Ấn Công Đức

Chương 201 : Chương 201QUAN HỆ



“Lại thêm một tên nhãi nhép!” Thanh Quân nhìn chàng trai trẻ tuổi vừa đột ngột nhúng tay và linh thú của hắn. Hắn ta vốn không muốn trực tiếp ra tay, nhưng khi thần thức chạm đến gã kiếm tu đó, con ngươi của Thanh Quân co rụt lại, cứ cảm thấy kẻ đó hơi cổ quái.

Thần thức ngưng tụ lại ở vị trí trái tim của kiếm tu kia, Thanh Quân nhận ra nhịp tim của kẻ đó vô cùng chậm. Điều này có phần giống với những người chủ động lập khế ước với cổ Phệ Tâm, nhưng hắn không thấy được sự tồn tại của cổ Phệ Tâm.

Nhưng giờ đang lúc cấp bách, còn chẳng có thời gian cho Thanh Quân suy tính. Hai tay hắn ta liên tục xuất chiêu, chưởng ấn dày đặc đánh bộp bộp từng cái lên Tiên Sứ Lệnh, khiến trong lúc Tiên Sứ Lệnh lại đè xuống, còn có vô số luồng khí nối tiếp nhau bay ra từ dưới đáy, rõ ràng là thuật pháp cách sơn đả ngưu. Đòn công kích của hắn ta đánh lên Tiên Sứ Lệnh, Tiên Sứ Lệnh lại không chịu thương tổn gì, đồng thời khuếch đại uy lực chưởng ấn của hắn ta lên vô số lần, truyền tất cả xuống người rối gỗ.

Hiện giờ Tô Lâm An đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, thực lực của nhục thân là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không có bất kỳ pháp bảo thuận tay nào, cách thức tấn công vô cùng đơn điệu.

Thấy cành lá trên người tiên linh bị gãy rụng cả mảng, lòng nàng nóng như lửa đốt.

“Đốt, đốt hắn thành tro!”

Khoa Đẩu Hỏa lí nhí nói: “Ngươi có giỏi thì bảo ấn Công Đức đừng đè ta nữa. Ta vốn đã yếu lắm rồi, hiện giờ đâu có phát huy ra được bao nhiêu sức mạnh chứ.”

Tuy nói như vậy nhưng Khoa Đẩu Hỏa vẫn ra sức đốt. Lúc trước, nó đã nuốt rất nhiều tử khí khiến cho ngọn lửa của mình cuồng bạo, sau này hấp thu linh khí, lại bị ấn Công Đức trấn áp mới miễn cưỡng ổn định lại. Hiện giờ đối với nó mà nói, gã Thanh Quân này và Tiên Sứ Lệnh chính là đồ ăn là linh khí. Chỉ có điều hiện giờ nó đang yếu ớt, nếu muốn gặm lấy thì vô cùng khó khăn, nhưng dù có khó đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng phải gặm!

Khoa Đẩu Hỏa không che giấu nữa, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt Tiên Sứ Lệnh, khiến cho tấm lệnh bài bị đốt đến đỏ rực chỉ trong nháy mắt, màu ngọc xanh biếc cũng bị nung đỏ như đóng dấu. Thanh Quân chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn ta đã sớm biết Nam Ly thế gia ẩn giấu bí mật khổng lồ, nhà tổ kia có lẽ là một bí cảnh bảo vật. Hiện giờ nhìn thấy ngọn lửa kỳ dị trên người Nam Ly Nguyệt, hắn ta càng cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, nhưng nhất thời lại không thể bắt được, điều này khiến cho hắn ta bực tức vô cùng!

Ánh mắt liếc qua hai Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông, Thanh Quân nghiêm giọng nói: “Ai giúp ta bắt được hai kẻ ở dưới, chắc chắn sẽ có trọng thưởng!”

