Ấn Công Đức

Chương 161 : Chương 161ĐỖ CHI KỲ



Trấn Thanh Thủy là một nơi linh khí nghèo nàn, rất khó để cho ra một tu sĩ có tư chất tốt.

La Phi Diệp đã được coi là ưu tú nhất.

Tư chất của Sở Tài Nguyên không hề tốt, tính cách cũng rất lười biếng, không chịu được khổ. Một người đàn ông, mà chịu đau một chút là khóc sướt mướt, động một cái là chảy nước mắt, giống hệt một đứa con nít chưa dứt sữa. Đây là Sở Tài Nguyên trong ký ức của nàng. Mà Sở Tài Nguyên nàng nhìn thấy hiện giờ, đã hoàn toàn không giống với những gì trong trí nhớ.

Giờ hắn không còn dáng vẻ da mịn thịt mềm như trước nữa. Làn da màu đồng, cơ thể cao to khỏe khoắn, trên chỗ cánh tay lộ ra ngoài còn có vết sẹo rất sâu, tạo thêm vài phần uy vũ cho hắn.

Tu vi của hắn cũng đã tới Kim Đan kỳ. Với tư chất của hắn mà có thể tiến bộ lớn đến vậy trong khoảng thời gian ngắn thế này, quả thực khiến Tô Lâm An hơi bất ngờ.

Nhìn kỹ lại, Tô Lâm An nhận ra trong người Sở Tài Nguyên vẫn còn thẻ ngọc của nửa sau cuốn sách mà nàng để lại cho hắn giúp hắn giữ mạng. Điều đó cũng có nghĩa, Mục Cẩm Vân vẫn chưa yêu nghiệt tới mức chỉ trong vài năm đã nghiên cứu đan đạo đến trình độ có thể phá giải bí pháp. Nếu vậy, giờ cùng lắm là Mục Cẩm Vân có thể luyện được đan dược cấp sáu cấp bảy? Vẫn may, nói chung là chưa yêu nghiệt đến mức làm người ta phải hoài nghi cuộc đời.

Thẻ ngọc chứa sách đan mà Tô Lâm An để lại vẫn còn, đồng thời nàng cũng phát hiện ra trong người Sở Tài Nguyên có thêm một thứ, đó chính là một luồng khí lạnh chạy tán loạn trong cơ thể hắn. Nói tóm lại, chính là hàn độc của cổ Phệ Tâm, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có đủ các loại đan độc linh tinh. Xem ta mấy năm nay, Sở Tài Nguyên ăn không ít đan dược.

Nhất định là Mục Cẩm Vân lấy hắn ra để thử thuốc.

Từ lâu nàng đã biết Mục Cẩm Vân lòng dạ độc ác, giờ nhìn thấy, chỉ có thể nói một câu quả nhiên là vậy. Trông chờ hắn cải tà quy chính bỏ ác theo thiện, căn bản là điều không thể.

Hàn độc của cổ Phệ Tâm, Tô Lâm An không giải được. Trừ phi giết Mục Cẩm Vân, để cổ Phệ Tâm trong cơ thể Mục Cẩm Vân cũng chết theo hắn, bằng không hàn độc đó sẽ luôn tồn tại, cho dù là dùng thuốc để khống chế cũng không thể loại bỏ khí lạnh tận gốc. Liều lĩnh đưa thuốc cho Sở Tài Nguyên, trái lại còn đánh rắn động cỏ.

Nhưng giết chết Mục Cẩm Vân...

Một là người này rất tà môn. Hắn là người đầu tiên mà ấn Công Đức chọn, khó khăn lắm Tô Lâm An mới có thể thoát khỏi hắn, nàng không hề muốn tùy tiện đụng vào. Huống hồ, bên cạnh hắn còn có Xích Ngân Tiêu cấp tám viên mãn.

Hai là, trước kia nàng ra tay dạy dỗ nữ đan dược sư kia còn bị trừ công đức. Nếu như giết người sẽ phải chịu hình phạt đến mức nào, nàng không dám nghĩ tới.

Trước mắt, nàng không nghĩ ra được cách giải quyết, do vậy tạm thời chỉ có thể để Sở Tài Nguyên chịu ấm ức thôi. Còn về những nỗi đau hành hạ mà Sở Tài Nguyên phải chịu hiện giờ, nói cho cùng đối với Tô Lâm An, đó cũng không phải là chuyện to lớn gì. Năm xưa khi nàng bị đuổi theo chặn giết còn chịu ít khổ hay sao?

