Ấn Công Đức

Chương 227 : Chương 227KHIÊU KHÍCH



“Càn quấy!” Diệp Vạn Không đè lòng bàn tay xuống, cây thước sắt bị giẫm rung đến mức phát ra tiếng kêu ong ong bị một chưởng đè xuống, những tu sĩ nhỏ tuổi ở dưới lúc này mới tỉnh hồn lại. Có không ít đứa lấy tay ôm chặt lấy tai, sắc mặt trắng bệch nhìn lên đám người đang tranh đấu giữa trời, trong lòng lo sợ bất an.

Vào lúc Diệp Vạn Không ra tay, vị râu quai nón vác đại đao kia cũng bổ ra một đao lớn. Ánh đao khúc xạ ánh mặt trời, một đường đao chói mắt đáp thẳng lên mặt Tô Lâm An, xóa đi điểm sáng xanh đánh dấu giữa chân mày của nàng.

Thư sinh cưỡi trâu xanh thì đong đưa quạt, nói với giọng hờ hững: “Chỉ dựa vào Nhiếp Cừu ngươi mà cũng dám dắt thuộc hạ qua đây để cướp người? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Chưởng viện của Đan Y Viện, Trâu Đồng Tâm thì rung dải lụa. Dải lụa phất lên gò má của những đệ tử bị thương, mọi người như được gột rửa trong gió xuân, hương thuốc nhàn nhạt thấm vào cơ thể, tinh thần tỉnh táo mắt mũi sáng tỏ chỉ trong nháy mắt.

“Ngươi nhìn xem, các ngươi đã dạy ra một đám cừu non.” Nhiếp Cừu không trực tiếp đáp lại lời của họ, mà chỉ vào đám đệ tử mới tới rồi nói: “Chịu chút uy áp đã hoàn toàn không có cách xử trí, chỉ đứng đợi các ngươi tới giúp chúng.”

“Ta thật chẳng muốn những mầm non ưu tú bị các ngươi làm hỏng sạch.” Ánh mắt của y vẫn nhìn về phía Tô Lâm An: “Con bé này, Minh Tông chúng ta chắc chắn phải có được.”

Một đứa bé chủ động nuốt hai con cổ Phệ Tâm mà còn chưa chết, không chỉ chính con bé tiếp tục sống, mà còn bảo vệ đệ đệ của mình sống khỏe mạnh. Đồng thời sau khi rơi xuống vách núi vẫn có thể sống được. Đây chính là hạt giống tốt nhất mà bọn họ gặp được.

Con bé trời sinh đã thuộc về Minh Tông.

Hơn nữa bọn họ cũng đã thăm dò qua, khi vượt qua linh hà, một mình con bé đã thu hút được hơn ba vạn miếng thái ngọc, tuy rằng cuối cùng đã bị Mục Cẩm Vân thay thế, nhưng Mục Cẩm Vân mang theo linh thú cấp cao, mà con bé chỉ có một mình.

Tuy nhiên, y nhớ rằng, tư chất ngày trước của con bé tuy rằng không tồi, nhưng cũng không hề đạt đến mức nghịch thiên thế này.

Con bé đã trải qua những chuyện gì? Tại sao trong tình cảnh thú Thực Căn tỉnh dậy nuốt rễ tàn mà vẫn có thể trốn được ra? Trên người con bé ẩn chứa bí mật gì? Những điều này, đều khiến cho Minh Tông nhất định phải có được con bé, còn vì thế mà cất công đi xin chỉ thị của lão tổ.

“Ta một mình qua đây, tất nhiên là đã có được sự cho phép.” Nhiếp Cừu cười đáp, “Hai tông Minh Ẩn chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ tỷ thí vì chỉ tiêu tham gia cuộc đấu, chẳng bằng đánh trước một trận. Nếu như các ngươi thua, thì hãy đưa bé gái này cho chúng ta bồi dưỡng, còn nếu chúng ta thua...”

“Điện Thông Linh có thể cho các ngươi.”

Điện Thông Linh!

