Ấn Công Đức

Chương 203 : Chương 203KHANG KHANG



“Sau này dù có gặp phải chuyện gì nguy hiểm đi chăng nữa, sư phụ cũng không được đối mặt một mình. Con sẽ chăm chỉ tu luyện, con nhất định sẽ trở thành trợ thủ của sư phụ!” Lý Chiêu Chiêu nức nở nói, “Người bảo con đánh ai thì con đánh kẻ đó!”

Thế nào gọi là đối mặt một mình chứ? Liễu Loạn Ngữ đứng ở phía sau lẩm bẩm một câu, “Hình như ta cũng là người mà...”

Nhưng Lý Chiêu Chiêu căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ canh chừng bên cạnh sư phụ khóc hu hu. Ngày thường cô bé luôn căng mặt, vô cùng nghiêm túc già dặn, lần này, thật sự đã bị hoảng sợ.

Lý Chiêu Chiêu khóc rất dữ, cuối cùng vẫn luôn ngồi cạnh Tô Lâm An, dựa vào vai nàng ngủ thiếp đi. Liễu Loạn Ngữ và La Phi Diệp đều ngồi ở gần Tô Lâm An, đã bắt đầu điều hòa hơi thở để tu luyện.

Tuy rằng đang ngồi trong một cái hố lớn đen ngòm, nhưng Tô Lâm An cũng cảm thấy, năm tháng yên tĩnh, đời này yên ổn.

Điều duy nhất khiến nàng hối tiếc chính là Khang Khang nằm trong quan tài gỗ.

Chỉ tiếc, người đã chết không thể sống lại.

Có thể tưởng tượng được khi biết sự thật, Nam Ly Nguyệt sẽ tuyệt vọng đến mức nào. Nhưng Tô Lâm An cũng tin rằng, những người này sẽ bầu bạn bên cạnh Nam Ly Nguyệt, giúp nàng có thể dần bước ra khỏi mây mù u tối.

Trong khoảnh khắc này, Tô Lâm An lại cảm thấy vô cùng hài lòng, nàng phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn từ tận đáy lòng mình.

Tô Lâm An: “Nhìn thấy mọi người đều tốt đẹp, chợt cảm thấy rất vui vẻ rất thỏa mãn.” Đây chính là cảm giác đủ đầy mà nội tâm có được sau khi giúp đỡ người khác sao?

Khoa Đẩu Hỏa tò mò hỏi: “Rốt cuộc là thỏa mãn đến mức nào vậy?”

Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là chỉ kém cảm giác hài lòng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình một chút chút?”

Khoa Đẩu Hỏa biến ra một bàn tay nhỏ, tự cho mình một cái bạt tai rồi mắng: “Ai bảo miệng ngươi hèn.”

Hỏi cái gì mà hỏi, rốt cuộc vẫn chưa hiểu chủ nhân này đức hạnh thế nào sao? Khắp cả thiên hạ này, điều khiến nàng ta hài lòng nhất, khiến nàng ta có được cảm giác thỏa mãn nhất, chính là gương mặt của nàng ta.

“Ngươi chỉ vừa lòng với gương mặt đó của ngươi mà thôi.”

“Không không không, còn có vóc dáng của ta, tay của ta, chân của ta, từng chỗ dù là nhỏ nhất trên cơ thể ta nữa.”

Cuộc nói chuyện này đến đây không thể tiếp tục nổi nữa.

Khoa Đẩu Hỏa không để ý đến Tô Lâm An nữa, Sơn Hà Long Linh lượn qua lượn lại chỉ nói chủ nhân thật đẹp, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Tô Lâm An cảm thấy vô vị bèn bắt đầu dưỡng thần. Đợi hai ngày, Nam Ly Nguyệt tỉnh lại, Tô Lâm An liền bay ra khỏi cơ thể Nam Ly Nguyệt. Nàng bay ở bên cạnh Nam Ly Nguyệt, nhìn thấy rối gỗ còn chưa tỉnh thì bay vào trong một lát, đánh thức tiên linh ở trong dậy.

Không ngờ, sau khi tiên linh tỉnh lại, lại ngay lập tức truyền âm: “Ngươi đừng nói cho nàng biết ta đã tỉnh lại.”

