Ấn Công Đức

Chương 159 : Chương 159SƠ KHẢO



Tuy nhìn thấy Thỏ là hận không thể đập nó, Tô Lâm An vẫn gọi Sơn Hà Long Linh ra, để nó lượn quanh hoa Đan Chu mấy vòng, chia sẻ một phần linh khí của nó để giúp hoa Đan Chu trưởng thành.

Khi Sơn Hà Long Linh ra ngoài thì hơi căng thẳng.

Trong bụng nó còn có một mầm hoa nhỏ. Dưới sự bảo vệ kín kẽ của nó, mầm hoa đã mọc thêm hai chiếc lá non xanh biếc.

“May là chỉ cần lượn quanh.” Sơn Hà Long Linh lo rằng Tô Lâm An sẽ bảo nó bọc hoa Đan Chu này lại. Cất cái thứ lớn đến thế này vào trong bụng đáng sợ biết bao. Giờ nó đang mang “tiểu bảo bảo” trong bụng còn căng thẳng không chịu được, ngày nào cũng lo lắng, lá cây mọc ra thêm một chút đã vui mừng không thôi.

Theo lời của Khoa Đẩu Hỏa thì, chỉ e Sơn Hà Long Linh đã thực sự cho rằng bản thân mình mang bầu, coi hoa Đa Tình như con mình mà nuôi dưỡng, rồi bỗng nhìn thấy hoa Đan Chu, bị kinh hãi một chút cũng là lẽ đương nhiên. Nó không thể chứa nổi một bảo bảo lớn đến vậy.

Lượn quanh hoa Đan Chu một vòng, Sơn Hà Long Linh còn vẩy thêm chút nước mưa, tưới cho hoa Đan Chu cấp chín. Được Sơn Hà Long Linh tưới tắm, hoa Đan Chu được không ít lợi, thời gian trưởng thành có lẽ sẽ sớm hơn một chút. Thỏ vui đến sắp phát điên, nói: “Sau này kết quả rồi nhất định sẽ tặng ngươi một trái.”

Đến Tô Lâm An còn không biết mấy chục năm nữa nàng sẽ ở đâu, lại chạy tới bên người nào để làm chuyện tốt, lúc này chỉ đáp: “Chuyện của sau này để sau này hãy nói.”

Nói xong, Tô Lâm An từ biệt Thỏ, rời khỏi núi Long Đầu.

Nàng tới xem thú Phiên Vân một chút. Thú Phiên Vân đã luyện hóa đan dược, giờ đang nằm ngủ li bì. Giấc ngủ này có lẽ sẽ kéo dài một khoảng thời gian này, Tô Lâm An ném mấy viên đan dược vào vết thương bị nổ thủng ở bụng của nó, rồi sắp xếp một trận pháp đơn giản xung quanh, sau đó mới trở lại thành Vân Đoan.

Nàng quay về không bao lâu, Liễu Loạn Ngữ lại tới gọi, hẹn nàng lát nữa đi đăng ký.

Mọi nơi ở thành Vân Đoan đều là cửa hàng đan dược, mỗi con phố đều có tiệm của Đan Phù Tông. Họ chỉ cần đưa ra ngọc bài thân phận có được khi vào thành, đồng thời nộp một viên linh thạch trung phẩm là có tư cách đăng ký tham dự vòng sơ khảo.

Tiếp đó tu sĩ ở phòng luyện đan sẽ kiểm tra một vài vấn đề, trên thẻ ngọc của người đáp đúng sẽ có một dấu ấn màu vàng kim, điều này tức là đã đủ điều kiện để tham gia sơ khảo.

“Ba ngày sau, ngươi có thể tới phường Luyện Đan của Đan Phù Tông tham dự vòng sơ khảo. Có điều giờ còn cách cuộc thi đan đạo rất lâu, đi muộn chút cũng không sao.” Thấy Nam Ly Nguyệt trẻ tuổi, từ cốt linh cho thấy cũng chỉ mới hơn trăm tuổi, tu sĩ Đan Phù Tông kia tốt bụng nhắc một câu.

