Ấn Công Đức

Chương 169 : Chương 169TỐT BỤNG



Người mà La Phi Diệp kéo lại thật sự là Sở Tài Nguyên.

Trên cơ thể Sở Tài Nguyên có nhiều vết thương, trên mặt cũng có vết tụ máu. Có điều đây chỉ là những vết thương ngoài da, có lẽ không ảnh hưởng gì lớn tới tu vi của hắn.

“Buông tay ra!” Sở Tài Nguyên lạnh lùng nói, “Ngươi nhận lầm người rồi.”

Sở Tài Nguyên hiện giờ có tu vi Kim Đan kỳ, thân hình cao to lực lưỡng, làn da cũng có màu đồng, cơ bắp nơi cánh tay như sắp xé ống tay áo nhảy ra ngoài, nhìn qua hoàn toàn là một tu sĩ cường tráng. Khi hắn nói chuyện không hề quay đầu lại, cánh tay dùng sức giật một cái, La Phi Diệp không kéo lại nổi, kết quả làm cho ống tay áo bị rách một mảng.

Thứ Sở Tài Nguyên mặc trên người là quần áo bằng vải bố thông thường. Nhục thân của hắn cần phải trải qua muôn vàn rèn luyện, vì thế, hắn căn bản không cần đến pháp bảo phòng ngự.

“Ta là La Phi Diệp của trấn Thanh Thủy đây.” La Phi Diệp tin rằng mình không hề nhận lầm, cho dù hiện giờ Sở Tài Nguyên rất cao lớn, từ một thiếu gia quần là áo lượt da mịn thịt mềm, đã trở thành một người đàn ông cường tráng đầy cơ bắp.

Hắn nghĩ một hồi, móc đồ trang trí hình củ cải trên người mình ra, đưa tới rồi nói: “Củ cải đại tiên. Ngươi nhìn đi, đây là củ cải đại tiên. Có nhớ không?”

Bấy giờ Sở Tài Nguyên mới quay đầu lại, nhìn củ cải trong tay La Phi Diệp.

Ánh mắt của hắn vốn rất lạnh lùng, giống như một con dã thú khát máu, giờ khi tầm mắt đặt trên đồ trang trí hình củ cải trắng mập đó thì vẻ mặt ngẩn ngơ trong chốc lát. Đôi mày kiếm vốn đang dựng thẳng lên lại giãn ra rất nhiều.

La Phi Diệp thấy sắc mặt hắn thay đổi thì vui vẻ vô cùng, “Nhận ra rồi đúng không? Ta thật sự là người trấn Thanh Thủy...”

Hắn còn chưa nói hết, đã nghe thấy Sở Tài Nguyên chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: “Không biết.”

Hắn vốn đang rất gấp, không có thời gian tán dóc với người khác.

Sở Tài Nguyên nói xong thì quay người rời đi. Nhưng còn chưa bước được mấy bước, đầu gối hắn đã run lên, ở bắp chân có một luồng khí trắng có thể nhìn thấy rõ bốc ra ngoài, như rễ cây lan ra bao lấy cả chân hắn...

Chân phải đang vươn ra của Sở Tài Nguyên khống chống được cả cơ thể mà gần như ngã quỵ xuống, cả người nghiêng về phía trước, ngã xuống đất. Đôi tay của hắn chống trên đất nên mới chưa gục xuống. Mà cánh tay đang chống đó dường như đang dùng toàn bộ sức lực, khiến ống tay áo hắn bị bục rách, lộ ra cơ bắp cứng chắc rắn rỏi như đá.

Hàn độc trong cơ thể Sở Tài Nguyên đã phát tác.

Có lẽ do hắn vừa đánh nhau với người khác, là loại quyết đấu sinh tử. Khi hàn độc sắp phát tác thì chạy đi thử thách khả năng cao nhất của mình, có thể không ngừng phá tan hàng rào tu luyện và giới hạn tư chất của hắn, khiến hắn đột phá cực hạn của bản thân trong tình huống này, từ đó mà đạt được mục tiêu cường hóa thực lực.

Nơi này, cách chỗ ở Lượng Kiếm Sơn mà Mục Cẩm Vân đang ở không xa.

Nếu như không bị nán lại trên đường, có lẽ hắn đã trở lại chỗ ở của Lượng Kiếm Sơn để chịu đựng qua cơn độc phát tác, hoặc là đợi Mục Cẩm Vân giảm đi cơn đau do hàn độc gây nên cho hắn. Nhưng hắn lại dây dưa một lát, điều đó dẫn đến việc hắn không quay lại đúng lúc, ngã nhoài trên phố...

La Phi Diệp đã xông qua, muốn đỡ Sở Tài Nguyên dậy, thế nhưng hắn vừa đụng vào cánh tay của Sở Tài Nguyên thì lại hít một hơi lạnh, đau đến mức phải kêu lên một tiếng.

