Ấn Công Đức

Chương 207 : Chương 207BÌNH VỠ



Tuy rằng có Sơn Hà Long Linh, có ở đây cũng không chết được, nhưng nơi này bị bao phủ trong trận pháp mà nàng không thể nhìn thấu, ở ngoài lại là kẽ nứt hư không gì đó, dưới đáy có quá nhiều tử khí, không hề tốt cho đứa bé kia và cả Sơn Hà Long Linh. Nàng thầm có một dự cảm không quá tốt, vẫn nên nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, sau đó rời khỏi nơi này thì hơn.

Muốn rời khỏi nơi đây từ trên núi thì hơi khó đi. Hơn nữa chưa nói đến độ khó của trận pháp rất cao, kẽ nứt ở ngoài trận pháp kết giới cũng không phải là thứ mà hai đứa nhỏ hiện giờ có thể chống cự lại được. Nếu như đi lên trên không được, vậy thì họ phải đi bằng đường dưới vách núi thôi. Để xem vách núi này có đường hay không.

Dò xét xong xuôi trên vách núi, Tô Lâm An lại bắt đầu xem phía dưới. Ở đó xác chết chất thành đống, ở phía xa còn có không ít hung thú, một con sông nhỏ bẩn thỉu phủ màu rêu xanh chính là nguồn nước duy nhất ở dưới đáy vực. Nước sông đó chảy theo một hướng, xem ra đi dọc theo bờ sông là có thể tìm được đường ra.

Chỉ có điều lại có không ít thứ cổ quái bơi dưới con sông đó, dùng thần thức của nàng cũng không nhìn rõ ở dưới có thật sự tồn tại đường ra hay không, chỉ có thể đi tới đó thăm dò kỹ càng thôi. Nơi khỉ gió gì thế này, tại sao một Độ Kiếp kỳ như nàng cũng bị cản trở mọi bề chứ!

Nếu như nàng không nhập vào cô bé, thì ở trong hoàn ảnh thế này, chắc chắn cậu nhóc kia không thể sống sót.

Chẳng lẽ tâm nguyện trước khi chết của cô bé này là cứu sống Trình Nhất Hiên. Tâm nguyện đó đã được ấn Công Đức túm được vào khoảnh khắc nguyên thần của cô bé tiêu tan, vì vậy ấn Công Đức bắt nàng qua đây, để nàng nhập vào cơ thể của cô bé, giúp cậu nhóc kia sống sót?

Ừm, đến thì cũng đến rồi, vậy thì làm chút chuyện tốt thôi.

Hiện giờ Tô Lâm An chỉ có thể dùng được Sơn Hà Long Linh. Nàng chậm rãi ngồi dậy, lấy viên đá phát sáng được buộc trên đầu gậy xuống. Đó là một viên đá Nguyệt Quang, cũng có thể dùng để bày trận.

Nàng lượm lặt lấy một vài nguyên liệu đơn giản xung quanh, cũng chính là mấy viên đá và gậy gỗ, sau đó phối hợp với đá Nguyệt Quang để bày trí một trận pháp phòng ngự. Tiếp đó nàng gọi Sơn Hà Long Linh ra ngoài, nhả linh khí vào trận pháp. Sau khi nàng làm xong những chuyện này thì ngồi thẳng xuống vận chuyển tâm pháp, điều hòa hơi thở dưỡng thương.

Tư chất tu luyện của cơ thể này cũng coi là không tồi. Mười tuổi, Ngưng Thần trung kỳ, chắc là cũng được coi là trình độ trên mức trung bình. Chỉ có điều vẻ ngoài của cô bé không quá xuất chúng, làn da vàng như nến, mắt còn vừa nhỏ vừa dài, trên gò má có ba nốt ruồi nhỏ, khiến cho Tô Lâm An không vừa lòng cho lắm. Đợi sau này tu vi tăng lên, nàng chắc chắn phải ăn Mỹ Nhan Đan.

