Ấn Công Đức

Chương 166 : Chương 166NGÂY THƠ



Mèo trắng không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm của Xích Ngân Tiêu, trái lại trực tiếp xé rách lá chắn linh khí của nó, đồng thời giơ móng vuốt cào một đường vào đám lông vũ bỗng dựng thẳng đứng của Xích Ngân Tiêu.

Tiếng ma sát khi va chạm bén nhọn chói tai, dường như nguyên thần cũng bị xé rách theo. Trên mặt Xích Ngân Tiêu lộ đầy vẻ kinh sợ. Con, con mèo này, không ngờ lại xé được lá chắn linh khí của nó, còn cào rụng mấy phiến lông vũ của nó.

Lẽ nào, là cấp chín!

Trong các linh thú cấp chín có mèo? Giỡn mặt nhau hả!

Nếu không phải nó làm hai tầng bảo vệ, chỉ e Tiểu Thiền đã gặp nguy hiểm.

Tiểu Thiền cũng hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cô bé cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Mèo con, xin chào.” Dù linh thú có cấp bậc bao nhiêu đi chăng nữa, đều sẽ rất thân thiết với cô bé, đây chính là ưu thế lớn nhất của Tiểu Thiền. Lúc này đang vô cùng nguy hiểm, cô bé không thể không dùng đến nó.

Nhưng điều cô bé không ngờ đến là, con mèo trắng này vốn không phải là linh thú thật sự, sẽ không có cảm giác thân thiết gần gũi với cô bé.

Sự dịu dàng của cô bé, chỉ khiến Đỗ Chi Kỳ càng thêm hưng phấn hơn thôi.

Đỗ Chi Kỳ ra một đòn chưa trúng thì biến mất trong bụi cỏ. Y lẳng lặng núp ở đó, đợi để tấn công thêm lần nữa.

Mục tiêu của y, chính là cô gái ngồi trên lưng Xích Ngân Tiêu.

Y không nỡ hút cạn Mộc Phi Nhạn, thế nhưng từng lần ngăn chặn công pháp vận hành khiến y trở nên vô cùng cuồng bạo. Công pháp tụ lại ngàn năm, một khi được phóng ra thì suýt nữa đã phá nát lý trí của y. Đây là trạng thái đan xen liên tục giữa nỗi đau đớn và thoải mái, y đã nhịn đến mức sắp sinh bệnh. Vì thế, y định ra ngoài thử vận may, xem có nữ tu nào hái thuốc ở dãy núi Vọng Xuyên hay không.

Ở sâu trong núi chắc chắn không có, nhưng nói không chừng ở ngoài lại gặp may. Nếu thực sự không được thì, bên phía khu vực an toàn có rất nhiều tu sĩ cưỡi pháp bảo đi qua, bắt tạm một người phụ nữ cũng được. Nào ngờ vận may của y quả không tồi, vừa ra ngoài không bao lâu đã gặp được phụ nữ.

Còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, giọng nói rất dịu dàng, rất giống với sư phụ, hơn nữa trông còn hồn nhiên ngây thơ hơn.

Bên người nàng ta có linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu. Theo y được biết, chỉ ở Lượng Kiếm Sơn mới có con Xích Ngân Tiêu cường đại ở cùng với nhân tu, người phụ nữ này có lẽ là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn. Có điều vậy thì sao, ở sâu trong dãy núi Vọng Xuyên, đến cả Độ Kiếp kỳ cũng phải cẩn thận dè chừng, bằng không cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Một nữ tu có tu vi thấp như nàng ta lại dám xông vào đây, nếu chết trong này, người ở ngoài có thể nói gì được.

Dù cho có đèn hồn Tâm Huyết thì y cũng chẳng sợ. Công pháp ẩn mình của y có thể vào được thành Vân Đoan, có thể qua mặt được Độ Kiếp kỳ, tất nhiên cũng có thể giấu được Lượng Kiếm Sơn.

Trong kết giới, phần hương hoàn thứ ba Đỗ Chi Kỳ đốt đã cháy hết một nửa.

Khó khăn lắm y mới áp chế được tâm pháp nội công lại bắt đầu vận chuyển, mà người phụ nữ ở dưới thân hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề. Đôi mắt nàng mơ màng, bờ môi đỏ mọng, còn khẽ gọi tên của y: “A Viễn, A Viễn.”

Nàng hỏi: “A Viễn, ngươi có mệt không?”

Y lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Không mệt.”

Đợi y thải bổ xong người phụ nữ ở ngoài kia, những vết thương do công pháp nghịch chuyển của y sẽ hồi phục lại như cũ, y cũng có thể đạt được sự sung sướng toàn vẹn.

Y ôm lấy sư phụ, động tác dịu dàng hơn mấy phần, mà ngoài kết giới, mèo trắng lại bắt đầu tấn công thêm lần nữa.

Nó hóa thành một luồng chớp điện, móng vuốt sắc nhọn xé rách hư không, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Xích Ngân Tiêu chỉ trong nháy mắt, chân đạp một cái. Xích Ngân Tiểu cảm nhận được thứ ở trên đầu không phải là mèo, mà là một ngọn núi lớn. Lông vũ của nó phóng ra như những lưỡi dao sắc nhọn, vụt vụt vụt vụt, những nơi bị lông vũ tấn công đều như núi lở đất nứt. Tuy nhiên tốc độ của con mèo trắng đó quá nhanh, căn bản không thể đánh trúng được.