Tay của hắn bị khí lạnh đóng băng làm nứt da, lòng bàn tay như chạm vào tảng băng, suýt chút nữa không thể rút về.

Cơ thể của một người, sao có thể lạnh đến vậy?

Vào đúng lúc này, chủ tiệm kia bỗng mở miệng nói, “Tên nhóc đó đã bị trúng hàn độc. Nào nào, chỗ ta có cỏ Hỏa Diệm chuyên trị hàn độc, ngươi có muốn cứu hắn không? Nếu muốn cứu hắn thì một trăm linh thạch thượng phẩm, cỏ Hỏa Diệm cấp chín này chính là của ngươi.”

Lý Chiêu Chiêu cũng đi tới. Cô bé không qua đỡ người, mà lấy ra một viên đan dược hòa tan vào nước. Sau khi đan dược đó tan vào nước, nước vốn lạnh đã có nhiệt độ. Cô bé đưa nước thuốc đến khóe miệng Sở Tài Nguyên, nói: “Uống xong sẽ đỡ hơn một chút.”

Sở Tài Nguyên vung tay hất đổ bát thuốc, lạnh giọng quát lớn: “Cút đi!”

Chỉ là, khi hắn hất đổ bát thuốc, có nước thuốc bắn lên tay khiến hắn hơi ngây ra một giây. Nơi bị nước thuốc đổ vào lại có chút nhiệt độ. Nơi đó dường như một ngọn lửa giữa trời đầy băng tuyết, tuy rằng yếu ớt, nhưng nó đã từng tồn tại.

Sở Tài Nguyên là một người sợ đau.

Cho dù sau này đã quen với đau đớn và lạnh lùng, nhưng đó là do trong tình trạng không còn chút hi vọng nào, hắn từ bỏ việc giãy giụa, chỉ có thể cắn răng kiên trì. Một khi phát hiện một đốm sáng, hắn sẽ đuổi theo chút hi vọng đó như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời. Hắn ngẩng phắt lên nhìn Lý Chiêu Chiêu hỏi: “Đây là thuốc gì?”

Vì đau đớn, ánh mắt của Sở Tài Nguyên dữ tợn hung ác, nhưng Lý Chiêu Chiêu hoàn toàn không sợ, vẫn thản nhiên như thường.

Lý Chiêu Chiêu là người đã thấy qua việc đời, dù cho ngươi có nổi gió cuốn mây nặng muôn vàn, ta vẫn sừng sững bất động.

Lý Chiêu Chiêu lấy thêm một viên đan dược ra, Sở Tài Nguyên đưa tay muốn cướp, cô bé lại nghiêng người dịch ra, lạnh lùng nói: “Nhất định phải hòa tan với nước mới dùng được. Trong cơ thể ngươi toàn đan độc, nếu như không hòa nước để uống, thì không chỉ không thể làm dịu cơn đau, mà còn khiến ngươi đau đớn hơn gấp bội.”

Tu sĩ hiện giờ đều truy đuổi hiệu quả của đan dược mà bỏ qua tác dụng phụ là đan độc, điều này không hề đúng.

Có điều yêu cầu của Nam Ly Nguyệt với họ rất nghiêm khắc, vô cùng để ý đến đan độc, điều này đã tạo nên thái độ với đan dược của Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp. Tuy họ đều là luyện đan sư, nhưng bình thường sẽ không tùy tiện dùng thuốc.

“Cũng chẳng phải là linh đan diệu dược gì, chỉ là thuốc chống lạnh mà ta luyện cho nương ta thôi. Tương đương với...” Lý Chiêu Chiêu đưa cái bát cho Sở Tài Nguyên lần nữa, mỉm cười, “Một bát canh gừng của trần gian mà thôi.”.

Trong bát thuốc đó, thực sự có hương gừng thoang thoảng.

Sở Tài Nguyên uống cạn trong một ngụm, chỉ cảm thấy khí lạnh đã được làm dịu hơn rất nhiều. Tuy hiệu quả không quá rõ ràng, hắn vẫn đau đớn như trước, nhưng đối với một người đến máu cũng bị đông lại, thì việc trong cơ thể cuối cùng đã có một chút ấm áp như thế, vẫn khiến khóe mắt của người đàn ông cao to vạm vỡ chợt ướt, có xúc động muốn khóc...

Lý Chiêu Chiêu: “...”

Lẽ nào tên to con đen thui này đã đau đến phát khóc ư?

“Thuốc đó của ngươi trị ngọn không trị gốc, mua cây cỏ Hỏa Diệm này của ta đi, đảm bảo hắn sẽ được giải sạch độc!” Ông lão kia lại lên tiếng.

