Ấn Công Đức

Chương 228 : Chương 228ĐẠI THẮNG



Trong mắt của người đời, tu vi của Mục Cẩm Vân là Nguyên Anh kỳ viên mãn, cũng chính là bán bộ Độ Kiếp kỳ, chỉ còn cách Độ Kiếp kỳ một bước ngắn.

Từ lâu về trước, trong trận so tài ở thành Vân Đoan, Đan Lâm Thụ của thành Vân Đoan đã kết luận rằng Mục Cẩm Vân sắp đột phá Độ Kiếp kỳ, còn mời hắn tới Đan Phù Tông làm khách, chỉ có điều đã bị hắn từ chối thẳng thừng. Khi ấy, Mục Cẩm Vân đã có được một tấm Tiên Sứ Lệnh, đồng thời thu phục nó thành công.

Không lâu sau đó, tu vi của Mục Cẩm Vân đã đột phá lên Độ Kiếp kỳ, có điều Tiên Sứ Lệnh có tác dụng che giấu hơi thở tu vi, bởi vậy trong mắt của đám đông, hắn vẫn chỉ là một Nguyên Anh kỳ viên mãn.

Cũng như vậy, cổ Phệ Tâm trong người Mục Cẩm Vân là cổ vương, vốn đã rất khó bị phát hiện. Khi ấy ở thành Vân Đoan, Thanh Quân chỉ miễn cưỡng nhận ra được một chút cổ quái. Hiện giờ tu vi của hắn đã tăng lên lại thêm tác dụng che giấu của Tiên Sứ Lệnh, cổ trùng ẩn núp trong trái tim của hắn, hầu như đã thay thế trái tim ban đầu, lại khiến những người khác không thể nhìn ra nổi chút bất thường nào.

Cho dù là Minh Tông huấn luyện cổ trùng, căn bản cũng không hề nhận ra được trong người thanh niên này có chứa một con cổ vương.

Trong mắt họ, Mục Cẩm Vân chỉ là một đệ tử trẻ tuổi có tư chất ưu tú, trông thì cũng xán lạn, nhưng tu vi cao cũng không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh, có thể giết được linh thú không có nghĩa có thể giết người dứt khoát. Đệ tử của Minh Tông họ đều bước ra từ núi thây biển máu, dùng máu tươi để nhuộm rèn đao Tu La, há có thể đánh đồng với đám đệ tử được tông môn dốc lòng che chở bồi dưỡng này?

Khương Tề cười lớn lộ rõ vẻ kiêu ngạo, “Đã suy nghĩ kỹ chưa, chọn ai?”

Mục Cẩm Vân bước đi thong dong, trong nháy mắt đã vụt qua đứng trước mặt Khương Tề đang dẫn đầu, hờ hững nói: “Cùng lên đi.”

Nụ cười của Khương Tề cứng đờ lại, nét tàn nhẫn trong mắt không hề che giấu. Gã lật tay tung ra một đao, đao khí dâng lên vùn vụt, bổ về phía tấm lưng gần trong gang tấc của Mục Cẩm Vân. Nhưng bước chân của Mục Cẩm Vân hơi chuyển động, thân hình lóe lên, chỉ để lại ở nơi ấy một cái bóng mờ, mà khắp mọi nơi đều hiện lên bóng hình của hắn, nhất thời khiến cho người ta không thể phân rõ được rốt cuộc đâu mới là chân thân.

“Chẳng qua chỉ là thân pháp nhanh chút mà thôi.” Nhiếp Cừu, Độ Kiếp kỳ của Minh Tông nhún mũi chân lùi ra khỏi vòng chiến. Y cất cao giọng nói: “Nếu như hắn đã tự phụ như vậy, thì các ngươi hãy cùng ra tay, dạy cho hắn biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn.”

Ở Minh Tông, vào lúc đối địch, từ trước đến nay đều không bàn đến chuyện công bằng.

Tự ngươi khinh thường muốn lấy một địch chín, vậy thì cho ngươi biết hậu quả của việc coi thường Minh Tông.

Trong mắt của Nhiếp Cừu, Mục Cẩm Vân cũng chỉ như một người chết.

Mấy vị đại năng của Ẩn Tông muốn ra tay ngăn cản, Nhiếp Cừu bèn nói: “Đó là sự lựa chọn của chính hắn, chẳng lẽ các ngươi muốn cưỡng chế can dự vào hay sao!” Hơi thở quanh người y bộc phát, “Được, hôm nay ta sẽ lấy một địch năm, dù có dốc toàn sức lực cũng phải ngăn các ngươi chen tay vào!”

Chỉ cần dây dưa nửa khắc, Mục Cẩm Vân kia sẽ chết ngay không nghi ngờ gì.

Nhưng khi bọn họ bắt đầu nổi lên tranh chấp, tình hình trận đấu đã thay đổi một cách không thể tưởng được.

Thân hình Mục Cẩm Vân cực nhanh, ở những nơi hắn đi qua, kiếm khí đan xen dày đặc khắp chốn, đan lại thành lưới. Đợi chín người kia nhận ra được điểm bất ổn nhanh chóng lui ra, thì mới bỗng phát hiện, vừa rồi Mục Cẩm Vân không hề nhảy lung tung. Bước chân của hắn dẫn ra linh khí, dùng kiếm khí phụ trợ, trực tiếp thành trận.

Ngay lúc chín người lui ra, thì đã phát hiện cơ thể như bị trói chặt, lại tựa như sâu bọ bị dính vào mạng nhện, nhất thời không thể giãy ra được, càng giãy mạnh lại càng bị trói chặt, càng lún càng sâu.

