Ấn Công Đức

Chương 206 : Chương 206CHÂU VÂN LAI



“Chúng ta là đệ tử của Trình gia ở đỉnh Tương Giao bên bờ Tứ Thủy, khi ra ngoài rèn luyện đã bị kẻ xấu bắt đến đây.”

“Bọn họ, bọn họ đã bắt rất nhiều trẻ con...”

Qua lời kể sứt sẹo của cậu nhóc, Tô Lâm An cũng hiểu được đại khái về tình hình hiện giờ.

Nàng biết Tứ Thủy. Ở một nơi tương đối sát rìa của giới tu chân, khá gần với vực băng Bắc Cực, có một con sông có bốn nhánh nhỏ, ở cuối nguồn sẽ tụ về trong sông băng của vực băng Bắc Cực. Từng có người nói, trong sông Tứ Thủy cũng có thể tìm thấy được lá Ngưng Băng, có điều rất nhiều người đã đi tìm kiếm, nhưng đều trở về tay trắng.

Trình gia là một thế gia tu chân bên bờ Tứ Thủy, gia chủ có tu vi cao nhất, là Nguyên Anh kỳ tầng thứ năm. Ở vực băng Bắc Cực, thực lực tầm này cũng không thể nói là tốt. Xem ra Trình gia này cũng chẳng phải thế gia tu chân tầm cỡ gì đó, ít nhất thì còn kém xa Nam Ly gia.

Trình Nhất Hiên hẳn là cháu trai bảo bối của Trình gia. Còn thân phận hiện giờ của nàng, Trình Nhất Tinh sao, từ lời nói đứt đoạn ấp úng của cậu nhóc kia, rất có khả năng là một tỳ nữ trong nhà, hoặc có thể là con dâu nuôi từ bé.

Bọn họ có tổng cộng mười bảy người ra ngoài rèn luyện, trong đó có bốn đứa trẻ dưới mười tuổi. Đây chỉ là một lần trải nghiệm bình thường được bố trí để rèn giũa mấy vãn bối này. Kết quả chưa đi được bao xa đã gặp phải kẻ ác. Kẻ đó dễ dàng giết chết người lớn trong đoàn rèn luyện, bắt luôn bốn đứa nhỏ đi rồi mang đến một ngọn núi, nhốt lại trong một gian mật thất.

Sau đó thì làm giống như nuôi cổ. Mới đầu trong phòng có ba mươi người, đợi đến khi số người giảm đi một nửa, mấy đứa trẻ mới có thể được thả ra ngoài.

Nhờ sự chăm sóc của Trình Nhất Tinh, Trình Nhất Hiên tiếp tục sống sót. Mà trong quá trình chuyển những đứa trẻ còn lại đi nơi khác, vừa khéo đám kẻ ác đến giao nhận kia tự xảy ra xung đột, Trình Nhất Tinh nhân cơ hội đưa cậu nhóc trốn đi. Chỉ tiếc rằng cuối cùng hai đứa trẻ vẫn bị phát hiện. Kẻ ác kia không đuổi theo, nhưng hai đứa bé vẫn cảm giác được sự uy hiếp của cái chết.

Theo lời của Trình Nhất Hiên thì chính là, rõ ràng xung quanh chẳng có ai, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, hai đứa như bị dã thú nhìn chằm chằm, khi đó chân cậu bé cũng mềm nhũn ra.

Khi ấy vẫn là Trình Nhất Tinh bất chấp tất cả, che chở cậu nhóc nhảy thẳng xuống vách núi. Cô bé mà nàng bám thân lại là một người can đảm thận trọng, tính cách cứng rắn dứt khoát.

Dù kẻ ác kia cách khá xa, nhưng sau khi thấy hai đứa nhóc nhảy xuống vực thì vẫn ra tay. Nhánh gỗ cắm vào cổ họng của Trình Nhất Tinh chính là tác phẩm của gã.

Sau khi ngã xuống vực thì Trình Nhất Tinh đã hôn mê. Cậu nhóc Trình Nhất Hiên canh chừng một lúc bèn đi tìm đồ ăn và nước, muốn cứu lấy tỷ tỷ. Cậu vừa tìm được nước về thì tỷ tỷ đã tỉnh lại.

