Ấn Công Đức

Chương 165 : Chương 165CÚT!



Thứ mà Đỗ Chi Kỳ tu luyện là tà pháp thải âm bổ dương, đến cuối cùng, tu vi và linh khí của nữ tu sẽ bị y hút khô. Nếu như may mắn, nàng có thể sống sót với dáng vẻ tóc bạc da mồi, nếu số đen hơn chút, tất nhiên sẽ lập tức đi đời nhà ma.

Linh khí vận chuyển, công pháp đang tu luyện tất nhiên cũng được vận hành. Nhưng Đỗ Chi Kỳ nhìn người phụ nữ dưới thân, thấy trên người nàng đã không còn mảnh vải che thân, pháp bảo trữ vật treo trên cổ lắc qua lắc lại theo nhịp chuyển động của y thì nhíu mày lại, nhất thời không xuống tay nổi.

Trong pháp bảo trữ vật đó có chứa một cây linh thảo.

Nàng liều mạng để hái nó, muốn cho y dùng trong cuộc thi đan đạo.

“Sư phụ...” Đỗ Chi Kỳ hạ thấp giọng gọi hai tiếng, sau đó cưỡng chế dằn xuống sự vận chuyển của linh khí. Công pháp bị ép dừng giữa chừng, khóe miệng của y chảy ra chút máu. Sau khi đưa tay lau đi, y bôi giọt máu lên môi Mộc Phi Nhạn.

“Gần đây bên cạnh không có người phụ nữ nào ưng mắt, để ngươi ở với ta vài ngày đã.” Đỗ Chi Kỳ nói như vậy.

Hơn một ngàn năm không làm chuyện này, một lần sao có thể giải quyết được. Y còn muốn tiếp tục, lại nhận ra sau khi hương kia tàn, y lại trở nên hữu tâm vô lực. Vì vậy Đỗ Chi Kỳ lại đen mặt đốt thêm một phần nữa, tiếp tục giày vò nàng.

Ngủ đông suốt một ngàn năm, tinh lực của hắn nhiều vô cùng tận.

***

Sau nửa đêm.

Mục Cẩm Vân lại lên núi lần nữa. Có điều lần này hắn không tìm được cửa hang ở núi Long Đầu nữa.

Làn sương dày đặc hơn trước, Xích Ngân Tiêu nói, xem ra hoa Đan Chu kia đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Nó cũng không tìm thấy phương hướng nữa.

Dạo quanh núi Long Đầu một vòng, họ chỉ tìm thấy một cái bia đá, ở trên có ghi vài chữ bằng mực chu sa: “Phía trước có nguy hiểm, cẩn thận bị bỏng.”

Không biết vì sao, Mục Cẩm Vân nghĩ đến Vô Song - người muốn tích công đức.

Không đúng, là nữ ma đầu Tô Lâm An của ngàn năm trước.

Một người bình thường sẽ làm ra những chuyện này sao? Trừ lão quái vật cả ngày chỉ muốn làm chuyện tốt ra, còn ai có thể rảnh rỗi đến vậy? Nàng thật sự đã tới đây? Mục Cẩm Vân tìm kiếm thật kỹ, muốn tìm ra một chút dấu vết của lão quái vật, nhưng đã tìm đến nửa đêm mà vẫn không thu hoạch được gì.

Tâm trạng của Mục Cẩm Vân không tốt, linh thú xung quanh đều gặp tai vạ. Kiếm khí của hắn xuất thần nhập hóa, chém giết một mạch qua đây, có được không ít nội đan của linh thú cấp cao. Tiểu Thiền bện cho Xích Ngân Tiêu một cái túi đeo trên cổ nó, trong đó chứa đầy nội đan của linh thú. Thi thoảng nó lại lấy một viên nhét vào miệng, ăn như ăn đậu.

Tìm khắp cả ngọn núi lần nữa, Xích Ngân Tiêu bỗng nói: “Trong núi này có hung vật không thua kém gì ta.”

Tuy ngày thường Xích Ngân Tiêu rất thích mạnh miệng, nhưng về mặt này nó rất đáng tin. Nếu như đối phương rất mạnh, họ không có sức đánh một trận, vậy nó sẽ yêu cầu tránh đi. Nhưng nếu không phải là mạnh quá mức, mọi người liều mạng sẽ có cơ hội, vậy nó cũng muốn đưa Mục Cẩm Vân tới thử sức. Dù sao, tên nhóc Mục Cẩm Vân này lấy việc giết chóc để tế kiếm mà.

Sát ý của hắn ngày càng mạnh hơn.

Hắn cần đối thủ mạnh hơn để tôi luyện bản thân mình, rèn luyện kiếm ý.

Những linh thú vừa gặp được đã không thể khiến hắn hài lòng. Mà hơi thở thi thoảng toát ra trong ngọn núi này, khiến Xích Ngân Tiêu cảm thấy, thứ đó không hề đơn giản.

Nó hít sâu một hơi, “Ít nhất cũng phải cấp tám, dường như còn đang phát tình!”

Nó quay đầu nhìn Mục Cẩm Vân, “Có đi không?”

“Nói trước, vẫn quy tắc cũ, nếu như có nguy hiểm thì ta đưa Tiểu Thiền đi trước, tự ngươi gánh lấy!” Xích Ngân Tiêu thấy con ngươi đen như mực của Mục Cẩm Vân càng âm u buốt giá, quanh người hiện lên sương lạnh, lạnh lùng chú ý tới phương hướng của dị thú trong núi kia, nó bèn biết hắn muốn đi. Nó không nhịn được mà nhắc nhở: “Linh thú đang trong kỳ phát tình rất hung tàn. Ngươi, ngươi cẩn thận chút nhé.”

