Ấn Công Đức

Chương 205 : Chương 205QUAN HỆ



Tô Lâm An kích động đến mức lập tức nhảy ra khỏi cơ thể, nghĩ muốn đánh giá một cách toàn diện cơ thể của cô bé này, nào ngờ vừa mới bay ra ngoài một chút đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo trở lại. Sau khi thử vài lần, trong lòng Tô Lâm An đã hiểu rõ.

Trước kia, cơ thể của nàng đều là pháp bảo. Pháp bảo không có nguyên thần thì vẫn là pháp bảo, dù sao thì đều là vật chết.

Nhưng tình huống hiện giờ không giống vậy, nếu như trong cơ thể người sống không có nguyên thần thì sẽ mất đi sức sống. Tất nhiên, nếu như cơ thể khỏe mạnh tu vi cao cường, nguyên thần xuất khiếu một khoảng thời gian cũng không vấn đề gì. Nhưng nguyên thần vốn có của bé gái trước mắt này đã tan thành mây khói, nhục thân lại có thương tích cực lớn, cũng chính vào khoảnh khắc chết đi thì Tô Lâm An nàng bị lôi vào, do đó hiện giờ nàng không có cách nào rời đi. Nếu nàng rời khỏi thì cơ thể này sẽ chết...

Tô Lâm An: “...”

Cho nên nàng vẫn bị nhét về, sau đó cùng chịu đau với cơ thể này sao?

Không rõ vì sao lại cảm thấy lòng hơi chua xót, Tô Lâm An vừa quay về nhục thân thì đã đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng gọi Sơn Hà Long Linh ra ngoài, để Sơn Hà Long Linh dùng linh khí tẩm bổ cho cơ thể cô bé này, lúc này cơn đau của Tô Lâm An mới được giảm bớt.

Nàng bắt đầu xem xét tỉ mỉ cơ thể mới này, thần thức vừa quét đã lần mò được rõ ràng tình huống hiện giờ.

Cô nhóc này có cốt linh mười tuổi, bị nội thương, trong cơ thể lại có trứng trùng của hai con cổ Phệ Tâm, vết thương trí mạng là bị một đoạn nhánh cây đâm thẳng vào cổ họng. Tay chân cô bé đều gãy, xương sườn cũng bị gãy mất mấy cái, ngoài da có rất nhiều vết trầy xước, có lẽ là do ngã từ trên vách núi xuống.

Trứng của hai con cổ Phệ Tâm!

Lại là cổ Phệ Tâm. Bọn họ có quan hệ gì với Mục Cẩm Vân đây? May là lần này cổ Phệ Tâm còn chưa trưởng thành, chỉ có thể coi là trứng trùng, vẫn chưa ăn sâu vào sinh sống trong tim gan của cô bé, muốn trừ bỏ thì không khó.

Có điều tạm thời không thể động vào hai trứng trùng này, cơ thể của cô nhóc quá yếu ớt. Đợi sau khi Sơn Hà Long Linh bao bọc cẩn thận một hồi, rồi cho Khoa Đẩu Hỏa đốt sạch hai trứng trùng này đi là được.

Tô Lâm An đánh giá xung quanh một lát. Đây có lẽ là dưới vách núi, xung quanh là một vùng đen kịt, còn có một mùi hôi thối khó mà diễn tả được bằng lời.

Vốn nàng muốn thăm dò xung quanh, có điều khi thần thức mở rộng thì thấy ở nơi cách đó không xa còn có một bé trai. Bé trai kia trông chừng bảy tám tuổi, tóc không dài mà còn xoăn tự nhiên, cả người bẩn thỉu, chỉ duy đôi mắt lam nhạt thì vừa to lại vừa sáng. Chân phải của cậu bé cũng bị gãy, lúc này cậu đang chống một chiếc gậy gỗ, kéo lê cái chân bị gãy di chuyển một cách khó khăn về phía nàng.

Tô Lâm An định án binh bất động, để xem phản ứng của cậu bé này trước.