Tô Lâm An hơi ngây ra, Nam Ly Nguyệt cũng biết nàng không phải là tiên linh thật sự, mà hiện giờ tiên linh thật sự đã thức tỉnh, nếu như nàng ấy biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tại sao tiên linh lại không cho nói chứ?

“Vậy ngươi đợi một chút, ta nói với nàng đôi chút về tình hình hiện giờ đã.” Nam Ly Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, khi mở mắt ra, trong con ngươi hoàn toàn mờ mịt.

Tô Lâm An nhanh chóng giải thích lại tình hình một chút, sau đó nói: “Nơi đây là trong trận pháp ở nhà tổ của ngươi. Ngươi nhìn quanh bốn phía xem có phát hiện gì không.”

Nam Ly Nguyệt biết nàng không phải tiên linh thật sự, nàng không biết được tình hình cụ thể của nhà tổ cũng là lẽ dĩ nhiên. Nam Ly Nguyệt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn những ngọn núi xa ở xung quanh.

Năm ngọn núi, ẩn nấp trong mây mù.

Phía sau đỉnh Thủy có một tòa lầu nhỏ, đó chính là nơi nàng và Khang Khang cùng sinh sống. Một khu viện nhỏ xíu, trong viện còn có một hồ nước, nàng ngồi bên hồ vá quần áo cho Khang Khang, Khang Khang ngâm mình trong nước tu luyện.

Âu Dương Miện và Khúc Uyển Nhi chết rồi.

Nàng lại trở về Nam Ly gia lần nữa...

Hốc mắt Nam Ly Nguyệt dần ẩm ướt, quay người về phía đỉnh Mộc, quỳ “bịch” xuống.

Đỉnh Mộc, chính là ngọn núi nơi phụ mẫu luyện đan bị nổ lò năm xưa. Nàng có lỗi với cha và nương, cũng có lỗi với liệt tổ liệt tông của Nam Ly gia.

Nam Ly Nguyệt quỳ mãi không đứng lên, Liễu Loạn Ngữ chạy tới bên nàng quỳ xuống, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cũng quỳ theo. Nhất thời, mọi người đều quỳ không đứng dậy, điều này lại khiến cho Tô Lâm An và tiên linh tiện nói chuyện hơn.

“Đợi đã, ngươi giúp ta hỏi nàng chuyện này.”

“Nếu như Khang Khang có thể tỉnh lại, nhưng nhục thân không thể lớn lên, vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa có khả năng trở thành bộ xương cốt mục nát, nàng còn đồng ý nuôi dưỡng nó không?”

Nghe thấy lời này, Tô Lâm An kinh ngạc nói: “Khang Khang? Khang Khang đã không còn sức sống, nhục thân còn bị ngâm trong thuốc và dây leo máu, nguyên thần cũng hoàn toàn không còn tồn tại. Nó còn có thể tỉnh lại được sao?”

“Năm xưa khi Nam Ly Nguyệt cõng Khang Khang chạy trốn tới vách núi, lúc bị tấn công, ta đã cản lại một phần. Nhưng khi đó ta vô cùng yếu ớt, không thể chắn được quá nhiều, dẫn tới việc Nam Ly Nguyệt và Khang Khang bị ngã xuống vách núi, ta cũng bởi vậy mà chìm vào giấc ngủ sâu...”

“Nhưng ta còn giữ lại một luồng nguyên thần của Khang Khang.”

Tình huống khi đó là Nam Ly Nguyệt cõng Khang Khang, trên người Khang Khang có cất rối gỗ.

Rối gỗ chắn được một phần công kích, nhưng đòn tấn công đó đã xuyên qua rối gỗ, cũng xuyên qua Khang Khang, còn xuyên đến cả Nam Ly Nguyệt, khiến cho họ bị xiên lại với nhau như kẹo hồ lô. Nam Ly Nguyệt bị thương nặng, Khang Khang chết ngay lúc đó, tu vi cảnh giới của rối gỗ thì bị giảm mạnh, nhưng trước lúc hôn mê nó đã giữ lại một luồng nguyên thần của Khang Khang.