Vừa tu luyện không được bao lâu, Tô Lâm An đã nhận ra một vài vấn đề. Cơ thể này không giống với rối gỗ bán tiên khí. Nàng ngoan ngoãn ở lại bên trong thì sao cũng được, nhưng một khi nàng bắt đầu tu luyện, cơ thể vốn đã vô cùng yếu ớt này sẽ xảy ra chút dị thường, là do cơ thể quá yếu, không thể chứa đựng được nguyên thần cường đại.

Lần đầu tiên, ở trong thanh kiếm gãy, nguyên thần của Tô Lâm An cũng rách nát tả tơi, yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu tan, mất tới một trăm năm mới có thể dịch chuyển thanh kiếm đó từ chân núi lên tiệm trà ở ngoài trấn Thanh Thủy.

Lần thứ hai, ở trong rối gỗ, nguyên thần Tô Lâm An khôi phục hơn một chút, nhưng cũng chưa đạt được đến mức đỉnh cao. Mà tuy rằng khi đó thực lực của rối gỗ không tốt, nhưng vốn là bán tiên khí, lại thêm việc Tô Lâm An có thể dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt để luyện chế cải tạo thêm cho rối gỗ, sau đó tu luyện cùng với nó. Đúng là nàng chưa từng trải nghiệm phiền phức khi thực lực của cơ thể không xứng đôi với nguyên thần quá mạnh. Còn về chuyện nàng nhập vào cơ thể của Nam Ly Nguyệt, mới đầu tuy rằng thực lực của Nam Ly Nguyệt kém, nhưng tiên linh lại có liên hệ tâm thần với nàng ấy, mà không phải chiếm hữu kiểu đoạt xác. Khi đó nguyên thần vốn có của Nam Ly Nguyệt vẫn còn, không giống với việc tu hú chiếm tổ khách như hiện giờ, cho nên ảnh hưởng cũng không lớn.

Mà nay, sau khi nàng không ngừng tích đức, nguyên thần gần như đã hồi phục lại trạng thái đỉnh cao là Độ Kiếp kỳ, nhập vào cơ thể bé gái thì không khác với việc đoạt xác sống lại là mấy. Thế là, hậu quả khi cơ thể có cách biệt quá lớn với nguyên thần đã bộc lộ ra.

Nàng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần mình hơi dùng sức thôi là nhục thân sẽ bị nổ tung.

Nhưng không tu luyện thì không được, thực lực này mà không nâng lên thì chẳng có sức để tự bảo vệ lấy mình. Vũ khí tấn công mạnh mẽ duy nhất là Khoa Đẩu Hỏa đã ngủ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Vì vậy, Tô Lâm An rơi vào tình thế khó khăn. Nàng cắn răng tu luyện, máu thịt trong cơ thể nứt toác. Sơn Hà Long Linh cẩn thận tỉ mỉ che chở cho cơ thể nàng, không ngừng dùng linh khí vá lại những lỗ hổng trong cơ thể nàng. Sau đó vừa vá xong, Tô Lâm An lại vận chuyển linh khí khiến cơ thể tiếp tục nứt toác, Sơn Hà Long Linh lại đi vá lần nữa, tuần hoàn không ngừng nghỉ. Đợi đến khi Tô Lâm An có thể vận hành tâm pháp được trọn một vòng lớn, nàng nhận ra mình đang ngồi trong một vũng máu.

Khóe miệng nàng giật khẽ, “Nỗi đau đớn này, e là cũng gần bằng với nguyên thần vỡ vụn năm xưa.”

Ấn Công Đức đúng là đã chọn cho nàng khúc xương khó nhằn.

Nàng nhìn ấn Công Đức vẫn vững như Thái Sơn trong biển ý thức, hỏi: “Nguyên thần của Trình Nhất Tinh này, có phải cũng giống với tiên linh, cuối cùng sẽ lại thức tỉnh hay không?”