Nhưng vào đúng lúc này, Thanh Quân bỗng phát hiện, Tiên Sứ Lệnh đột nhiên nghiêng trái lắc phải, lại hơi mất khống chế. Hắn ta vội vàng bắt quyết muốn ổn định lệnh bài lại, nào ngờ nó phản kháng càng mạnh hơn. Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã chịu phải nỗi đau đớn phản phệ, khí huyết sôi trào, cực kỳ khó chịu.

Mục Cẩm Vân đứng trên bàn chân của Xích Ngân Tiêu. Hắn vẫn luôn nhắm mắt, dùng thần thức tiếp xúc với tấm Tiên Sứ Lệnh kia. Nếu nó đã là tiên khí, vậy ắt có khí linh. Sau khi thần thức của hắn và một luồng thần niệm ở trong lệnh bài thăm dò qua lại nhiều lần, Mục Cẩm Vân cảm nhận được sự hồi đáp của lệnh bài với hắn. Một luồng hơi thở dễ chịu truyền khắp toàn bộ thân thể của Mục Cẩm Vân, hắn bỗng nhận ra, có một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể mình, khiến cho hắn đã lờ mờ đạt được đến bình cảnh đột phá.

Hắn bỗng mở mắt, đồng thời hạ lệnh: “Rời khỏi nơi đây, bay xa một chút!”

Tức thì lệnh bài kia đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một luồng sáng, biến mất tăm mất tích chỉ trong chớp mắt. Cũng vào khoảnh khắc lệnh bài dịch chuyển, ngọn lửa Khoa Đẩu Hỏa của Tô Lâm An bùng lên, đáp xuống giữa ấn đường của Thanh Quân. Còn Mục Cẩm Vân thì lấy thân làm kiếm, cả người như một ánh kiếm rực rỡ, cứ vậy xông thẳng về phía Thanh Quân ở giữa không trung.

Thanh Quân vừa bị lệnh bài phản phệ, căn bản không phản ứng lại kịp!

Sao có thể như vậy được? Lệnh bài chắn trước người bỗng nhiên biến mất, mà ánh kiếm kinh đỏ kia đã hiển hiện ngay trước mắt.

Chỉ thấy cơ thể của Mục Cẩm Vân xuyên qua người Thanh Quân. Rõ ràng trên người không hề dính vết máu nào, Mục Cẩm Vân vẫn cúi đầu nhìn lại một lượt, sau đó quanh người có vô vàn cánh bướm nhẹ nhàng bay lên, bao bọc lấy hắn từng tầng một.

Đó chính là thuộc hạ của linh thú ong Chi Linh cấp tám của Tiểu Thiền, một đàn bướm Khô Diệp cao cấp.

Tô Lâm An: “...”

Không ngờ Mục Cẩm Vân lại lấy thân làm kiếm, chém tên Thanh Quân không kịp đề phòng kia thành hai nửa! Khoa Đẩu Hỏa mới vừa bắt đầu đốt, Thanh Quân đã bị ánh kiếm kia chém làm đôi? Đến ngay cả nguyên thần cũng bị đông lại thành băng, vụn vỡ trong nháy mắt. Một Độ Kiếp kỳ, cứ thế toi mạng?

Còn nữa, tại sao Tiên Sứ Lệnh của gã Thanh Quân đó lại đột nhiên biến mất?

Trong lúc nàng đang buồn bực, đàn bướm Khô Diệp vây quanh người Mục Cẩm Vân tản ra, sau đó...

Mục Cẩm Vân đã thay một bộ quần áo mới.

Tô Lâm An: “...”

Thanh Quân vừa gọi hai Độ Kiếp kỳ tới giúp đỡ, mới chớp mắt một cái đã bị giết chết. Khi Đan Lâm Thụ và Đan Thu Lộ tới nơi, Mục Cẩm Vân đang bay giữa không trung. Không đợi hai người lên tiếng, Mục Cẩm Vân đã nói với giọng điệu lạnh lẽo: “Nếu như hắn ta thật sự là tu sĩ thượng giới, sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.”