Rối gỗ vốn cũng được tính là hồn khí, nếu không đã chẳng thể chứa được nguyên thần của Tô Lâm An. Khi ấy, suy nghĩ của nó chính là bảo vệ Nam Ly Nguyệt, đó là chấp niệm của nó, vì điều này mà sẵn lòng hi sinh chính mình. Có lẽ chính vì chấp niệm cường đại đó đã khiến ấn Công Đức chọn nó, để nguyên thần của nó không đến mức bị tiêu tan, được dẫn vào trong ấn Công Đức để tu bổ cho nguyên thần Tô Lâm An.

Chấp niệm trước khi chết trở thành tâm nguyện. Ấn Công Đức thu gom nó lại, đồng thời để cho Tô Lâm An hoàn thành.

Nhưng Tô Lâm An lại vô cùng qua loa, thích ứng cực tốt với thân phận tiên linh này. Vừa bắt đầu nàng đã giả làm tiên linh, đồng thời cũng dùng thân phận tiên linh để giúp đỡ Nam Ly Nguyệt. Điều này khiến cho tiên linh tuy yếu ớt nhưng cũng chưa bị dung hợp hoàn toàn, cuối cùng khi nhìn thấy hài cốt của Khang Khang trong nhà tổ thì bị kích thích mà tỉnh lại.

“Khang Khang còn nhỏ, tu vi cũng chẳng cao. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nguyên thần của nó đã rất suy yếu.” Tiên linh nói tiếp, “Cho nên dù có tỉnh lại, nó cũng có thể là một đứa trẻ ngốc, không thể lớn lên. Thậm chí máu thịt bị ngâm trong thuốc, bị dây leo máu đâm vào quanh năm, cũng sẽ phải loại bỏ đi, nếu không sẽ rất có hại với nó.”

“Khang Khang như vậy, nàng còn muốn nó tỉnh lại hay không?” Giọng nói non nớt lại chứa chút sợ sệt của tiên linh khiến cho Tô Lâm An cũng có phần không xác định rõ được, người đang nói chuyện rốt cuộc là tiên linh, hay chính là Khang Khang đang lo lắng mẫu thân sẽ sợ hãi bộ dạng hiện giờ của mình.

Vì vậy nàng hỏi lại: “Chắc chắn là Nam Ly Nguyệt muốn Khang Khang tỉnh lại, dù Khang Khang có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa. Nhưng ngươi đã từng hỏi, Khang Khang có muốn tỉnh lại, sống như vậy trên thế gian này hay không chưa?”

Theo cách nói của tiên linh, Khang Khang đã vô cùng suy yếu, không thể nào đoạt xác sống lại hay gì đó.

Nó quá yếu ớt, căn bản không thể bám lên sinh linh khác được, cho dù là những pháp bảo có thể dung nạp nguyên thần cũng không được. Chỉ cần nguyên thần của nó vừa bay ra khỏi cơ thể, sẽ bị tan biến trong trời đất ngay tức khắc.

Khang Khang chỉ có thể tỉnh lại trong chính cơ thể của mình.

Thế nhưng cơ thể của nó, đã sớm chẳng còn sức sống. Còn bởi bị ngâm trong dược vật quanh năm suốt tháng và cả đám dây leo máu kia, nên phải loại bỏ máu thịt cả người, chỉ có thể làm một bộ xương khô...

Nó sẽ trở thành dị loại trên thế gian này.

“Khang Khang đồng ý.” Giọng nói nho nhỏ kia vang lên, Tô Lâm An liền mỉm cười, nàng nói: “Được, ta sẽ hỏi nàng ấy.”

Những điều còn lại, Tô Lâm An không nhiều lời nữa.

Có lẽ, sau khi Khang Khang tỉnh lại, tiên linh thật sự kia sẽ hoàn toàn biến mất.

Cho nên, nó mới bảo nàng đừng nói cho Nam Ly Nguyệt rằng nó đã từng tỉnh lại.

Khí linh của một pháp bảo, cũng có thể khiến nàng cảm thấy lồng ngực nóng lên. Khóe mắt Tô Lâm An hơi ẩm ướt, sau đó nàng bèn gọi Sơn Hà Long Linh biến thành cái gương dựng đứng trước mặt mình.

Nàng chớp mắt mấy cái, có giọt lệ lăn xuống. Tô Lâm An bèn nói: “Ta khóc như vậy cũng rất xinh.”

Khoa Đẩu Hỏa gào thét trong lòng: “Ngươi chỉ là một nguyên thần còn biến ra nước mắt cho mình, thú vị lắm sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status