“Trong khoảng thời gian này hãy học hỏi cảm ngộ thêm một chút.” Những luyện đan sư phải tham dự sơ khảo hầu như đều là những luyện đan sư không có truyền thừa chính thống gì, hoặc chỉ là đệ tử của những môn phái nhỏ. Những đệ tử của tông môn lớn đạt tiêu chuẩn đều không cần phải tiến hành sơ khảo ở đây, khi cuộc thi diễn ra thì qua so tài là được.

Nữ tu này không môn không phái tới đăng ký, chắc chắn là đã học được một chút đan đạo nhờ cơ duyên. Người này tuổi không lớn mà tu vi lại cao, rất đáng để kết thân. Bởi vậy hắn mới chủ động nhắc nhở, mong rằng nàng có thể ở lại thành Vân Đoan này, nơi hội tụ của các đại sư đan đạo trong thiên hạ mà học tập nhiều hơn chút, nắm thêm được chút phần thắng để thông qua kỳ sơ khảo sau này.

“Trần đại ca, vị này chính là đại năng có thể luyện chế được đan dược cấp tám đó, nàng ta đâu cần học hỏi cảm ngộ. Đừng nói là ba ngày, giờ tham gia thi luôn cũng được.” Sau lưng, một giọng nữ vang lên, chính là nữ tu Hoàng Vi Hi bị Liễu Loạn Ngữ quát cho một tiếng cút. Sư huynh của cô ta cũng ở đây.

Trái lại, Liễu Loạn Ngữ không ở bên cạnh Tô Lâm An. Nơi đây là phường Luyện Đan, Liễu Loạn Ngữ không đến đăng ký dự thi, cho nên hắn không vào cùng.

Giờ thực lực của Nam Ly Nguyệt đã là Nguyên Anh kỳ. Ở những nơi khác, tu sĩ Kim Đan kỳ nào dám hỗn láo trước mặt Nguyên Anh kỳ, chỉ có ở thành Vân Đoan mới như vậy. Nguyên Anh kỳ nếu không có bề thế cũng sẽ bị người ta khinh thường. Nàng vừa báo danh rõ là không môn không phái, cho nên Hoàng Vi Hi không thèm đặt nàng vào mắt.

“Giờ có thể thi luôn sao?” Tô Lâm An lười chạy đến đây một lần nữa, sau khi nghe xong lời của Hoàng Vi Hi thì hỏi lại luôn.

Tu sĩ họ Trần liếc Hoàng Vi Hi một cái, coi như nể mặt cô ta, nói: “Thi thì cũng được. Chỉ có điều nếu giờ thi ngay, ngươi chỉ có thể bốc một đề rồi luyện chế ở bên kia. Đã nhìn thấy nơi đó chưa...”

Hắn đưa tay chỉ vào vách tường trong suốt ngoài phòng luyện đan, trên tường có các ô vuông lớn nhỏ khác nhau, trong mỗi ô là một tên đan dược, thấp nhất là cấp năm, cao nhất là cấp tám.

“Sau khi rút được đan phương thì tới bên kia lấy dược liệu. Nếu luyện chế thành công thì không lấy tiền dược liệu, chỉ cần thành đan một viên là được. Nhưng nếu thất bại, dược liệu tốn bao nhiêu linh thạch, ngươi cũng bắt buộc phải nộp theo quy tắc.”

“Được.” Tô Lâm An trả lời chắc như đinh đóng cột.

Nàng không hề chần chừ, tiện tay chọn lấy một ô trong ánh mắt đầy hoài nghi của Hoàng Vi Hi. Trong đó là đan dược cấp sáu Cấp Linh Đan.

Loại đan dược này khiến tốc độ hấp thụ linh khí của tu sĩ tăng lên gấp mấy lần trong khoảng thời gian ngắn, đồng thời có thể cô đọng lại linh khí hấp thụ vào cơ thể, khiến cho linh khí nồng đậm hơn. Sau khi dùng một viên, tốc độ tu luyện có thể tăng lên ba năm ngày. Đây là đan dược cấp cao mà tông môn lớn phát cho đệ tử ưu tú dùng để tu luyện.