“Chuyện một người làm thì một người chịu. Nếu như thật sự có ai muốn báo thù cho hắn, cứ nhằm vào ta là được.” Mục Cẩm Vân đứng chắp tay sau lưng, “Lượng Kiếm Sơn, Mục Cẩm Vân.”

Tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn nửa vui nửa buồn, lúc này hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới ổn.

Vui vì môn phái của mình đã xuất hiện một nhân vật xuất chúng như vậy, buồn là vì hình như hắn vừa giết một cường giả thần bí chưa rõ lai lịch, giờ phải làm sao đây? Chỉ có thể bẩm báo lại với lão tổ tông môn, để lão tổ ra quyết định.

“Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên.” Đan Lâm Thụ nói xong lại tiếp lời, “Có điều, ngươi còn nhỏ tuổi vậy mà đã có dấu hiệu đột phá Độ Kiếp, thực sự có chút khó tin. Con đường tu hành là đặt từng bước chân, vững vàng tiến tới. Ta lo tu vi của tiểu hữu tăng lên nhanh chóng, sợ là trong cơ thể có chút họa ngầm. Chẳng bằng tới Đan Phù Tông của ta làm khách, ta kiểm tra một lượt cho ngươi?”

Xích Ngân Tiêu bèn nói: “Hiểu biết nông cạn thì thấy cái gì cũng lạ, chuyện mình không làm được thì tưởng người khác cũng không làm nổi hay sao!”

Nó lại gầm lên: “Mục Cẩm Vân nhà chúng ta chính là thiên tài đấy!”

“Có biết thế nào là thiên tài không? Chính là chuyện tất cả mọi người đều không làm nổi, nhưng hắn thì làm được đó!” Dù sao thì nó cũng đã thực sự tin phục rồi. Tên nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà lại sắp sửa đột phá Độ Kiếp, đúng là không phải người.

Tô Lâm An nghe thấy lời ấy, tim cũng đánh thịch một cái.

Mục Cẩm Vân là thiên tài xuất chúng, nàng vẫn luôn biết.

Thế nhưng hắn quả thật quá mức nghịch thiên, đây căn bản không phải là tốc độ tu luyện có thể xuất hiện ở một người bình thường.

Trừ phi, hắn vốn đã có thực lực như vậy...

Bởi vì nguyên nhân nào đó mà tu vi sụt giảm, mất đi toàn bộ kí tức, cơ thể còn tái tạo lại, điều này dẫn đến việc cốt linh của hắn rất nhỏ, khiến cho người ta tưởng lầm hắn vẫn còn là một thanh niên.

Hắn không phải là Khương Chỉ Khanh đấy chứ! Trong đầu nàng bỗng nảy ra suy nghĩ này, Tô Lâm An cũng phải tự run rẩy, càng không muốn nhìn Mục Cẩm Vân thêm một lần nào nữa. Rõ ràng tướng mạo của hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng hiện giờ khi người kia đang nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung thì Tô Lâm An lại cảm thấy có vài điểm giống nhau. Mà điều khác biệt lớn nhất giữa hai người họ, có lẽ chính là tên Mục Cẩm Vân kia là một kẻ vô tâm vô tình.

Khương Chỉ Khanh chỉ là có tính cách lạnh lùng cô độc chút thôi. Trong ký ức của Tô Lâm An, hắn không phải là kẻ ác.

Còn Mục Cẩm Vân, có lẽ hiện giờ hắn sẽ không chủ động lạm sát người vô tội, nhưng trong mắt hắn, nếu như hắn cần, bất cứ ai cũng đều có thể thành vật hi sinh vào bất cứ lúc nào. Hắn không giết, là vì tạm thời không cần thiết mà thôi.

Rốt cuộc bọn họ có mối liên quan nào không?

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status