Ấn Công Đức

Chương 202 : Chương 202CHẠY TRỐN



Vào lúc Tô Lâm An đang suy ngẫm, cơ thể đột ngột rơi xuống. Tiên linh thu nhỏ cơ thể lại, lá cây ào ạt rụng xuống, trong nháy mắt chỉ còn cao ba trượng. Cũng ngay lúc tiên linh thu nhỏ lại được một nửa, nhánh cây trên người nó bỗng quấn lấy Tô Lâm An, ném nàng vào không trung.

Không chỉ nàng, tiên linh còn cuốn lấy Liễu Loạn Ngữ, cùng với Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đang bị nhốt trong động phủ họ thuê ở thành Vân Đoan.

Dưới nhà tổ có một cái động. Gió lốc nổi lên ở cửa động, trực tiếp cuốn mấy người bị tiên linh ném lên vào trong. Ngay sau đó, tiên linh cũng thu nhỏ hoàn toàn, vèo một cái chui vào cái động đang thu hẹp lại kia.

Ngay giây sau, đám đông chỉ thấy nhà tổ của Nam Ly tựa như mọc chân, nhoáng cái đã chạy mất tiêu. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã rời khỏi thành Vân Đoan, trả lại trời xanh mây trắng cho người trong thành.

Đến ngay cả thú Phiên Vân ở ngoài thành cũng chỉ kịp hỏi Tô Lâm An một câu: “Có cần giúp gì không?”

Tô Lâm An: “Không cần không cần...”

Tiên linh nhà họ, bản lĩnh chạy trốn đứng đầu đó.

Người đã giết được, cũng đã quẩy banh cuộc thi đan đạo của Đan Phù Tông, những người già vốn bị nhốt của Nam Ly gia cũng đều ở trong nhà tổ. Giờ họ cần phải xử lý chuyện nội bộ, đóng cửa bảo nhau trong nhà tổ của mình là được rồi. Chạy sớm chút nào hay chút ấy, tránh cho có kẻ muốn chen tay vào.

Lúc này, nàng đâu để ý được xem Mục Cẩm Vân có liên quan gì với Khương Chỉ Khanh hay không. Dù sao thì, hiện giờ nàng đã bị tiên linh kéo về nhà tổ, nơi có thể cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, tạm thời bọn họ không chạm mặt được!

Có điều, nàng vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã để lỡ mất cái gì đó. Tô Lâm An suy nghĩ một hồi xong mới dở khóc dở cười, nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Còn chưa lấy được phần thưởng chiến thắng, lò luyện đan của phụ mẫu Nam Ly Nguyệt...”

Đằng nào thì chạy cũng đã chạy rồi, đành để bàn sau vậy.

...

“Đây là đâu?” Liễu Loạn Ngữ bị nhánh cây bao lấy suốt cả dọc đường, lúc đánh nhau thì cơ bản là không hề tham dự.

Hắn bị ngã đến mức nổ đom đóm mắt, mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một cái hố đen lớn, trừ hắn ra còn có Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cũng nằm ở nơi đó không hề động đậy. Lúc này người duy nhất đang đứng chỉ có Nam Ly Nguyệt.

May là đều không sao.

Liễu Loạn Ngữ thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đoán Nam Ly Nguyệt hiện giờ vẫn là người siêu dữ kia, cho nên mới cẩn thận hỏi một câu. Hắn vừa nói xong thì thấy Nam Ly Nguyệt quay đầu qua, “Nhà tổ của Nam Ly gia.”

“Trong trận pháp ngũ hành.”

Rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một người, thế nhưng khoảnh khắc nàng quay lại, Liễu Loạn Ngữ có thể nhận ra ngay, Nam Ly Nguyệt dịu dàng quả thực vẫn chưa xuất hiện.

Tô Lâm An còn ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt.

Nàng cũng vừa tiến vào. Sau khi bị luồng lực hút khổng lồ kia cuốn vào trong, Tô Lâm An thấy hơi hoa mắt. Có điều nàng không ngã xuống như những người khác mà đứng ở đó, sau khi tinh thần chầm chậm ổn định lại thì mới bắt đầu đi tìm tiên linh.