Tô Lâm An có thần thức cường đại. Nàng quét mắt qua một cái là biết trong ô đó có gì. Nàng chọn Cấp Linh Đan, tất nhiên là bởi đan dược này luyện chế ra nhanh nhất.

Sau khi nàng chọn đan dược xong thì qua lấy dược thảo. Nàng đọc ra tên từng loại dược thảo, sắc mặt Hoàng Vi Hi càng lúc càng tệ. Thấy dáng vẻ nàng như đã có dự tính trước, Hoàng Vi Hi không khỏi hoài nghi. Lẽ nào, những lời nàng ta nói đều là sự thật, nàng ta thực sự có thể luyện chế được đan dược cấp tám?

Đợi người vào phòng luyện đan, Hoàng Vi Hi mới nói nhỏ: “Nàng ta thật sự có thể luyện ra được đan dược cấp sáu này sao?” Nếu như những lời nàng ta nói là sự thật, ngay cả đan dược cấp tám cũng có thể luyện ra, vậy thì đan dược cấp sáu này chẳng phải vô cùng dễ dàng hay sao.

Tu sĩ họ Trần liếc mắt nhìn cô ta, sau đó mới khẽ lắc đầu nói: “Dư đệ, không phải ngươi nói sư muội này của ngươi đã bắt đầu luyện chế đan dược cấp sáu rồi sao? Cấp Linh Đan là loại thường được dùng nhất trong các đan dược cấp sáu, cũng là đan dược cấp sáu mà các đan dược sư thường thử luyện chế sau khi lên cấp. Dáng vẻ của cô ta như vậy, không giống như đã được tiếp xúc với đan dược cấp sáu.”

Sắc mặt vị sư huynh đứng cạnh Hoàng Vi Hi cứng lại, chỉ có thể nói: “Sư muội quả thực đã bắt đầu suy xét đến cấp sáu, chỉ có điều tạm thời vẫn chưa thành công.”

Tu sĩ họ Trần lắc đầu, “Những dược thảo mà người phụ nữ kia vừa lấy, có vài vị không hề đúng, không thể luyện chế thành công ra Cấp Linh Đan. Giờ nữ tu ở bên ngoài, sao lại đều không thực tế như vậy. Tự tâng bốc mình, nói khoác mà không biết ngượng.”

Trên miệng thì nói là người phụ nữ vừa vào thi, nhưng trên thực tế là đang nói Hoàng Vi Hi ở bên cạnh.

Dư Hòa vẫn muốn làm mai cho hắn và Hoàng Vi Hi kết thành đạo lữ, thật đúng là mơ mộng hão huyền.

Tuy rằng hắn chỉ là đệ tử ngoại môn của Đan Phù Tông, nhưng Đan Phù Tông là tông môn đan đạo đứng đầu thiên hạ. Với thực lực đan đạo của hắn, đi tới những môn phái khác làm trưởng lão khách khanh còn được nữa là. Môn phái đan dược mà Dư Hòa đang theo chỉ là hạng hai, căn bản không đáng để nhắc đến.

Đạo lữ của hắn bắt buộc cũng phải là người có tư chất đan đạo không tầm thường, Hoàng Vi Hi này còn phải chạy xa.

Mặt Hoàng Vi Hi nóng bừng, sắc mặt ngại ngùng, nhất thời không biết phải làm sao mới phải. Đợi đến khi Trần đại ca bắt đầu đi xử lý những chuyện khác, cô ta mới níu lấy ống tay áo sư huynh rồi nói: “Dư sư huynh, ta buồn quá.”

Vốn Trần đại ca cũng coi như vui vẻ hòa nhã với cô ta, mà giờ, chỉ suýt chút nữa là đã chỉ đích danh cô ta mà mắng.

Đều do nữ tu kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status