Xích Ngân Tiêu là linh thú có sức lực lớn vô cùng, còn mèo trắng kia lại cực kỳ bén nhạy như có thể đi dạo giữa hư không, căn bản không để lại dấu vết mà tìm kiếm, không để lộ vị trí thật sự. Điều này khiến cho Xích Ngân Tiêu tuy rằng hung tàn, nhưng lại không đánh trúng nó được.

Không bao lâu sau, Xích Ngân Tiêu đã hơi kiệt sức.

Mèo trắng nhanh hơn nó, lực tấn công cũng không kém nó. Móng vuốt của con mèo ấy có thể xé rách lá chắn linh khí của nó, bóp nát lông vũ của nó, thậm chí, có thể đâm xuyên qua người nó. Còn nó, lại không có cách nào bắt được con mèo kia.

Nó biết, Mục Cẩm Vân ở ngay gần đây.

Tên nhóc đó đang ẩn núp.

Không biết hắn học công pháp ẩn núp từ ai, lại tự mình suy nghĩ cải thiện, giờ nếu như hắn muốn trốn đi, ngay cả nó muốn tìm thấy hắn cũng khó.

Mục tiêu của mèo trắng là Tiểu Thiền. Nếu hắn thật sự trốn đi, mèo trắng chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đi bắt hắn.

Nhưng hắn thực sự không quan tâm nữa sao?

Nó nghĩ lại, thôi bỏ đi, hắn quan tâm cũng chẳng ích gì. Chút bản lĩnh nho nhỏ của Mục Cẩm Vân, hắn đi ra không phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao.

Xích Ngân Tiêu vừa nghĩ vừa thở hổn hển. Nó bảo Tiểu Thiền ngồi cho vững, dùng những chiếc lông vũ chưa rụng ở trên người tạo thành một thành lũy, bảo vệ Tiểu Thiền ở chính giữa. Sau đó nó lắc móng vuốt, một sợi xích màu vàng kim chợt hiện ra trên đó.

Xích Ngân Tiêu là chim của Lượng Kiếm Sơn.

Sợi xích vàng đó là vũ khí mà người chủ trước để lại cho nó. Lục Thu rất thích dùng sợi xích vàng này để khóa nó. Khi nó bị khóa sẽ không phản kháng, không phải vì sợi xích đó nhằm vào nó, mà là bởi, sợi xích ấy là thứ chủ nhân để lại để bảo vệ cho nó.

Không ngờ thật sự có một ngày, nó phải dùng đến thứ này để giữ mạng.

Sợi xích hóa thành một thanh trường kiếm dài, treo lơ lửng trước người Xích Ngân Tiêu. Kim quang hộ thể bao lấy cả người nó, mỗi một tia sáng là một luồng kiếm ý. Nếu như con mèo kia muốn xông tới phá rách lá chắn này, thì phải đối mặt với kiếm ý vàng kim vô cùng vô tận.

Nếu là Đỗ Chi Kỳ vào lúc bình thường, y sẽ không gặm khúc xương khó nhai đến vậy.

Thế nhưng giờ do tâm pháp nghịch chuyển, lý trí của y chỉ sót lại đôi chút. Bởi vậy, vào lúc này, y căn bản không hề có ý định lui bước. Ngươi có kiếm? Ta có phù chú trận pháp!

Một chuỗi hỏa phù cao cấp bay ra, đánh đến mức Xích Ngân Tiêu phải liên tục thét lên cao vút.

“Má nó đây là linh thú gì?”

Linh thú dùng trận bàn dùng phù chú, má nó lại còn rải độc?

Thấy kiếm ý bị suy yếu, Xích Ngân Tiêu gấp đến mức giậm chân. Nhưng vào lúc này, Tiểu Thiền nói: “Đại ca, huynh đừng đứng lại, bay xa một chút, dẫn nó đi vòng quanh.”

“Không bay ra được.” Không phải là nó chưa nghĩ tới chuyện cõng Tiểu Thiền bay đi, thế nhưng cứ bay là con mèo đó lại tới, tấn công lại càng mạnh hơn. Tốc độ của nó không nhanh bằng mèo, bay không thoát khỏi nó.

“Không phải là bay hẳn đi, mà là lượn vòng quanh.” Tiểu Thiền nói, “Ca ca bảo, huynh ấy sắp nhìn rõ được bộ pháp tu luyện của mèo trắng rồi.”

Giờ vấn đề của họ là không đánh trúng được con mèo trắng đó.

Chỉ cần nhìn trước được quỹ đạo chuyển động của nó là có thể lựa thời cơ ra tay, khiến nó bị thương.

Ồ, không ngờ Mục Cẩm Vân lại không định bỏ trốn một mình.

Không biết vì sao, nhận ra được điều này khiến Xích Ngân Tiêu lại hơi cảm động. Nó liền bổ nhào lên theo sự chỉ huy của Tiểu Thiền, không ngừng bị cào cho mấy vệt, kiếm ý của xích vàng càng yếu hơn.

“Đã nhìn rõ chưa, đã nhìn rõ chưa!” Kiếm ý của chủ nhân không thể biến mất hoàn toàn được, nó sẽ đau lòng lắm.



Thấy ánh sáng vàng kim ngày càng yếu, đầu óc Xích Ngân Tiêu kích động, thu luôn sợi xích vàng lại. Vì vậy mà ngay giây sau, công kích của con mèo trắng đã rơi lên người nó. Nó phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, lông vũ trên người bắt đầu đỏ rực lên, giống như một bó đuốc đang bốc cháy.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status