Ấn Công Đức

Chương 183 : Chương 183ĐÁNG CHẾT



Hiện giờ ông ta vẫn chưa lấy được sức sống, sao có thể rút dây leo máu ra khỏi người. Cứ như vậy, bọn chúng không chỉ chưa mang lại sức sống cho ông ta, trái lại còn khiến cơ thể của ông ta bị tổn hao tàn tạ. Ông ta vốn đã vô cùng yếu ớt, nếu như còn bị thương nặng như vậy thì chỉ e chút thọ nguyên ít ỏi còn lại sẽ bị tiêu hao hoàn toàn, có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai hay không còn chưa nói chắc được.

Nam Ngạo Phong liều mạng giãy giụa, khi ông ta vùng vẫy đã làm đứt mất hai sợi dây leo máu, khiến Âu Dương Miện tiếc của không thôi. Vì vậy Âu Dương Miện đành chủ động lên tiếng qua kết giới: “Tốt nhất là ông nên phối hợp một chút, ta còn có thể để ông sống thêm vài ba năm. Nếu như trái ý phản kháng, giờ sẽ lấy mạng ông ngay.”

“Gia chủ...” Nam Ngạo Phong giàn giụa nước mắt, “Trận pháp nghịch chuyển âm dương chắc chắn sẽ thành công. Để trồng ra dây leo máu này, ta đã tốn bao công sức. Công sức mà ta bỏ ra mấy năm nay, lẽ nào ngài không nhìn thấy sao? Hiện giờ chính là thời khắc quan trọng, không thể rút dây leo máu ra, không thể...”

“Sức sống của Tiểu Liên nhất định có thể chuyển dời lên người ta, nhất định là được, hãy cho ta thêm chút thời gian!”

Ông ta rất đau, giờ đây khóc ròng cầu cứu, vì thế giọng nói lại càng thê lương chói tai.

Thần thức của Tô Lâm An chợt run lên, nàng nhìn thấy khóe mắt của Nam Sơ Liên có nước mắt.

Nam Sơ Liên chưa quen dùng thuật liễm thần, cô ta không có cách nào để điều khiển nguyên thần hôn mê hoàn toàn. Khi ông của cô ta đang kêu cứu với Âu Dương Miện, cũng nói ra rằng muốn đoạt lấy sức sống của Tiểu Liên, thì Nam Sơ Liên đã tỉnh.

Lúc này, Nam Ngạo Phong bị dây leo máu hành hạ đến mức gào khóc thảm thiết, nỗi lo sợ về cái chết khiến ông ta căn bản không hề để tâm đến Nam Sơ Liên. Còn Âu Dương Miện thì ở ngoài hố, y đang tập trung cao độ để điều khiển làn khói xanh dẫn dụ dây leo máu, cũng không hề nhận ra nguyên thần của Nam Sơ Liên đã tỉnh lại, chỉ có Tô Lâm An nhìn thấy.

Nàng truyền âm: “Ông ta muốn dùng mạng của ngươi để đối lấy thọ nguyên và sức sống của ông ta.”

“Ta nghe cả rồi.” Nam Sơ Liên bỗng mở miệng. Tu vi của cô ta thấp, khi cô ta nói chuyện cũng không hề dùng cách truyền âm, vì vậy không chỉ Nam Ngạo Phong, mà ngay cả Âu Dương Miện cũng nghe thấy. Tay cầm sáo của Âu Dương Miện run khẽ, mắt y híp lại, không ngừng lại mà tiếp tục thổi sáo. Tiếng nhạc này không thể bị đứt đoạn, dù sao thì dây leo máu vẫn chưa được thu lại, chỉ có điều tầm mắt của y rốt cuộc vẫn dừng trên người Nam Sơ Liên, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Tiếng gào thảm thiết của Nam Ngạo Phong im bặt lại, giống như bỗng nhiên bị người ta siết lấy yết hầu. Ngay sau đó, hai mắt ông ta trừng lớn, quát lên: “Tiểu Liên, giúp ông, giúp ông.”