La Phi Diệp hơi động lòng.

Vừa rồi hắn đứng ở đó rất lâu, cảm thấy trong tiệm này rất ít linh dược thật. Nhưng cỏ Hỏa Diệm quả là một trong số đó. Cỏ Hỏa Diệm mọc ở gần núi lửa, dương khí rất nặng, có tác dụng chống lại hàn độc. Hắn có duyên với Sở Tài Nguyên, cùng là tu sĩ bước ra từ trấn Thanh Thủy, có thể gặp được nhau ở thành Vân Đoan này thì nhất định là do củ cải đại tiên dẫn dắt. Cho nên La Phi Diệp rất muốn giúp đỡ hắn.

Thế nhưng, hắn không có linh thạch.

Linh thạch đều ở chỗ Lý Chiêu Chiêu, đến ngay cả tiên linh cũng ở trên người cô bé.

La Phi Diệp nhìn Lý Chiêu Chiêu với ánh mắt lấy lòng. Lý Chiêu Chiêu lườm hắn một cái, nói: “Đợi cơ thể hắn đỡ hơn chút đã. Chúng ta đỡ hắn về để sư phụ xem chữa trị thế nào.”

Dùng một trăm linh thạch thượng phẩm mua một cây cỏ Hỏa Diệm không rõ tác dụng. Sư đệ này của cô bé đúng là không lo việc nhà, nên không biết củi gạo đắt!

La Phi Diệp nghĩ thấy cũng phải. Hắn nén lại cơn nhói đau do khí lạnh gây nên mà đỡ Sở Tài Nguyên tới vệ đường. Thấy hắn đau đến mức cả người toát đầy mồ hôi lạnh, La Phi Diệp còn nhét một món đồ trang trí củ cải vào tay hắn, tự mình cũng cầm lấy ngọc bội củ cải đeo bên hông, miệng lẩm bẩm mấy chữ: “Củ cải đại tiên phù hộ, để Sở Tài Nguyên của trấn Thanh Thủy bớt chịu đau đớn.”

Sau khi hắn nói xong, Tô Lâm An cũng cảm thấy mình lại cảm nhận được một tia niệm lực. Nàng, nguyên thần của nàng cũng nghe thấy được lời cầu nguyện của La Phi Diệp.

“Đây chính là sức mạnh của niệm lực. La Phi Diệp vô cùng thành khẩn, mà giờ lời thỉnh cầu ấy cũng phát ra từ đáy lòng hắn, mong rằng người khác được tốt hơn, không cầu hồi đáp.”

“Tu sĩ thượng giới đều rất thích những tín đồ như vậy. Bọn họ vui vẻ với chuyện dâng hiến, mà rất ít khi mong được hồi đáp, tin tưởng ngươi vô điều kiện, nguyện dâng hiến sức mạnh của bản thân mình vì ngươi.”

Khoa Đẩu Hỏa cảm thán.

“Tất nhiên, cũng là vì giờ tín đồ của ngươi quá ít, cho nên mới có thể nghe rõ. Đợi khi ngươi có nhiều tín đồ, có nhiều giọng nói hơn, cũng sẽ tự động bỏ qua theo bản năng thôi.” Để thu gom niệm lực, tu sĩ thượng giới sẽ cướp đoạt địa bàn, mở rộng phạm vi thế lực của mình.

Thành trấn, tiên vực, cả một vùng trời đều là tín đồ của hắn, sao có thể báo đáp lại ngàn vạn giọng nói kia? Thỉnh thoảng thể hiện ra chút thần tích, chứng tỏ sự tồn tại của mình là được.

Đồng thời, khi đó bọn họ đều có một cách quản lý, niệm lực cũng có thể được gom thành hạt niệm. Tu sĩ của mỗi tầng có các chức vụ của riêng mình, hoàn toàn không giống với việc trợ giúp và thu hoạch trực tiếp đơn thuần nhất của Tô Lâm An.

“Vậy giờ nếu ta giúp Sở Tài Nguyên làm dịu cơn đau, niệm lực sẽ tăng lên nhiều đúng không?” Tô Lâm An hỏi.

“Ừ.” Khoa Đẩu Hỏa đáp một tiếng.

Tô Lâm An có được đáp án khẳng định thì vẫn hơi xoắn xuýt.

Cũng không phải là nàng không muốn ra tay giúp đỡ Sở Tài Nguyên, mà nàng hiểu được, nếu nàng ra tay, hàn độc trong người Sở Tài Nguyên sẽ giảm nhẹ trong một lúc. Nhưng sau đó Mục Cẩm Vân sẽ phát hiện, lại đưa thêm nhiều khí lạnh hơn vào người hắn, tới lúc đó hắn lại càng thảm hơn.

Nàng không muốn tốt bụng mà thành phá hoại.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status