Ấn Công Đức

Chương 162 : Chương 162UY HIẾP



Lúc này, Đỗ lão ma đang vẽ tranh.

Y vẽ một người phụ nữ trẻ xinh đẹp. Trên người nàng mặc một cái yếm phù dung màu đỏ đậm thêu kim tuyến, thân dưới thì quấn một lớp lụa mỏng màu tím nhạt ở chỗ đùi. Nàng đứng chân trần trong nước, dưới nước còn có một cái bóng chiếu ngược nhưng lại không có một mảnh vải che thân, nhìn cực kỳ ướt át quyến rũ.

Thần thức của Tô Lâm An đã sớm quét qua một vòng chỗ này, tất nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ trong tranh. Đó là một nữ tu Kim Đan kỳ viên mãn, dường như còn là sư phụ thân phận hiện giờ của Đỗ lão ma.

Lão ma đầu này đúng là chó không bỏ được thói ăn phân.

Không phải năm xưa nàng đã phế y rồi sao? Một ngàn năm trôi qua, y lại có thể gây họa cho phái nữ?

Tô Lâm An liếc nhìn thân dưới của Đỗ lão ma theo bản năng. Đỗ Chi Kỳ đang vẽ tranh lại không có phản ứng gì. Con mèo trắng nằm bên trái y dựng thẳng lỗ tai, hơi căng thẳng quan sát bốn phía một hồi, sau đó lại lười biếng nằm xuống.

Đợi Đỗ Chi Kỳ vẽ tranh xong, con mèo kia phát ra tiếng meo nho nhỏ, bước lên trên bước tranh. Móng vuốt của nó đặt đúng lên ngực của người phụ nữ trong tranh, giống như mèo con nặn sữa, chậm rãi ấn lên.

Ngay sau đó, Tô Lâm An cảm giác được ở động phủ bên cạnh, nữ sư phụ đang tu luyện kêu ưm lên một tiếng, cả người mềm nhũn ngã oặt lên đệm hương bồ.

Tô Lâm An: “...”

Công pháp thải âm bổ dương của Đỗ lão ma lại tinh tiến. Không ngờ y lại có thể nghĩ ra được công pháp yêu tà đến nhường này, lấy tranh hút thần, thải bổ trong mộng?

Tô Lâm An lệnh cho Khoa Đẩu Hỏa.

“Trông vào ngươi đấy!” Nếu đốt sạch, chắc chắn ấn Công Đức sẽ ghi công lớn cho ngươi!

Khoa Đẩu Hỏa lập tức bay ra, đốm lửa rơi trên cuộn tranh khiến nó biến thành tro bụi ngay trong nháy mắt. Cây bút vẽ trong tay Đỗ lão ma rơi cạch xuống đất, còn con mèo kia bỗng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó lông cả người dựng đứng cả lên, tựa như vô vàn phi châm đâm về bốn phương tám hướng.

Giờ cơ thể rối gỗ này của Tô Lâm An đã là Nguyên Anh kỳ, lại thêm việc nàng dùng loại Ẩn Nặc Đan được luyện chế từ linh thực thượng giới, cho dù khi đang hành động cũng mê hoặc thần thức của người khác, khiến người ta không thể tập trung được vào thân phận và hơi thở của nàng, lại càng không biết thực lực thật sự của nàng.

Đỗ lão ma không cách nào xác định được vị trí của nàng, bởi những phi châm này tuy lợi hại, nhưng không thể làm nàng bị thương.

Nàng cười lạnh, “Thế nào, cơ thể mình không dùng được, nên chuyển sang thân mèo?”

“Đỗ lão ma, ta tìm ngươi có việc, đừng có xù lông.”

Bị gọi thẳng ra thân phận thật, con mèo vốn đang e dè nhìn khắp nơi vô cùng chăm chú lại thả lỏng, còn thiếu niên kinh ngạc đến rơi cả bút cũng mở miệng, “Không ngờ ngươi có thể nhìn thấu được thân phận của ta. Rốt cuộc ngươi là ai, tìm ta để làm gì?”

Y không tìm thấy người lên tiếng, thần thức căn bản không thể phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, hơn nữa ngọn lửa vừa rồi đột nhiên xuất hiện còn hung mãnh hơn. Đỗ Chi Kỳ biết đã gặp phải cao thủ, y tạm thời không dám manh động. Nghe ý người kia nói thì là có chuyện muốn tìm y để thương lượng. Nếu đã như vậy, thì y cũng không có gì phải sợ.

Tô Lâm An đi thẳng vào vấn đề: “Ta có thể chữa khỏi độc trong cơ thể ngươi, với điều kiện là, ngươi phải giúp ta làm việc.”

Sau khi Đỗ Chi Kỳ nghe thấy câu này, cả người lẫn mèo cùng thốt lên: “Ngươi có thể chữa khỏi độc của ta?”

Dáng vẻ của y giống như vừa nghe chuyện cười, “Độc này đã ép chính ta thành luyện đan sư cấp tám. Ngươi nói ngươi có thể giải độc, đúng là chuyện nực cười!”

Trừ phi người chết sống lại, nếu không độc này của y căn bản là không thuốc nào giải được!

Vừa nghĩ đến người hạ độc, Đỗ Chi Kỳ đã hận đến nghiến răng, trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên cũng có thêm đôi phần dữ tợn điên cuồng. Con mèo trắng thuần kia còn gồng cả người lên, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới xé xác người ta ra thành trăm ngàn mảnh.