“Ông nội, cháu giúp ông kiểu gì chứ?” Nam Sơ Liên nằm trên đám dây leo máu đó. Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía quan tài đá đen, gương mặt trắng bệch vùi giữa đám dây leo đỏ sậm, khiến cho cả người Nam Sơ Liên hiện giờ có cảm giác đẹp đẽ yêu dị lạ thường, làm cho Âu Dương Miện vốn đang nhìn chằm chằm vào cô ta hơi nhếch mày lên.

Không ngờ rằng, dáng dấp cô cháu gái của lão già Nam Ngạo Phong này cũng không tệ.

“Cháu tỉnh rồi, có thể vận chuyển linh khí, chủ động dẫn máu vào trong dây leo.” Nam Ngạo Phong rõ ràng là vô cùng đau đớn, sau khi nghe thấy lời của Nam Sơ Liên thì vẫn lộ nét mặt vui mừng. Bởi vậy sự đau đớn và vui sướng hòa quyện lại trên khuôn mặt ông ta, khiến cho khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ta thoạt nhìn khá buồn cười. Nam Sơ Liên vốn đang rơm rớm nước mắt bỗng bật cười. Giọt nước mắt kia chảy xuống từ khóe mắt, thấm hết vào dây leo máu. Cô ta nói khẽ: “Vâng, thưa ông.”

Âu Dương Miện vốn đang điều khiển làn khói xanh dẫn dụ dây leo máu đảo tròng mắt, thả chậm tiếng sáo, định cho Nam Ngạo Phong thêm chút thời gian.

Nếu như Nam Sơ Liên tự nguyện hiến sinh mệnh, có phải hiệu quả sẽ tốt hơn chút hay không? Chỉ là nghĩ lại thì dù cho có hiệu quả tốt, y cũng không dùng được. Dù sao thì Âu Dương Khang cũng đã chết, không thể chủ động được.

Máu trong người Nam Sơ Liên vốn đang sôi trào, hiện giờ trong biển ý thức và đan điền của cô ta dường như có một ngọn lửa bừng lên.

Đó là đan hỏa của cô ta. Không ngờ cô ta lại chọn cách tự bạo nguyên thần, dùng đan hỏa đốt thân!

Cả người Nam Sơ Liên bị đan hỏa bao lấy, nhưng cô ta làm như vậy lại không hề tạo ra thương tổn lớn với dây leo máu dưới người, trái lại khiến cho Nam Ngạo Phong phải chửi ầm lên: “Đồ vô dụng! Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, ngươi đã quên là ai nuôi ngươi lớn lên ai dạy ngươi đan đạo rồi sao!”

Âu Dương Miện cũng lắc đầu. Tuy người phụ nữ này có chút khí khái, nhưng lại là một kẻ ngu dốt. Chỉ dựa vào một tu sĩ Kim Đan kỳ như cô ta mà nghĩ có thể gây tổn hại đến dây leo máu hay sao?

Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt Âu Dương Miện biến đổi lớn. Chỉ thấy ngọn lửa đó điên cuồng mở rộng, ngọn lửa vốn là màu đỏ lại biến thành màu đen chỉ trong giây lát. Dây leo máu bị đốt phát ra tiếng xì xèo, dẫn tới việc dây leo máu ở những nơi khác cũng dồn dập bạo động, khiến cho tiếng sáo của y hoàn toàn không điều khiển nổi chúng.

“Đáng chết!” Y không dám phân tâm mà dốc hết sức thổi sáo. Tiếng sáo vừa nhanh lại vừa gấp, tựa như chiêng trống vang trời mưa rền gió dữ.

Sự bất thường ở nơi đây đã thu hút sự chú ý của Thanh Quân. Hắn dịch chuyển tức thời, một lần nữa xuất hiện bên cạnh Âu Dương Miện. Đợi đến khi Thanh Quân thấy dây leo máu trong hố bị ngọn lửa thiêu cháy, con ngươi của hắn co lại, kinh ngạc nói: “Thiên hỏa?”

“Mụ nó, lại còn là dị hỏa!”