Cơn đau khi đan độc phát tác lúc đó còn nghiêm trọng hơn Sở Tài Nguyên hiện giờ rất nhiều. Còn về cơn đau khi bị một chưởng ép xuống nguyên thần nổ tung, nàng cũng không muốn nhớ lại nữa.

Cho dù là cổ Phệ Tâm của Mục Cẩm Vân phát tác, hay những thương tích mà cơ thể Nam Ly Nguyệt phải chịu lúc trước, đều nghiêm trọng hơn thứ Sở Tài Nguyên phải chịu rất nhiều. Nhìn từ góc độ của nàng thì, đó quả thực không phải là chuyện lớn nguy hiểm gì.

Trời trao trách nhiệm lớn cho ai thì nhất định trước hết phải làm cho người đó khổ tâm trí, mệt gân cốt để tôi rèn. Nếu không có chuyện này, cả đời Sở Tài Nguyên cũng không kết nổi Kim Đan. Nghĩ như vậy, Tô Lâm An tạm thời rời mắt khỏi người Sở Tài Nguyên. Nàng tiếp tục tìm kiếm trợ thủ đáng tin cậy, không ngờ rằng, trong thành Vân Đoan, ở nơi của Ngự Thú Tông, nàng đã nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn môi hồng răng trắng.

Ngự Thú Tông là một trong những tông môn hạng nhất của giới tu chân, hiện giờ vẫn xếp trước Lượng Kiếm Sơn. Người của cả tông môn này đều thích nuôi linh thú, phần lớn đệ tử đều ký khế ước với một con linh thú bản mệnh, cùng nhau trưởng thành, kề vai sát cánh.

Thiếu niên của Ngự Thú Tông đó nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu, trong lòng ôm một con mèo lông dài màu trắng thuần. Khi thần thức nàng đặt trên người con mèo đó, con ngươi xanh biếc to tròn của nó co lại đường thẳng ngay lập tức, đồng thời dựng hết cả lông lên. Nó ngẩng đầu nhìn trời, phát ra những tiếng kêu gừ gừ, mang theo một chút uy hiếp trong đó.

Thiếu niên kinh ngạc nhướng mày, đưa tay xoa đầu mèo trắng rồi hỏi: “Tiểu Tuyết, sao vậy?”

Tô Lâm An chuyển dịch thần thức đi, không tập trung tinh lực để nhìn y nữa. Đến khi thần thức của nàng rời đi, con mèo trắng kia nhìn quanh bốn phía, sau đó lại lười biếng nằm xuống lòng thiếu niên, còn vùi đầu vào cánh tay y.

Thiếu niên đó nhìn thì dịu dàng vô hại, con mèo trắng trong lòng cũng mềm mại đáng yêu, nhưng Tô Lâm An nhìn thấy thì lại hơi cạn lời, bĩu môi.

Thú Phiên Vân là linh thú quen biết cũ đầu tiên mà nàng gặp lại.

Còn thiếu niên này chính là người quen cũ đầu tiên mà nàng gặp lại.

Thoạt nhìn thì y rất ngây thơ vô hại, nhưng trên thực tế...

Ngàn năm trước, mạng người trong tay kẻ này, còn nhiều hơn nàng vô số.

Kẻ này chính là ma tu Độ Kiếp kỳ, tự xưng là công tử Liên Hoa, là lão dâm ma rất thích lấy âm bổ dương, Đỗ Chi Kỳ. Người này vốn là Hữu hộ pháp dưới trướng của ông nàng. Năm đó, khi ông nàng tẩu hỏa nhập ma rồi đại khai sát giới ở chính địa bàn nhà mình, vừa khéo y không có ở đó, may mắn tránh được một kiếp nạn. Về sau, Đỗ Chi Kỳ này hoàn toàn không có ý định để tâm đến tình xưa nghĩa cũ, còn từng muốn dùng nàng để lấy âm bổ dương. Tất nhiên y không thể làm được, còn bị Tô Lâm An làm bị thương chỗ hiểm.

Sau đó nàng vội chạy thoát thân, cũng không rõ về sau Đỗ Chi Kỳ thế nào. Chẳng ngờ được nghìn năm sau, nàng sẽ gặp lại y trong Ngự Thú Tông, một trong bốn đại tông môn.