Sau khi Trình Nhất Hiên run rẩy kể xong toàn bộ, mí mắt càng lúc càng nặng. Hai ngày nay cậu nhóc đã quá mệt mỏi, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Sau khi tỷ tỷ tỉnh lại, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của cậu bé mới hơi thả lỏng.

Trình Nhất Hiên cuộn tròn người lại. Cậu nhóc dựa đầu vào vai Tô Lâm An, cứ vậy nằm nghiêng dựa vào nàng mà ngủ. Đợi cậu nhóc ngủ say, Tô Lâm An gọi Sơn Hà Long Linh ra điều dưỡng cơ thể của Trình Nhất Hiên, còn mình thì không ngừng mở rộng thần thức, cuối cùng, bay qua màn trời đen kịt, đi lên khỏi vách núi.

Hiện giờ thần thức của nàng đã hồi phục gần bằng trước kia, tất nhiên có thể quan sát được rất rộng.

“Ố, ngọn núi này.”

Ngọn núi này có điều cổ quái. Nhìn bên ngoài thì là ngọn núi, dùng thần thức soi kỹ một lượt lại phát hiện ở trong có trận pháp cường đại, chính là trận pháp Nhị Trọng Trận: nhìn núi không phải núi, nhìn sông chẳng phải sông. Điều đó cũng có nghĩa, nhìn bên ngoài thì chỉ là núi mà thôi, nhưng trên thực tế, dưới đỉnh núi này ẩn chứa rất nhiều bí mật. Lợi dụng trận pháp để sửa đổi hoàn toàn một vật thể khác, dù là thị giác, khứu giác hay cả thần thức cũng hoàn toàn bị che kín. Thậm chí dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nếu không tinh thông trận pháp thì cũng không thể biết được chân tướng.

Đây hoàn toàn không phải là một ảo trận đơn giản.

Tuy rằng nàng biết ngọn núi này kỳ lạ, nhưng nhất thời không thể nhìn ra chân thân thực sự của nơi này là thứ gì.

Tô Lâm An cũng chẳng gấp gáp. Nàng chậm rãi quan sát, lượn qua lượn lại đỉnh núi mấy vòng. Một lát sau, nàng nhìn thấy một căn phòng tối mịt trên đỉnh núi, có lẽ chính là mật thất mà Trình Nhất Hiên nhắc đến.

Thần thức vừa quét qua, Tô Lâm An nhìn căn phòng kia cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Trên vách tường đâu đâu cũng là dấu tay máu, nhìn từ phía xa giống như từng gốc hoa anh đào xinh đẹp. Chỉ có tiến lại gần thì mới nhận ra, những thứ đó đều là vết máu lộn xộn. Cho dù hiện giờ trong phòng đã không còn ai cả, nhưng sát khí nồng đậm vẫn luẩn quẩn bên trong, mãi không tiêu tán.

Nhìn từ đỉnh núi xuống chân núi, Tô Lâm An phát hiện cả ngọn núi này không hề có người. Đợi sau khi lượn xong một vòng, Tô Lâm An đã nhận ra chỗ cổ quái nhất của ngọn núi này, đó chính là ngọn núi này như bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, sừng sững giữa đất trời vậy. Trừ ngọn núi duy nhất này ra, xung quanh chẳng có bất cứ thứ gì. Nàng đi tới chân núi thì phát hiện có một tầng kết giới. Sau khi nàng dùng nguyên thần cường đại miễn cưỡng xuyên qua kết giới, lại là một vùng đen kịt, còn có gió lạnh sắc bén, tựa như đã tiến vào kẽ nứt thời không.

“Ồ, ngoài này là kẽ nứt.” Khoa Đẩu Hỏa bỗng lên tiếng, “Ôi chao, đám tu sĩ hạ giới các ngươi đúng là thiếu hiểu biết. Đây chính là khu vực hư vô giao nhau giữa giới này và giới khác đó.”

“Xuyên qua khe nứt này chính là thượng giới sao?” Tô Lâm An hỏi.