Trên gậy của cậu bé có một cục đá vụn, phát ra ánh sáng yếu ớt giữa nơi tối tăm. Cậu bé dựa vào chút ánh sáng đó để chậm chạp lần mò đi qua. Rõ ràng chỉ cách một đoạn ngắn, nhưng cậu nhóc phải mất gần nửa canh giờ để đi.

Đợi sau khi đến đây, cậu bé cẩn thận lấy một cái ống trúc từ tay áo ra. Trong ống trúc có chứa nước, chỉ là nước đó cũng không sạch lắm. Nước màu xanh biếc lại còn có cả rêu xanh và những con côn trùng cực kỳ nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như từng sợi tơ bơi qua bơi lại trong nước, khi ngửi còn có mùi hôi tanh thoang thoảng.

“Tỷ tỷ, tỷ uống miếng nước.” Môi của cậu bé khô đến nứt toác lại không nỡ uống nước, mà đưa ống trúc đến bên miệng Tô Lâm An. Vào khoảnh khắc thứ dung dịch màu xanh đó sắp đổ vào miệng mình, Tô Lâm An mở trừng mắt ra.

Nàng không uống nổi thứ nước đó. Tuy rằng Tô Lâm An không có bệnh thích sạch sẽ như tên nhóc khốn kiếp kia, thế nhưng nước này, nàng thật sự không thể cho vào miệng được. Khó khăn lắm mới có được cơ thể, mùi vị nếm được đầu tiên lại là thứ nước hôi tanh đó, nàng tuyệt đối không thể nhịn.

“Tỷ tỷ!” Động tác mở mắt này khiến cho bé trai ngây người ra, sau đó cậu bé liền nhỏ giọng khóc thút thít, “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi. Đệ, đệ, đệ rất sợ.”

Tô Lâm An nhìn chằm chằm vào cậu bé, không hề mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng nhánh cây đâm vào cổ họng đã được nàng rút ra, thế nhưng hiện giờ cổ họng nàng vẫn hơi đau.

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Nhìn thấy ánh mắt trống rỗng này của tỷ tỷ, Trình Nhất Hiên vừa lau nước mắt vừa nói, “Nguyên thần của tỷ tỷ bị thương sao?” Trình Nhất Hiên biết nếu như nguyên thần bị thương tổn nặng nề, kí ức sẽ chịu ảnh hưởng theo. Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc lúc này của tỷ tỷ, cậu bé lo lắng hỏi: “Tỷ có biết đệ là ai không?”

Tô Lâm An lắc đầu vô cùng quyết đoán.

Đứa bé này trông không quá lanh lợi, có lẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ nhanh chóng hiểu rõ được tình hình hiện giờ.



Trình Nhất Hiên nói ngay: “Đệ là Nhất Hiên này. Khi chúng ta chạy trốn bị lăn từ trên núi xuống, tỷ đã quên hết rồi sao?”

Cậu bé nhỏ giọng nức nở, “Làm sao bây giờ? Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không?”

Khi cậu nhóc nói đến đây cơ thể liền run lên, sắc mặt cũng trắng bệch, vì quá sợ hãi mà toát đầy mồ hôi. Mồ hôi lăn xuống từ trên trán hòa vào làm một với nước mắt, vẽ ra từng đường vân trên gương mặt vốn đã vô cùng bẩn thỉu của cậu, lem nhem như mèo hoang. Cậu bé nghẹn ngào nói: “Khi đệ ra ngoài tìm nước đã nhìn thấy rất nhiều xác chết, tất cả đều là trẻ con.”

“Chúng ta cũng sẽ chết ở đây, bị yêu thú ăn sạch sao?” Khi cậu nói chuyện vẫn không quên ống trúc trong tay, tiếp tục đưa ống nước kề sát bên miệng Tô Lâm An: “Tỷ tỷ uống miếng nước đi đã. Nếu như, nếu như có yêu thú tới đây, đệ sẽ để nó ăn đệ trước, ta nhiều thịt.”

