Ấn Công Đức

Chương 191 : Chương 191CHE GIẤU



Liễu Mỹ Lệ nói nàng ta chỉ ném chơi thôi...

Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều câm nín.

Cuối cùng, chưởng môn của Đan Phù Tông cười lớn phá vỡ sự yên tĩnh đầy lúng túng này, “Tâm thế của Liễu tiểu hữu thật tốt.”

Tô Lâm An nâng tay vuốt lại làn tóc mai hơi rối, cười nhạt đáp lại: “Quá khen.”

Mục Cẩm Vân hơi liếc mắt nhìn.

Người khác nhìn vào lò đan của Liễu Mỹ Lệ, còn hắn nhìn vào đan hỏa trong lòng bàn tay nàng.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa đó đang xoay tròn dưới đáy lò đan, khiến cho cả lò đan bị nướng thành một quả cầu lửa.

Thuật khống chế lửa như vậy...

Mục Cẩm Vân nhìn vào Hàn Băng Diễm trong lòng bàn tay mình theo bản năng. Thật ra hắn vẫn chưa lấy được nửa sau cuốn sách đan đạo từ chỗ Sở Tài Nguyên, thế nhưng thuật khống chế lửa hiện giờ của hắn, nếu như có thể thăng cấp, có lẽ cũng không khác biệt với kiểu đó là mấy?

Vô số tia lửa quấn lấy lò đan theo hình xoắn ốc, thần thức gần như được rót vào từng tia lửa, khiến cho mỗi tấc của lò đan đều có nhiệt độ giống nhau.

Điều này cần phải có thần thức cực mạnh và năng lực điều khiển đan hỏa đáng gờm.

Hắn còn chưa làm được.

Những đan dược sư khác ở đây đều không làm được, thế nhưng người phụ nữ trẻ tuổi vô danh này lại làm được.

Nàng ta có quan hệ gì đó với lão quái vật!

Chỉ trong thoáng chốc, Mục Cẩm Vân đã nghĩ tới điều này. Ngay sau đó, nguyên thần của hắn cuộn lên, nhìn ra điều khác thường ở Liễu Mỹ Lệ.

“Ca ca sao vậy?” Tiểu Thiền lập tức nhận ra Mục Cẩm Vân đang phân tâm, bèn hỏi.

“Giờ ta thấy Liễu Mỹ Lệ kia hơi không bình thường, muội thấy sao?” Năng lực cảm nhận của Tiểu Thiền rất mạnh, Mục Cẩm Vân bèn hỏi thêm một câu.

Một lát sau, Tiểu Thiền đáp lại: “Ồ, nàng đeo mặt nạ, đã che giấu đi dung mạo thật.”

Trong mắt Mục Cẩm Vân chợt lóe lên sự lạnh lẽo.

“Bươm bướm nhỏ nói đó.” Linh thú biến dị của cô bé là cấp tám. Tuy rằng hiện giờ nó còn khá nhỏ yếu, không bì được với Xích Ngân Tiêu cấp tám, nhưng nó vốn được tiến hóa từ hai linh thú cấp bảy trưởng thành nên thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ thiếu một chút nữa là tương đương với Độ Kiếp sơ kỳ. Nó tỉ mỉ quan sát thì cũng thực sự nhìn ra được chỗ bất thường trên mặt Liễu Mỹ Lệ, nàng đã che giấu đi thân phận thật sự của mình.

“Ừ.” Mục Cẩm Vân bình tĩnh gật đầu, thong thả đưa vị dược thảo cuối cùng đã được xử lý tốt vào lò, chậm rãi đóng nắp lại.

Chỉ trong nháy mắt, lò đan của hắn bị băng sương bao kín, tạo thành một quả cầu băng cực lớn.

Vẻ mặt của hắn rất lạnh.

Lò đan ở phía trước hắn càng lạnh hơn. Nhưng lúc này, Mục Cẩm Vân biết, tim mình đang đập điên cuồng.

Cổ Phệ Tâm đang ẩn núp trong tim hắn đã hưng phấn đến mức bò qua bò lại, cắn nuốt máu thịt trái tim của hắn. Hắn rất đau, nhưng lại càng hưng phấn hơn, trong nỗi hưng phấn còn có chút căng thẳng. Hắn sợ nàng lại chạy mất.

Từ thủ pháp luyện đan, hắn gần như đã xác định được người này có liên quan đến lão quái vật.

Huống hồ gì, hiện giờ lại nghe thấy nàng giấu đi thân phận thực sự.

Nàng cho rằng hắn không thể nhận ra nàng sao?

Ha ha.

Nàng dám lấy cái tên như vậy, còn dám tham gia vào cùng một cuộc thi luyện đan với hắn!

Nàng, đúng là không coi hắn ra gì.

Mục Cẩm Vân bỗng cười mỉm. Nụ cười đó có chút xấu xa, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày của hắn. Những nữ tu ở dưới đang chăm chú nhìn hắn bỗng đồng loạt ngây người, sau đó một hồi lâu mới có người ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng, nói: “Hắn cười, hắn vừa cười, cười đến mức mê người...”

“Không phải mê người, mà là mê hồn...”

Dường như nguyên thần cũng bị nụ cười đó đánh trúng, khiến nhịp tim tăng nhanh miệng lưỡi khô rát, ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không thể tỉnh táo lại.

Đỗ Chi Kỳ hừ lạnh, thầm nói: “Thằng nhóc này cũng là một tên bại hoại khá đấy, rất hợp để luyện công pháp thiên ma nhiếp hồn của ma giáo.”