“Cỏ Ngư Phụ, lá Hương Can...” Tô Lâm An đọc ra một loạt tên các loại dược thảo, sau đó nói: “Ngươi đã là luyện đan sư cấp tám, cũng nghiên cứu không ít về độc tố trong người ngươi. Ta nói đúng mấy loại, trong lòng ngươi tự biết. Ta nói ta có thể giải độc, ngươi có tin hay không thì tùy. Có vài chuyện ta không thể tự làm để tránh làm lộ thân phận, bằng không, ngươi cho rằng ta cần tìm đến ngươi sao?”

“Đỗ Chi Kỳ, sự nông cạn vô năng của ngươi, đã khiến ngươi bỏ lỡ cơ hội giải độc duy nhất.”

Sắc mặt Đỗ Chi Kỳ biến đổi thất thường, một lúc lâu sau, y dùng bút hững hờ cọ vào mu bàn tay của chính mình, vừa cọ vừa nói: “Vậy ngươi nói xem, cần ta phải làm chuyện gì?”

“Thực lực là Độ Kiếp kỳ, lại có thể giải được độc của ta, thân phận của ngươi cũng không khó đoán.” Khi Đỗ Chi Kỳ nói những lời này, con mèo vốn đang hung ác lại lười biếng duỗi lưng một cái, “Biết được thân phận ma tu thực sự của ta, lại không vạch trần ta, còn giải độc cho ta. Hai vị đại tông sư luyện đan tu vi Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông đã gần đến thọ nguyên, lần này tổ chức cuộc thi đan đạo, là vì nghe nói trong bí cảnh đan dược đó có đan phương thượng cổ Thọ Nguyên Đan và dược thảo tiên phẩm. Chẳng lẽ những thứ trong bí cảnh, đã khiến hai vị trở mặt thành thù sao?”

Y đưa tay vuốt tóc mai, “Không biết ngươi là Đan Lâm Thụ, hay là Đan Thu Lộ?”

Ồ, không ngờ Đỗ lão ma này có thể tự suy nghĩ mò ra nhiều đến vậy, Tô Lâm An thuận thế nói: “Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ta có thể giải độc cho ngươi.”

Nàng lấy ra thuốc đã được chuẩn bị sẵn từ trước, dùng trận pháp linh khí phối hợp cùng thuật cầm nã để ném qua.

Vào khoảnh khắc đan dược được ném ra, con mèo vốn đang lười biếng kia đột nhiên bật tới, cào nát cả bức tường của động phủ, Tô Lâm An đã có chuẩn bị từ sớm, không đứng ở vị trí đó, nàng cười lạnh một tiếng, “Xem ra, không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi sẽ không biết rốt cuộc bản thân mình có bao nhiêu phân lượng!”

Uy áp của thần hồn nổ tung trong nháy mắt, khiến Đỗ lão ma lập tức khiếp sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng.

Uy áp này đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, hoàn toàn biến mất sạch sẽ chỉ trong nháy mắt. Tuy nhiên Đỗ lão ma như một con cá bị ném vào sa mạc, nỗi khiếp đảm trong khoảnh khắc đó khiến y miệng đắng lưỡi khô, thở dồn dập, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.

Người này, sức mạnh nguyên thần lớn mạnh đến vậy!

Y lập tức tém tém lại, thái độ rõ ràng cũng cung kính hơn mấy phần, “Thuốc này để uống hay để bôi? Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”

“Thuốc này là huân hương, dùng đan hỏa của ngươi đốt lên là được, mỗi lần chỉ được lấy một phần năm.”

“Chuyện mà ta muốn ngươi làm, tới lúc đó sẽ phái người liên lạc với ngươi, sau khi xong việc, ta sẽ đưa cho ngươi chỗ thuốc giải còn lại đã được phối xong.”

“Còn về việc là chuyện gì, chẳng lẽ Đỗ Chi Kỳ ngươi có giới hạn gì sao? Chỉ cần không phải là lấy mạng của ngươi, có chuyện gì mà ngươi không làm được. Cho nên, hỏi kỹ như vậy có để làm gì đâu.” Tô Lâm An cười lạnh, “Có người tới, ta đi trước đây. Nếu ngươi đã là luyện đan sư cấp tám, thì tự mình nghiên cứu đan dược này của ta đi.”

“Đúng rồi, gần đây trong thành Vân Đoan, ta không muốn có ma tu lộ ra sơ suất, bằng không, giải dược sau này không có đâu. Ra vẻ nguy hiểm được năm ba lượt, hay là chờ đợi để khôi phục lại như ban đầu, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ.” Nàng nói lời này là đang cảnh cáo Đỗ lão ma, đã dùng thuốc thì đừng có con mẹ nó chạy đi tu luyện tà công thải bổ nữ tu như cầm thú nữa. Bằng không có người chết, Tô Lâm An lo rằng ấn Công Đức sẽ tính lỗi lên người nàng.

Sau này đưa giải dược? Giết lão dâm ma như vậy sẽ được nhiều công đức đến cỡ nào chứ, huống hồ trước kia còn có thù, sao nàng có thể bỏ qua cho y được.

Sau khi nói xong, Tô Lâm An trực tiếp bỏ chạy, từ đầu tới cuối nàng không để lộ bất cứ hơi thở nào, bởi vậy Đỗ Chi Kỳ căn bản không thể kiểm chứng được, rốt cuộc nàng đã rời đi hay chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status