Điện Thông Linh là nơi có thể nâng cao thần thức nhanh chóng của Vạn Tượng Tông. Ở đó, còn có thể nhận được một tia sức mạnh tín ngưỡng không thuộc về hạ giới. Nếu như có thể cảm ngộ được sức mạnh tín ngưỡng, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Cứ mỗi một trăm năm, hai tông Minh Ẩn lại tiến hành một trận so đấu để giành tư cách lĩnh hội trong điện Thông Linh. Ẩn Tông bọn họ đã bị thua liên tiếp ba lần, hiện giờ điện Thông Linh vẫn bị Minh Tông chiếm đóng, lúc này còn cách trận tỷ thí tiếp theo ba mươi năm nữa!

Không ngờ bọn họ lại dùng điện Thông Linh làm tiền cược.

Tô Lâm An: “Không ngờ đám người này lại dám lấy ta ra làm tiền cược!”

Nàng lại chỉ đáng giá bằng một cái điện Thông Linh! Tuy rằng không biết cái điện đó dùng để làm gì, nhưng lúc này trong lòng Tô Lâm An vẫn rất bất bình. Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Năm vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Ẩn Tông bắt đầu bàn bạc, Diệp Vạn Không bác bỏ ngay lập tức, nhưng những vị còn lại thì cũng có người ủng hộ.

“Minh Tông dám đưa ra cuộc đánh cược này, tất nhiên chứng tỏ bọn họ có sức mạnh tuyệt đối. Chúng ta không thể tùy tiện nghênh chiến, tránh việc bị sa vào bẫy.” Diệp Vạn Không nhíu chặt mày và nói. Ông nhìn về phía Tô Lâm An, nếp nhăn giữa chân mày lại càng sâu hơn.

Con bé khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi bể khổ, lẽ nào, ông còn phải làm đao phủ đưa trả con bé về nơi đó, Diệp Vạn Không ông không làm nổi chuyện này. Những chuyện ác mà Minh Tông đã làm không thể nói ra với bên ngoài, nhưng xét cho cùng cũng là bởi trận đối chiến liên quan đến sự sống chết tồn vong của châu Vân Lai. Cho nên, rõ ràng ông vô cùng căm hận những chuyện mà họ đã làm, nhưng cũng không có cách nào trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo.

Chuyện ông có thể làm và muốn làm hiện giờ, chính là bảo vệ lấy bé gái này.

“Nếu là trước kia, có thể chúng ta sẽ còn lo lắng. Nhưng hiện giờ chẳng phải Ẩn Tông chúng ta đã có thêm một đòn sát thủ hay sao.” Trâu Đồng Tâm một tay chống cằm, nhìn về phía Mục Cẩm Vân với vẻ thẹn thùng như thiếu nữ, “Có tiểu ca ca kia ở đây, sao chúng ta có thể thua được. Ta cảm thấy có thể cược với họ.”

“Thua thì chẳng qua cũng chỉ bớt đi một đệ tử ngoại môn mới vào, nhưng nếu thắng, chính là điện Thông Linh! Có cơ hội vào điện Thông Linh lĩnh hội, thực lực của những đệ tử Ẩn Tông chúng ta nhất định sẽ tăng lên.”

“Trảm Nhất Đao, ngươi nói xem?” Trâu Đồng Tâm hỏi tu sĩ râu quai nón.

Ngày thường tu sĩ râu quai nón nói chuyện hay làm việc đều chậm rì rì, nhưng gã là một kẻ hiếu chiến, cứ nhắc tới đánh nhau thì chắc chắn gã sẽ là người đầu tiên tán thành. Lúc này gã vung đao về phía trước, chỉ nói đúng một chữ: “Đánh!”

Chưởng viện của Giới Luật Viện cũng không đồng ý so đấu, vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Nạp Lan Thư Cuồng ăn vận giống thư sinh kia.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cười khà khà mấy tiếng, lấy một viên xúc xắc ra từ trong gùi sách, “Thấy các ngươi hai đấu hai, hay là đoán tiểu đại nhé?”

“Số lớn thì đánh, nhỏ thì không đánh...”