Không lâu sau, Tô Lâm An nhìn thấy trong hố đen kia có chút bất thường. Tiếp đó, nàng nhận ra trong hố lộ ra một chiếc lá nhỏ héo khô. Nàng nhảy vọt qua, vừa khéo nhìn thấy rối gỗ lớn bằng bàn tay chui ra khỏi đất.

Sau khi ra ngoài, tiên linh lảo đảo chạy về hướng của Tô Lâm An, chạy được mấy bước còn ngã một lần, không hiểu sao nhìn vậy lại có đôi phần đáng yêu. Khó khăn lắm nàng mới tu luyện cho rối gỗ lên đến Nguyên Anh kỳ, lúc này nhìn lại, không ngờ chỉ còn là Luyện Khí. Vừa rồi rối gỗ trở thành bán tiên khí chém giết bốn phương, rốt cuộc phải trả giá lớn thế nào chứ?

Có điều tu vi bị giảm cũng không sao, cố gắng tu luyện lại là được.

Sau này tìm thấy được tài nguyên tốt hơn, thay cho nó một cơ thể tốt hơn, cũng tu sửa lại trận pháp ở trong một lượt.

Nhìn rối gỗ nhỏ loạng quạng chạy tới, còn té ngã mấy lần, Tô Lâm An bèn giơ tay túm một cái, thi triển thuật cầm nã nắm lấy rối gỗ. Cơ thể rối gỗ vốn được mài giũa bóng loáng, giờ bề mặt lại sần sùi, không khác với vỏ cây già bị nứt ra là mấy.

Đưa tay vuốt ve vài cái, Tô Lâm An còn cảm thấy hơi gai tay.

Nàng đang vuốt ve thì nghe thấy rối gỗ hỏi với giọng điệu gấp gáp: “Bao giờ nàng mới tỉnh lại?”

Người tiên linh hỏi là Nam Ly Nguyệt.

Tô Lâm An lắc đầu, “Có lẽ phải hai ngày nữa, cụ thể hơn thì không rõ.” Thời gian cuộc thi diễn ra là ba mươi ngày. Hiện giờ Nam Ly Nguyệt đã thi triển được thuật liễm thần vô cùng thành thạo, đồng thời có thể tự khống chế được thời gian. Chắc hẳn thời gian nàng thiết lập chính là khi cuộc thi kết thúc.

Hiện giờ chỉ còn cách lúc kết thúc cuộc thi không tới hai ngày nữa.

Rối gỗ gật đầu, “Đợi nàng tỉnh lại, ta muốn thương lượng một chuyện với nàng.” Giọng nói của nó đứt quãng, là tiếng trẻ con vô cùng non nớt.

“Hai ngày này, các ngươi cứ tạm thời ở trong đây. Ta, ta kiệt sức rồi.” Tiên linh rối gỗ tiếp tục nói.

Tô Lâm An hơi tò mò. Rối gỗ này là cơ thể mà ấn Công Đức tìm cho nàng, hiện giờ trong rối gỗ đã có thêm một nguyên thần nữa, vậy thì sau này bọn họ sẽ dùng chung một cơ thể sao? Ừ thì, tạm thời nàng vẫn chưa muốn rời khỏi đám Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu, cơ thể mới gì đó cứ đợi đấy đi.

“Được.” Tô Lâm An đồng ý với nó, “Đợi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, ta sẽ báo cho ngươi ngay.”

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Nguyệt vừa tỉnh thì chính nó cũng có thể cảm nhận được nhỉ. Dù sao thì họ đều có liên hệ tinh thần với Nam Ly Nguyệt mà.

Tô Lâm An lại hỏi: “Nam Sơ Liên đâu?”

“Bọn họ đều ở dưới kia, bên cạnh đá Đan Duyên, vẫn đang hôn mê.” Tiên linh nói, “Đám tu sĩ vốn ở trong nhà tổ, giờ đã bị nhốt hết trong ảo trận ngũ hành rồi.”

“Những ảo trận đó, có thể xét hỏi nhân tâm. Là vẫn hướng về Nam Ly gia, hay đã sớm thành kẻ phản đồ làm đủ chuyện hiểm ác, đều có thể được nhắc nhở từ trong ảo cảnh.”

“Đợi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại...” Nói đến đây, rối gỗ ngồi bịch xuống lòng bàn tay của Tô Lâm An, người còn dựa ra đằng sau. Tô Lâm An bèn khép hờ bàn tay lại, chập ngón tay vào làm chỗ dựa cho nó.