Đứa bé mới bảy tám tuổi gầy giơ xương sườn, còn nói mình nhiều thịt. Có điều nàng nghĩ lại, nhớ đến hiện giờ cơ thể yếu đuối như cọng giá của mình, so ra thì, cậu bé kia cũng đúng là một nhóc mập mạp, ít nhất thì trên gò má còn có chút thịt.

Tô Lâm An miễn cưỡng giơ tay, khẽ chặn lại ống trúc.

Trình Nhất Hiên ngạc nhiên nói: “Tay của tỷ tỷ có thể cử động rồi sao?”

“Uống miếng nước, tỷ uống miếng nước đã.” Cậu bé khó khăn lắm mới tìm được nước về, chính là vì để cứu tỷ tỷ. Cậu bé không uống nước, tầm mắt cũng không hề rời đi. Thực sự cổ họng quá khô rát, giống như núi lửa phun trào thiêu đốt đến phát đau, cậu bé sợ mình không nhịn được mà uống hết sạch.

Tô Lâm An nhận lấy ống trúc, bảo Khoa Đẩu Hỏa đốt sạch nước bẩn ở trong, sau khi đốt sạch sẽ nước trong ống trúc mới cho Sơn Hà Long Linh vẩy chút nước vào trong.

Nước này chính là linh tuyền.

Nàng tự nhấp một ngụm, còn lại bao nhiều đều đưa hết cho cậu nhóc Trình Nhất Hiên, “Ta uống no rồi, đệ uống đi.”

Trình Nhất Hiên còn muốn nhường lại, Tô Lâm An bèn mím môi trừng cậu bé, cậu liền cẩn thận nhấp lấy một chút nước suối nhuận môi. Vừa nhấp chút nước, Trình Nhất Hiên liền cảm thấy nước suối đó mát lạnh, trong nước còn chứa đựng linh khí dồi dào, còn ngọt hơn cả nước ở suối trên núi.

Bàn tay nắm lấy ống trúc chặt đến mức trắng bệch, rất muốn uống một hơi hết sạch, nhưng cũng biết rằng, tỷ tỷ bị thương nặng hơn cần nước hơn.

Cậu bé cẩn thận đậy kín ống trúc lại, “Đệ cũng uống no rồi, vậy đợi khi nào tỷ tỷ khát thì uống tiếp nhé.”

Tô Lâm An nhìn đứa bé này một cái, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt, trước mắt xem ra, đứa trẻ gặp được lần này là một người lương thiện. Chỉ cần không phải dạng người như Mục Cẩm Vân thì việc tích đức của nàng có lẽ cũng rất dễ dàng. Hiện giờ là thân thể người rồi, có phải lần sau nàng có thể về lại chính cơ thể của mình hay không?

Tầm mắt dừng ở ấn Công Đức, Tô Lâm An đột nhiên có cảm giác, con đường sống lại này cũng không khó khăn như tưởng tượng. Tất nhiên, tiền đề là nàng có thể gặp được một người có bản tính lương thiện.

“Ta chẳng nhớ được gì cả, đệ nói lại một lượt cho ta đi.” Tô Lâm An nói như vậy, Trình Nhất Hiên cũng bò đến nằm xuống bên người nàng, cùng nàng ngắm bầu trời tối đen như mực trên đỉnh đầu.

Thực ra họ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, duy chỉ có viên đá được buộc trên cây gậy là có chút ánh sáng yếu ớt mà thôi.

Trình Nhất Hiên giơ cây gậy lên, nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn này, có giống ngôi sao không?” Cậu bé lắc hai cái, cuối cùng không còn sức nữa hạ tay xuống, “Tỷ tỷ thật sự không còn nhớ gì sao? Tỷ tên là Trình Nhất Tinh, chúng là tỷ đệ ruột.”

Cậu bé lén đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của tỷ tỷ.

Tô Lâm An hơi híp mắt lại.

Có quan hệ máu mủ hay không, nàng có thể nhìn ra. Rất rõ ràng, nhóc mập không phải là đệ đệ ruột thịt với cơ thể này. Cách nói này của cậu bé...

Ừm, Tô Lâm An không nhiều lời, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status