“Ai nói chỉ có một hạ giới chứ. Hạ giới có ngàn ngàn vạn vạn, thế giới này của các ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi.” Sau khi nói xong, Khoa Đẩu Hỏa lại lắc lư hai cái, “Giới diện này của các ngươi được gọi là gì ấy nhỉ?”

Tô Lâm An trầm ngâm một lát, “Châu Vân Lai.”

Trước kia khi nàng là nữ ma đầu Độ Kiếp kỳ, sách vở trong nhà được chất lên thành đống, còn có rất nhiều sách cổ liên quan đến Vạn Tượng Tông. Tô Lâm An tất nhiên là biết, thế giới mà nàng đang ở tên là châu Vân Lai, mà thượng giới sau khi họ phi thăng tên là thượng giới Đan Khâu.

Thậm chí nàng cũng từng phỏng đoán, hạ giới không phải chỉ có một. Chỉ có điều, khi đó căn bản là Tô Lâm An không có thời gian đi kiểm chứng, hiện giờ nghe thấy lời này của Khoa Đẩu Hỏa, nàng cũng không quá kinh ngạc.

Trái lại, Khoa Đẩu Hỏa tự thốt lên, “Châu Vân Lai?”

“Châu Vân Lai phải rất tốt mới đúng. Nhưng ta thấy linh khí ở thế giới này của các ngươi dường như cũng chỉ bình thường mà thôi.”

“Nói đến thì, châu Vân Lai chính là giới diện khá là mạnh trong các hạ giới. Người quản lý các ngươi là ai ấy nhỉ?” Nó đung đưa mình, lắc đầu nói: “Không nhỡ nổi nữa.”

Những tin tức liên quan đến thượng giới, Khoa Đẩu Hỏa một là quên mất kha khá, hai là nó vốn chính là một ngọn lửa, không quá hiểu biết về tu sĩ nhân loại, hiện giờ không nhớ ra cũng là lẽ thường tình.

Tô Lâm An tạm thời không có hứng quan tâm tới chuyện của thượng giới, nàng phải nghĩ thật kỹ xem nên làm thế nào để đưa bé trai kia rời khỏi nơi này.

Lại chẳng ngờ Khoa Đẩu Hỏa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng rụt ngọn lửa lại về đáy của ấn Công Đức, nói: “Ôi, ta hơi choáng váng, muốn đi ngủ.”

Lần này nó cũng có được rất nhiều lợi ích, màu sắc của ngọn lửa không còn chỉ đen thui như trước nữa. Ngọn lửa ba màu bị đè dưới chiếc ấn màu xanh biếc, được linh khí của Sơn Hà Long Linh vờn quanh, còn tạo nên một chiếc cầu vồng cong cong, làm tô điểm cho không gian biển ý thức mênh mông vô ngần của Tô Lâm An.

Nó nói mình đã mệt, thực ra là ngọn lửa đã gần đạt đến mức cân bằng, ba màu khống chế lẫn nhau khiến nó cần thời gian dung hợp tiêu hóa. Điều đó cũng có nghĩa, trong khoảng thời gian này, rất có thể Khoa Đẩu Hỏa sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngọn lửa của nó rất dễ cuồng bạo, tự mình cũng khó mà khống chế, nên nó tự giác rụt lại về dưới ấn Công Đức. Nếu lỡ như ba loại lửa chẳng đứa nào nhường nhau mà muốn đánh lộn thì đã có ấn Công Đức áp chế chúng lại. Như vậy, quá trình dung hợp của nó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giọng điệu của Tô Lâm An hơi nôn nóng, “Đợi lát rồi hãy ngủ.” Hiện giờ vũ khí duy nhất mà nàng có ở đây chính là Khoa Đẩu Hỏa.

Có Khoa Đẩu Hỏa ở đây, nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nào ngờ vừa dứt lời, Tô Lâm An đã cảm nhận được bên ngoài ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa nổi lên một lớp kén đen sì. Điều đó cũng có nghĩa, nó thật sự đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.

Tô Lâm An: “...”

Nàng vẫn nên suy nghĩ xem, nếu không có Khoa Đẩu Hỏa, dựa vào sức lực hiện giờ của nàng thì nên làm sao mới có thể mở ra một đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status