Tiểu Thiền hỏi: “Vậy đại ca thì sao?”

Xích Ngân Tiêu liền hừ một tiếng, nói đầy khí khái: “Tất nhiên nếu hắn không đối phó được thì bổn đại điểu mới ra tay rồi!”

Tiểu Thiền bèn cười híp mắt nắm lấy đầu cánh của Xích Ngân Tiêu, “Ta cũng có thể giúp.” Nói xong còn lấy một cái tổ ong ra, “Nó cũng sẽ ra giúp.”

Năm xưa khi ở ngoài Lượng Kiếm Sơn, Tiểu Thiền đã thu phục được bướm Khô Diệp và ong Sí Vỹ. Hai loại linh thú này nếu nuôi cùng một chỗ, có xác suất nuôi ra được một loại ong Chi Linh mới. Kết quả, hai con linh thú này xây một cái tổ ong trên cây trong động phủ của cô bé, hai con tự ở cùng nhau. Năm năm trước tổ ong bị bịt kín, sau đó không ngờ hai con lại biến thành một con, được một lớp dịch nhầy màu trắng trong bao lấy, giống như một cái kén tằm nhỏ.

Tiểu Thiền ăn linh dược nhả linh khí ra để nuôi dưỡng nó, giờ kén tằm ngày càng mỏng, đã có thể nhìn thấy ong Chi Linh ở trong bắt đầu hoạt động. Nó không ngừng nhả ra bong bóng hoặc là vỗ cánh. Có lẽ mấy ngày nữa, con linh thú cấp tám này sẽ ra ngoài được, tới lúc đó, họ sẽ có thêm một trợ thủ lợi hại hơn!

“Ừ ừ.” Xích Ngân Tiêu gật đầu, “Tiểu Thiền của chúng ta cũng siêu giỏi luôn.”

Sau đó nó lại tự xoắn xuýt, sao hai chúng ta trâu bò đến thế mà còn phải nghe lời một con gà nhãi nhép Nguyên Anh kỳ? Đang lúc không vui, gà nhãi nhép đã hóa thành một luồng sáng đen lao đi. Nó vội vàng cẩn thận thu nhỏ cơ thể, thu lại hơi thở, đi theo sau Mục Cẩm Vân.

Không bao lâu sau, Mục Cẩm Vân chú ý thấy trên núi có một kết giới.

Kết giới cũng không được bố trí cao siêu, ở trong còn có âm thanh kỳ quái truyền ra.

Có tiếng thở hổn hển và gầm nhẹ của đàn ông, còn có tiếng rên rỉ nức nở của phụ nữ.

Là người hay là thú?

Mục Cẩm Vân rùng mình, tu vi của hắn còn kém một chút, nguyên thần cũng yếu hơn rất nhiều, không cảm nhận được có điều gì không ổn. Nhưng với thực lực của Xích Ngân Tiêu, nó không phân rõ là người hay là thú, vậy thì hơi kỳ lạ. Lẽ nào, thực lực của tên đó còn mạnh hơn Xích Ngân Tiêu nhiều, còn về phần mạnh hơn bao nhiêu thì nó không cảm nhận được...

Mục Cẩm Vân nghĩ tới con thú Phiên Vân ở gần núi Long Đầu, sắc mặt tái xanh trong nháy mắt. Trước mặt con thú Phiên Vân đó, họ hoàn toàn không có sức giãy giụa, khó khăn lắm mới leo được ra ngoài, lại bị thứ nó nôn ra nhấn chìm. Vừa nghĩ đến đây, cánh tay hắn lại nổi lên một lớp da gà, cứ cảm thấy khắp người đều có mùi.

Sâu trong dãy núi Vọng Xuyên vô cùng nguy hiểm, không phải chỉ có một con thú Phiên Vân cấp chín, nếu như trong đây...

Mục Cẩm Vân hơi do dự. Hắn không phải là kẻ bồng bột. Tuy muốn thử thách bản thân mình, tăng cường sát ý, nhưng nếu hai bên chênh lệch nhau quá lớn, ngay cả cơ hội để liều mạng cũng không có, chui vào chỗ chết như vậy thì có ý nghĩa gì.

Thủ đoạn ẩn nấp của hắn tinh diệu, đối phương còn đang chìm trong cơn kích tình, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra hắn.

Nghĩ tới đây, Mục Cẩm Vân định rút lui khỏi nơi đây. Hắn dùng liên hệ tinh thần truyền âm thẳng cho Tiểu Thiền, mà Tiểu Thiền và Xích Ngân Tiêu vô cùng ăn ý, hai người đều có thể giao tiếp với nhau trong nháy mắt mà không làm kinh động đến bất kỳ ai.

Nhưng điều hắn không ngờ tới là, ngay lúc hắn định rời đi, một con mèo nhảy tới từ đằng sau, trực tiếp bổ về phía Tiểu Thiền đang ngồi sau lưng Xích Ngân Tiêu.

Con mèo đó chỉ lớn bằng nắm tay, không hề để lộ ra chút hơi thở nào. Khi nó xuất hiện đột ngột, ngay cả Xích Ngân Tiêu cũng bị dọa giật nảy mình. Nó dựng hết lông cả người lên, tạo thành một cái lồng sắt bằng lông quanh người Tiểu Thiền, đồng thời gào lớn, “Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status