ra. Chắc chắn là nó đã được ký ức của nàng tô điểm thêm.

Rốt cuộc là ai tặng nó?

Tô Lâm An ngây người nghĩ không ra, bèn đặt cái mũ sang một bên.

Trong hộp còn có một miếng ngọc bội, trên ngọc bội có kiếm khí. Đây là ngọc bội đeo bên hông của Khương Chỉ Khanh, khi nàng dưỡng thương cho hắn thì đã lấy đi, là ngọc dưỡng thần.

Đối với tình trạng hiện giờ của Tô Lâm An mà nói, ngọc dưỡng thần vẫn có chút tác dụng. Nàng nhét ngọc bội vào pháp bảo trữ vật bên người.

Ở trong góc hộp còn có một chiếc lá Ngưng Băng.

Hoa Ngưng Băng được mệnh danh là mỗi phiến lá một thế giới, dòng chảy thời gian ở trong đó khác với bên ngoài, giá trị cực lớn. Khi Tô Lâm An cầm chiếc lá lên thì vốn trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nói cuối cùng cũng có một thứ đáng giá. Chỉ là đến khi cầm trên tay rồi nàng lại thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ hạ khóe môi xuống.

Chiếc lá này rất đẹp, mặt ngoài nhìn sáng long lanh, có màu lục sẫm xen giữa màu lục nhạt. Màu xanh sẫm tản ra như một con phượng hoàng đang vỗ cánh muốn bay.

Nếu như nàng nhớ không lầm, thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng này chính là một sa mạc nhỏ. Linh khí loãng thì cũng thôi, nhưng dòng chảy thời gian còn nhanh hơn ở ngoài... Chính là loại vô dụng trong lá Ngưng Băng, cơ bản là bán không được mấy đồng.

Dòng thời gian nhanh hơn bên ngoài cũng có thể trồng được các thứ, vấn đề là chẳng nhanh hơn là mấy, hơn nữa ở trong còn là sa mạc nhỏ, diện tích chỉ có chút xíu. Loại thế giới này mang tính bài ngoại, tức là không có cách nào để cải tạo, hoàn toàn nhờ cậy vào sự sắp xếp của ông trời. Cho dù giờ nàng đã có Sơn Hà Long Linh, cũng không cách nào đưa vào để thay đổi sa mạc nhỏ trong lá Ngưng Băng. Cho nên, lá Ngưng Băng này là loại thiểu số trong đám thiểu số, hoàn toàn không đáng giá.

Ưu điểm duy nhất chính là, nhìn bên ngoài thì rất đẹp.

Đặc biệt là dưới ánh mặt trời, màu xanh sẫm đó nhẹ nhàng lưu động, giống như phượng hoàng đang cất cao cánh muốn bay.

Tô Lâm An mong là mình đã nhớ lầm.

Nàng đưa một chút thần thức vào trong chiếc lá ấy, sau đó, nàng chẳng còn hy vọng gì.

Quả nhiên là sa mạc nhỏ...

Nàng hận không thể cho mình một cái bạt tai. Trước kia sao nàng lại thích những thứ chỉ có mẽ ngoài này chứ. Giờ thì tốt rồi, tự đào hố chôn mình.

Sau này, nàng nhất định sẽ thích những thứ nhìn đẹp mà cũng có ích nữa!

Đồ đạc trong hộp không có nhiều, lật qua tất cả một lần, Tô Lâm An thở dài. Thôi bỏ đi, có thể tìm được Vũ Thương là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng

Sau khi lấy được đồ, Tô Lâm An nói với Thỏ: “Sau khi nguyên thần của ta vỡ vụn, khế ước gì đã kí khi trước cũng biến mất. Bây giờ, nghiêm túc mà nói, ngươi đã không phải Thỏ của ta nữa.”

Nàng nhìn Thỏ, nói tiếp: “Ngươi còn muốn nhận chủ không?”

Thỏ nghĩ một hồi rồi lắc đầu, “Giờ ta là linh thú cộng sinh với hoa Đan Chu, không thể đi với ngươi.”

Nó ngẩng đầu nhìn hoa, “Còn hơn trăm năm nữa, nó sẽ trưởng thành. Nếu nó phi thăng, ta cũng sẽ rời khỏi giới này cùng nó.”

Một khi hoa Đan Chu thành tiên thảo, nó sẽ có thể phi thăng. Mà cho dù cuối cùng nó không thể thành tiên thảo, nhưng linh vật cấp chín trưởng thành cũng có khả năng sinh ra linh trí cực lớn. Thỏ đã bầu bạn với nó hơn ngàn năm, không muốn rời khỏi nó vào lúc này.

Chúng làm bạn với nhau, nương tựa vào nhau mà sống.

“Được.” Tô Lâm An không hề ngạc nhiên với đáp án này.



Thỏ không giống với những linh thú khác, thực ra nó rất thông minh, rất có chủ kiến.

Nó nguyện làm bạn cùng hoa Đan Chu, là sự lựa chọn của nó, cũng là kỳ ngộ của nó.

Nhưng vào lúc này, Thỏ bỗng nói: “Hoa Đan Chu rất đẹp, mà chủ nhân người hiện giờ quá xấ...”

“Tư sắc tầm thường...”

Chưa nói xong từ xấu, đầu lưỡi của Thỏ đã thắt lại, nhanh chóng đổi thành tầm thường.

Tô Lâm An: “...”

Chủ kiến cái rắm, con mẹ nó cái thứ chỉ nhìn mặt này.

Ta đánh chết ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status