“Nàng có thể tham khảo biểu hiện của những người này trong ảo cảnh, sắp xếp bọn họ cho hợp lý.”

“Ta đã khởi động kết giới phong ấn của nhà tổ. Trong vòng hai mươi năm, nơi này sẽ không thể bị mở ra, người ngoài không vào nổi, mà người ở trong cũng không thể ra.”

Nói liền một lúc nhiều như vậy, tiên linh đã rất mệt mỏi. Nó dựa vào người Tô Lâm An, nói nhỏ: “Cảm ơn ngươi.”

Sau đó, đầu tiên linh chợt nghiêng sang một phía, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Tô Lâm An trao đổi qua tinh thần với tiên linh, người khác không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Liễu Loạn Ngữ đợi ở bên cạnh một hồi, sau khi nhìn thấy Nam Ly Nguyệt nhét tiên linh vào tay áo mới hỏi: “Đây chính là nhà nàng sao?”

Tô Lâm An ngẩng đầu nhìn hắn, rồi gọi cả La Phi Diệp và Lý Chiêu Chiêu qua. Lúc này vành mắt cô nhóc Lý Chiêu Chiêu vẫn đang đỏ bừng, phụng phịu, cho dù đi qua cũng hờn dỗi không nói chuyện, nghiêng mặt đi không thèm nhìn nàng.

Lý Chiêu Chiêu rất giận sư phụ, giận nàng và Liễu Loạn Ngữ ra ngoài mà không đưa họ theo, còn nhốt họ trong trận pháp. Cô bé và La Phi Diệp mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ vậy trừng nhau đến gần ba mươi ngày trời, cô bé sắp tức giận đến phát điên.

La Phi Diệp thì liên tục nói: “Sư phụ người không sao là tốt rồi.” Sau đó lại tiếp, “Nhất định là củ cải đại tiên đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta.”

Tô Lâm An tưởng rằng lần trước mình không cứu người sẽ khiến niềm tin của La Phi Diệp bị lung lay, lại chẳng ngờ tới, hắn vẫn là tín đồ thành kính của củ cải đại tiên.

“Nơi đây chính là nhà tổ của ta.” Tô Lâm An giải thích vắn tắt một chút về tình hình hiện giờ, “Kết giới phong ấn của nhà tổ đã được mở. Hai mươi năm tới, chúng ta chỉ có thể tu luyện ở trong này, không có cách nào tiếp xúc với người ngoài.”

“Đến lúc đó, cũng sẽ phải thanh lọc lại những tu sĩ bị nhốt ở trận pháp trong nhà tổ một lượt. Có thể hai ngày nữa, trận pháp đó sẽ có sự thay đổi. Hai ngày này chúng ta chỉ có thể ở trong hố thôi.” Tiên linh đã nói nó kiệt sức rồi phải đợi hai ngày. Phỏng chừng là phải đợi sau khi Nam Ly Nguyệt tỉnh dậy, tiên linh mới khiến trận pháp ngũ hành biến đổi. Cho nên hai ngày này, họ chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật đợi trong hố thôi.

“Vâng, sư phụ.” Lý Chiêu Chiêu vẫn nghiêng đầu sang một bên, đỏ mắt đồng ý. Đợi sau khi sư phụ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, cô bé mới quay đầu lại, mím chặt môi, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm sư phụ không hề chớp.

Gương mặt nhỏ căng cứng, trên mặt đầy vẻ tủi thân.

Tô Lâm An: “...”

Người nhốt ngươi lại không để cho ngươi đi mạo hiểm là Nam Ly Nguyệt chứ không phải ta nha, tiếng oan này ta không muốn gánh!

Thế nhưng bị Lý Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng Tô Lâm An vẫn không chịu nổi, ho khan rồi nói: “Ừm, là sư phụ không đúng, không đưa các ngươi theo.”

Nàng vừa dứt lời, Lý Chiêu Chiêu đã khóc òa một tiếng, nhào thẳng vào lòng Tô Lâm An.

“Sư phụ bắt nạt người khác. Rõ ràng chúng ta quen nhau trước, sống nương tựa vào nhau lâu đến thế, vậy mà người lại chỉ đưa Liễu đại sư theo...”

Ê ê, sao câu này nghe cứ sai sai thế nhở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status