Nên giết chết luôn, hay là bắt về ép hắn luyện thành ma tu đây?

Y có thể cân nhắc thêm.

Chín ngày sau, quả cầu lửa trong tay Tô Lâm An càng lúc càng lớn, trong ánh lửa đã xuất hiện vài dị tượng trời đất. Chẳng ai có thể nhìn ra được nàng đang luyện đan dược gì, thế nhưng hiện giờ mọi người cũng không dám tùy tiện mỉa mai nàng nữa, càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung vào nàng. Còn có người giờ muốn cược nàng, lại nhận ra đã đóng cược, không thể đặt thêm linh thạch được nữa.

Qua thêm vài ngày nữa, cuộc thi đan đạo đã diễn ra hai mươi ngày trời.

Trừ Liễu Mỹ Lệ, tiết tấu luyện đan của bốn người còn lại cũng không chênh lệch nhiều lắm. Mộc Viễn vẫn dẫn đầu, đan khí vờn quanh lò đan, có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc đặc trưng của Cố Linh Đan.

Xung quanh Liễu Mỹ Lệ không hề có chút đan khí nào. Quả cầu lửa của nàng được thiêu đốt đến tròn xoe, đan khí bay ra đều bị đốt sạch. Mọi người đều cảm thấy với cách đốt này, chỉ e là dược thảo trong lò đan đã bị đốt khô rồi.

Như vậy thật sự có thể luyện thành đan dược sao?

Lại đợi thêm mấy ngày nữa, đám đông nghe thấy lò đan trong tay Liễu Mỹ Lệ phát ra tiếng ầm ầm ầm. Ngay sau đó, mọi người nhận ra ánh lửa ngoài lò đan bỗng lụi đi, thu nhỏ lại trong lòng bàn tay nàng thành một đốm lửa nho nhỏ, vẫn vờn quanh lò đan như trước.

Lúc này, mọi người đang đoán mò bỗng thấy lò đan trong lòng bàn tay nàng hiện đầy vết rạn nứt, sau đó mấy tiếng ầm ầm vang lên, vết nứt trên lò đan dần dần mở rộng, rõ ràng là điềm báo của việc sắp nổ lò.

“Cẩn thận!”

Trái tim của Hoàng Vi Hi như đã vọt lên tận cổ, dùng hết sức gào một tiếng. Kết quả cô ta thật sự phát ra một chút âm thanh, nhưng vừa gào xong thì cổ họng bắt đầu ho ra máu. Đây là vết thương do cô ta quá kích động, cưỡng ép phá vỡ thuật cấm ngôn. Yết hầu đã bị thương, nếu như không chữa trị kịp thời chỉ e là sau khi giải thuật cấm ngôn một khoảng thời gian cũng không thể lên tiếng. Mọi người thấy vào lúc Hoàng Vi Hi đau đến mức phải ôm lấy cổ họng, một viên đan dược được đưa tới, bay thẳng vào miệng cô ta.

Một cảm giác mát lạnh truyền khắp cổ họng, khiến cho cơn đau như lửa đốt được làm dịu đi. Cô ta vội vã gật đầu với sư huynh, dùng khẩu hình nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Ân Tuyết Lạc không lên tiếng, im lặng quay đầu về.

Rõ ràng hắn có thể nói chuyện, nhưng lại như bị dùng thuật cấm ngôn vậy. Đợi khi hắn ấp ủ trong lòng hồi lâu, định quay ra đáp lại một câu đừng khách khí, thì Hoàng Vi Hi đã dán mắt lên đài cao, không để ý đến những người khác nữa.

Hắn hơi ủ rũ cúi đầu, tự nói với chính mình, lần sau nhất định phải trả lời sớm hơn một chút.

“Ầm ầm ầm!” Âm thanh trong lò đan càng lúc càng mau, vết rạn nứt quanh lò đan cũng càng lúc càng lớn.

Liễu Loạn Ngữ đã thi triển lá chắn linh khí, đồng thời hạ quyết tâm, một khi lò đan bị nổ thì hắn nhất định phải lấy ra tất cả pháp bảo phòng ngự, cùng với đó là dùng cơ thể mình dựng lên lớp chắn cuối cùng. Hắn phải bảo vệ được nàng bằng mọi giá.

Nhưng khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, nàng bỗng nói: “Ngươi nổ chứ ta không nổ được.”

Liễu Loạn Ngữ: “...”

“Những cách luyện khí mà ta dạy ngươi, đã quên cả rồi sao?”

“Não để đi đâu rồi?”

“Luyện khí và luyện đan có sự khác biệt lớn đến mức nào, ngươi đứng ở bên nhìn lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn ra sự liên quan giữa hai thứ đó sao?”

Nàng mắng một lèo không ngừng nghỉ, nói đến mức Liễu Loạn Ngữ phải mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể lẩm bẩm: “Người nói rất đúng, người dạy chí phải...”

Làm sao đây, biến thanh Nam Ly Nguyệt siêu dữ rồi, hắn hơi sợ đó!

Đứng trước một Nam Ly Nguyệt thế này, hắn luôn cảm thấy đầu gối mềm nhũn, muốn quỳ xuống trước mặt nàng, nói một câu, đa tạ tiền bối đã chỉ dạy...

Dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đã yên tâm hơn, có một sự tự tin mù quáng với người đối diện, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ cần Nam Ly Nguyệt trở nên dữ dằn, nàng chính là kẻ song tu đan khí mạnh nhất!

Thế nhưng hắn vừa dựng được lòng tin mạnh mẽ, một tiếng răng rắc đã vang lên ở bên tai!

“Nổ lò rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status