Nếu như không phải trên người y vẫn còn độc mà Tô Lâm An hạ năm đó và bệnh kín không cách nào chữa được, thì nàng cũng không khẳng định được thân phận thực sự của y. Bản lĩnh thay đổi khuôn mặt của y quả đúng là không tồi, không chỉ giấu được Ngự Thú Tông, còn thông qua sự kiểm soát của Đan Phù Tông khi vào thành. Ai mà ngờ được, một ma tu Độ Kiếp kỳ lại cải trang thành một nam thiếu niên mười mấy tuổi, quanh người không có chút khí hung sát nào của ma tu, nhìn còn trong sáng ngây thơ đến vậy?

Công pháp cải trang của y có liên quan tới con mèo trong lòng, dường như tu vi và sát khí trên người y đều đã chuyển dịch đến con mèo đó.

Con mèo đó hơi cổ quái. Rốt cuộc nó có cấp bậc gì thì nhất thời Tô Lâm An chưa thể nhìn ra, liếc qua thì cũng chẳng thấy nó có lực nguy hiểm gì, chỉ mới khoảng cấp ba. Nhưng Tô Lâm An phát hiện, khi dùng thần thức hiện giờ của nàng để dò xét thì đều sẽ bị con mèo đó phát hiện ra sự bất thường. Điều này chứng tỏ thực lực của nó không thể coi thường.

Con mèo đó phát giác ra được điều bất thường nhưng cũng không tìm được vị trí của nàng, có lẽ nó đang ở Độ Kiếp sơ kỳ, còn yếu hơn Đỗ lão ma ngày xưa mấy phần. Có điều cho dù như vậy, Tô Lâm An cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ít nhất, giờ nàng không thể để lộ thân phận của Nam Ly Nguyệt, nếu không thì, không phải nàng đi uy hiếp người khác, trái lại sẽ bị chúng gây khó dễ Nam Ly Nguyệt và Liễu Loạn Ngữ để uy hiếp nàng.

Cân nhắc thêm một hồi, Tô Lâm An nghĩ tới Ẩn Nặc Đan mà mình đã luyện chế lúc trước.

Sau khi dùng Ẩn Nặc Đan đó, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ không thể tìm thấy vị trí và hơi thở của nàng, giờ lấy ra dùng là vừa khéo, tuyệt đối có thể khiến Đỗ lão ma hết sức kiêng kỵ. Từ xưa đến nay y đều rất thận trọng, nếu không rõ tình hình thi chắc chắn sẽ không làm bừa.

Để khiến y tin tưởng, nàng vẫn cần phải chuẩn bị thêm một chút. Dù sao độc của Đỗ lão ma cũng là do nàng hạ, tuy nhiên đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, không biết đã y ăn linh tinh thuốc gì. Tô Lâm An liếc mắt một cái đã thấy độc tính có chút biến đổi, nhưng gốc rễ thì vẫn vậy, nàng có thể khiến y tin tưởng!

Dược thảo nàng mua mấy ngày trước đã đủ để dùng. Nghĩ ngợi một lúc, Tô Lâm An còn dỗ dành Tiểu Bạch để được thêm một chiếc lá hoa Đa Tình, khiến Tiểu Bạch đau lòng không thôi.

Lá hoa Đa Tình có dược tính mà cũng có độc tính, nàng xem xét kỹ lưỡng nên xử lý thế nào. Hơn nữa lá này không có dưới hạ giới, lại có tính chất ẩn giấu đặc biệt mê hoặc người khác, không sắc không vị, thêm vào cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa khéo có thể cho thêm vào thuốc.

Chạng vạng, Nam Ly Nguyệt yếu ớt tỉnh dậy.

Tô Lâm An kể lại những chuyện đã xảy ra vào ban ngày một lượt, sau đó lại nói ra tình trạng của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến cầu đan, để Nam Ly Nguyệt tự suy nghĩ cách thức cứu chữa. Còn nàng, sau khi nói với Nam Ly Nguyệt thì dùng cơ thể rối gỗ để ra khỏi động phủ, chạy đến chỗ của Ngự Thú Tông tìm người.

Ở chỗ dừng chân của Ngự Thú Tông trong Đan Phù Tông, tu sĩ có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh tầng sáu. Sau khi cơ thể rối gỗ của Tô Lâm An luyện hóa Ẩn Nặc Đan xong thì nghênh ngang bước thẳng vào, đi tới động phủ của Đỗ lão ma.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status