Ấn Công Đức không hề hồi đáp.

“Chuyện gì cũng phải tự mình đoán, gợi ý một chút có được không hả? Ta đã hoàn toàn hối cải, làm người tốt lại từ đầu rồi!” Tô Lâm An tiếp tục nói.

Nhưng dù nàng có nói bao nhiêu đi chăng nữa, ấn Công Đức vẫn chẳng thèm đáp lấy một chữ. Tô Lâm An chỉ đành từ bỏ, tiếp tục nghiến răng tu luyện, lặp lại vòng tuần hoàn đau đớn tựa như chết đi và được sinh ra.

Trước kia nàng tu luyện chưa bao giờ khổ cực đến vậy. Khi Nam Ly Nguyệt bị thương, nàng sẽ lập tức nhảy ngay ra khỏi cơ thể Nam Ly Nguyệt, để nàng ấy tự đau một mình.

Nếu không phải nhìn thấy khi bị Hồng Nhan Khô hành hạ, Nam Ly Nguyệt vẫn giãy giụa để cầu cơ hội sống, có lẽ, nàng sẽ không thể tiếp nhận kiểu tu luyện dằn vặt này nhanh đến vậy.

Mỗi một trải nghiệm từ trước đều khắc một vết tích vào trong sinh mệnh của nàng. Mặc dù cách xa, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, chưa từng lãng quên.

Tô Lâm An vẫn luôn nhắm mắt tu luyện, còn Trình Nhất Hiên ở bên cạnh đang tắm mình trong làn linh khí dồi dào, ngủ mất giấc ngủ yên bình hiếm có. Giấc này cậu bé ngủ tròn hai ngày hai đêm, đợi đến khi cậu tỉnh lại, Trình Nhất Hiên nhận ra vết thương trên cơ thể mình đã khá hơn rất nhiều. Cậu đang vui mừng xoay đầu, vừa nhìn thấy người đang ngồi bên kia nhưng máu chảy ào ạt thì tức khắc không nhịn được mà hét lớn, “A!”

Cả người tỷ tỷ đầy máu, cứ như bị lột một lớp da xuống.

Dưới mặt đất tràn đầy máu, đã đọng thành một vũng nước nhỏ. Cậu nhóc vẫn luôn nằm ngủ trên nền đất nhuốm đầy máu tươi ấy, khó trách trong mộng cảm thấy ướt sườn sượt, cậu nhóc còn cho rằng mình đang ngâm trong linh tuyền.

“Tỷ tỷ...” Tuy đó là một người máu, ngay cả mắt mũi ra sao cũng không nhìn rõ, Trình Nhất Hiên vẫn biết đây là Trình Nhất Tinh. Cậu bé muốn đi qua kiểm tra, nhưng cảm nhận được linh khí quanh người tỷ tỷ nồng đậm, hơn nữa còn tuần hoàn lượn vòng quanh cơ thể tỷ tỷ thì rất rõ ràng, tỷ ấy đang tu luyện. Vậy có phải mình không thể chạm vào tỷ ấy hay không?

“Tỷ tỷ.” Trình Nhất Hiên lại cẩn thận gọi một tiếng, sau đó liền nhìn thấy máu trộn với bùn đất viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên nền đất, giống như con giun màu đỏ đang bò trên đất, khiến cậu bé căng thẳng đến mức hít thở không thông.

Cậu chỉ thấy trên mặt đất viết: “Đợi một chút, tự mình tu luyện hai ngày.”

“Vâng vâng.” Trình Nhất Hiên gật đầu lia lịa. Cậu bé cảm thấy linh khí xung quanh rất nồng đậm, tuy rằng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng ngồi khoanh chân bắt đầu tu luyện. Cậu chưa từng thấy nhiều linh khí như vậy bao giờ, tất nhiên không muốn để lỡ thời cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status