Năm người bàn bạc nhanh một hồi, vẫn chưa ra được kết quả, Nhiếp Cừu kia đã hơi mất kiên nhẫn mà nói: “Ta đã xin được sự đồng ý của lão tổ, hôm nay không đấu không được. Sau lưng ta có chín đệ tử, các ngươi phái ra một người mạnh nhất tùy chọn lấy một đệ tử của chúng ta để thách đấu. Nếu như đến vậy rồi mà vẫn không dám ứng chiến, vậy thì Ẩn Tông các ngươi còn có mặt mũi nào mà đặt ngang hàng với chúng ta, sớm nên cúi đầu xưng thần, nhập vào Minh Tông ta!”

Y vừa mỉa mai xong, một trong những đệ tử đứng phía sau bèn cách không hô lên, “Ai là Mục Cẩm Vân? Nghe nói ngươi là người đứng đầu trong đám đệ tử trẻ tuổi của Ẩn Tông, có dám ra đây ứng chiến không!”

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ về phía Mục Cẩm Vân.



Mục Cẩm Vân bước lên một bước, nhảy ra khỏi đám người, nhanh nhẹn đáp xuống nơi cách đám người Minh Tông không xa. Hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi là người đứng đầu Minh Tông?”

Mục Cẩm Vân đáp lời quá nhanh, Diệp Vạn Không không kịp ngăn cản lại, chỉ có thể nhìn hắn bước ra ứng chiến.

Trâu Đồng Tâm cười khanh khách nói: “Người trẻ tuổi mà. Tuổi trẻ sung sức, đâu thể nhịn được khiêu khích thế này. Lão tổ cũng đã đồng ý tỷ thí, lão Diệp ngươi đừng ngăn cản nữa.”

“Ta cảm thấy Mục Cẩm Vân nhất định sẽ thắng!”

Diệp Vạn Không thở dài một tiếng nặng nề, lòng thầm nói: “Chỉ mong là như vậy.”

Sau khi Mục Cẩm Vân đứng ra, người vừa lên tiếng gọi hắn lại cười khẩy đáp, “Đối phó với ngươi, vẫn chưa cần đến người đứng đầu trong chúng ta ra tay.”

Gã đang định bước lên phía trước, đã nghe thấy Nhiếp Cừu nói: “Ta đã nói rồi, bọn họ có thể tự chọn đối thủ. Khương Tề không được lỗ mãng.”

Khương Tề cười hề hề đáp: “Chọn ta đi, ta là người yếu nhất trong số này đấy.” Gã để lộ ra tu vi là Nguyên Anh kỳ tầng tám, chủ động khiêu chiến với Mục Cẩm Vân đã là bán bộ Độ Kiếp kỳ xem ra quả đúng là không biết tự lượng sức mình. Nhưng đám tu sĩ kia của Minh Tông không hề lo lắng, rõ ràng là có lòng tin vào thực lực của gã, cho rằng gã có thể khiêu chiến vượt cấp, lấy yếu thắng mạnh.

Mục Cẩm Vân, bị khinh thường rồi kìa.

Nụ cười trên mặt hắn rất nhạt, giữa mi mục, ý lạnh như sương.

Tiểu Thiền đứng giữa đám người hô lên: “Ca ca, đánh hắn!” Xích Ngân Tiêu đang thu nhỏ cũng muốn xông ra đánh người, bị Tiểu Thiền ấn chặt lại đứng trên vai, “Một mình ca ca cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ!”

Xích Ngân Tiêu: “Hừ, chẳng cho bổn điểu cơ hội thể hiện gì cả.”

Tô Lâm An: “...”

Nàng chẳng hề lo lắng gì về việc mình sẽ bị bắt ép đưa đi.

Khiêu khích ai không khiêu khích, lại đi chọn Mục Cẩm Vân làm đá kê chân. Trong lòng nàng còn đang thầm thắp một ngọn nến cho đám người đó đấy.

Trong người mấy đứa nhóc này đều có cổ Phệ Tâm, tinh tướng trước mặt cổ vương Phệ Tâm, bọn chúng nhất định sẽ chết rất thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status