Có điều tuy hắn học rộng hiểu nhiều, nhất thời cũng không dám khẳng định chắc chắn rốt cuộc ngọn lửa ở trong hố là lửa gì. Lúc này mũi chân hắn nhón một cái, trên người bỗng xuất hiện một cái áo choàng màu xanh. Hắn dùng hai tay cầm chặt cái áo vung về phía trước, tựa như sóng biển tràn ra khắp nơi, bổ về phía ngọn lửa ở trong hố. Ngay sau đó, người hắn đã lóe lên trốn vào trong sóng biển, bay về phía hố. Hắn phải cứu lấy dây leo máu, phải cứu lấy những người kia.

Đây đều là những dược nhân cần dùng để tiến hành nghịch chuyển âm dương, không thể để bọn họ chôn thân hết ở nơi này.

Thế nhưng, Thanh Quân vừa xông vào đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Trận sóng để dùng làm vật che chắn căn bản không phải là đối thủ của ngọn lửa, chỉ trong nháy mắt đã bị bốc hơi khô sạch, sau đó khôi phục lại nguyên trạng, lại bị đốt thành tro bụi với tốc độ nhanh không tưởng. Lá chắn hộ thể của hắn cũng suýt không ngăn nổi uy lực của ngọn lửa đó, chỉ có thể mau chóng lui ra ngoài hố. Có điều cho dù hắn phản ứng cực kỳ nhanh, khi ra ngoài vẫn phát hiện, tóc của mình đã bị đốt trụi một mảng lớn!



Sắc mặt của Thanh Quân tái mét, cổ tay lật một cái, lại lấy ra một pháp khí có ánh sáng tụ lại ở trong.

Đó là một khối lệnh bài.

Tiên Sứ Lệnh!

Tu sĩ ở thượng giới muốn xuống hạ giới, thì bắt buộc phải có Tiên Sứ Lệnh trên người, nếu không thiên đạo hạ giới sẽ không tha, phải chịu sự áp chế khổng lồ từ thiên đạo. Từ đó có thể tưởng tượng được Tiên Sứ Lệnh có uy lực như thế nào, nó đã là tiên khí.

Lệnh bài vừa xuất hiện, khí lạnh bức người.

Tia sáng lạnh lẽo màu ngọc như một lưỡi đao điên cuồng quét ngang tất cả, chém thẳng một đao về phía ngọn lửa trong hố. Vào lúc hàn quang gần đến nơi, hố đen kia bỗng rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, năm ngọn núi nhà tổ của Nam Ly gia chậm rãi chuyển động, trận pháp đột nhiên biến hóa. Vị trí của năm ngọn núi biến ảo, không hiểu sao hố đen đã bị một trong năm ngọn núi ngũ hành đè lên?

“Chuyện quái quỷ gì thế này!” Thanh Quân tức đến mức mặt đen như đáy nồi, gào lên với Âu Dương Miện đang cầm sáo không biết phải làm sao.

“Ta, ta cũng không rõ.” Âu Dương Miện run cầm cập đáp. Y hoàn toàn không hiểu, tại sao đỉnh ngũ hành lại xảy ra biến hóa, đỉnh Thủy lại bỗng nhiên hiện ra, hoàn toàn đè kín cái hố đen kia?

“Chẳng lẽ là năng lực tự động phòng ngự của nhà tổ? Thủy có thể khắc hỏa...” Âu Dương Miện giải thích một cách dè dặt.

Hiện giờ sự cũng đã rồi, nhiều lời cũng vô ích, Thanh Quân chỉ đành nói: “Sớm nghĩ cách chuyển đỉnh Thủy đi, lôi mấy người ở trong ra. Còn có ngọn lửa kia nữa, không phải vật ở hạ giới!”

Nhưng khả năng khống chế của Âu Dương Miện đối với nhà tổ dừng ở trận pháp phòng ngự cơ bản nhất, còn về trận pháp bên trong đỉnh ngũ hành, trước mắt y không có cách nào. Y không hiểu vì sao đỉnh Thủy bỗng nhiên đè tới, tất nhiên là không thể nghĩ ra được cách dời núi đi.

Chỉ có thể đợi nó tự trở về vị trí cũ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status