Trên cơ thể của người có tu vi cao nhất trong chín người ngay lập tức bốc lên một tầng lửa, cả người đều biến thành một quả cầu lửa. Nhưng điều làm họ kinh ngạc nhất là, ngọn lửa của người đó hoàn toàn không hề có tác dụng gì với những sợi linh khí như mạng nhện này, trái lại ngọn lửa lại dần bị yếu đi, giống như bị cái giá rét dập tắt.

Gió lạnh sắc bén, đốm lửa nho nhỏ kia sao dám tranh giành.

Điều quan trọng nhất là, cổ trùng trong người họ lại đều e sợ. Cổ trùng vốn khiến bọn họ trở nên điên cuồng hơn, thẳng tiến không lùi không sợ cái chết, nhưng lúc này lại khiến họ cảm thấy hoảng sợ trong lòng, thậm chí là đau đớn khó mà kiềm nổi.

Vào lúc mọi người đang hãi hùng khiếp vía, Mục Cẩm Vân ở chính giữa lưới linh khí kia dùng một tay tóm lấy, lòng bàn tay của hắn tràn ra một giọt chất lỏng màu nâu đỏ, sau khi rơi trên lưới linh khí thì tản ra khắp nơi ngay tức khắc. Màu đỏ kia dần trở nên nhạt hơn, từ đỏ nâu trở thành hồng nhạt, khiến cho khắp mọi nơi đều hình thành nên một tầng sương màu hồng. Chín đệ tử của Minh Tông thì bị nhốt ở trong làn sương hồng, rõ ràng vẻ ngoài thì xinh đẹp, nhưng trên sắc mặt của họ lại lộ ra vẻ kinh khủng. Mà không tới một khắc sau, Khương Tề tự nhận có tu vi thấp nhất trong chín người lại chảy máu nơi khóe miệng, khó khăn thốt lên một chữ, “Độc!”

Nhiếp Cừu chỉ chặn lại mấy Độ Kiếp kỳ của Ẩn Tông một hồi, một mình y chống lại năm người vẫn hơi trầy trật, không hề dám phân tâm. Đợi khi đòn tấn công của năm người đối diện chợt giảm, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, y mới nhận ra được có điều gì không đúng, thần thức vừa quét thì lập tức cả kinh thất sắc.

Nhiếp Cừu đang muốn ra tay, lại bị người bên Ẩn Tông trực tiếp ngăn lại, “Trận đấu giữa các đệ tử, mấy trưởng bối chúng ta không nên chen tay vào thì tốt hơn.”

“Hắn dùng độc!” Nhiếp Cừu lạnh lùng nói.

Chỉ nghe thấy một giọng nữ giòn giã ở dưới vang lên: “Ca của ta là đan dược sư, dùng độc thì có gì kỳ lạ chứ?”

“Ai nói là không thể dùng độc? Chút xíu độc này mà bọn họ cũng không đối phó nổi, vậy thì còn làm được gì.”

“Đúng vậy.” Xích Ngân Tiêu cười quang quác, mở rộng cánh kiêu căng phách lối đi qua đi lại trên mặt đất, “Linh thú bọn này còn chưa lên đâu đấy!”

Nó nói xong, thì thấy một con bướm nhỏ cũng bay ra. Nếu như chiến cuộc có thêm chúng nó để trợ giúp Mục Cẩm Vân, bọn họ cũng không thể bới móc được gì.

Dù sao thì đều là linh thú của Mục Cẩm Vân, mà linh thú có khế ước với chủ nhân, tức là hoàn toàn có thể tham dự vào trận chiến!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chín đệ tử của Minh Tông đã bị Mục Cẩm Vân một lưới hốt gọn.

Nhưng Tô Lâm An biết, thật ra Mục Cẩm Vân còn có một cách nhanh hơn.

Hắn vẫn chưa thật sự xuất kiếm.

Những kiếm khí ngang dọc khắp nơi kia, chẳng quả cũng chỉ là để phụ trợ cho việc bày trận. Kiếm của hắn, vẫn chưa hề ra khỏi vỏ.

Đó là thanh kiếm đã từng chém Thanh Quân làm hai nửa, những tu sĩ ở dưới của Minh Tông nào có thể ngăn lại. Điều quan trọng nhất là, trong người Mục Cẩm Vân có cổ vương. Nếu hắn thật sự thôi thúc cổ vương khống chế cổ Phệ Tâm trong người đệ tử Minh Tông, thì ngay cả năng lực phản kháng, bọn họ cũng không có. Cho nên, dù có thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn thua tơi tả.

Sắc mặt Nhiếp Cừu khi xanh khi trắng, bóng tối trong con ngươi càng lúc càng đậm, cho đến khi cả gương mặt kia đều bị che phủ bởi mây mù. Thấy hơi thở của những đệ tử dưới trướng càng lúc càng yếu, tuy mặt y đen ngòm, nhưng vẫn chưa lên tiếng kêu dừng.

Minh Tông đúng là tàn khốc!

Cũng vào đúng lúc này, Mục Cẩm Vân nhấc lưới linh khí lên giữa hư không, chín người bị treo ở giữa trời. Tiếp đó hắn nhẹ nhàng thả lỏng tay, cả tấm lưới linh khí cũng biến mất theo đó, chín người kia lộn xộn ngã nhào trên đất. Người có tu vi cao hơn chút còn ngọ nguậy ngồi dậy được, người tu vi kém thì nằm co quắp ngay tại chỗ, chỉ còn hít thở yếu ớt.

Lấy một địch chín, nhẹ nhàng đại thắng!

Đệ tử của Ẩn Tông vui mừng reo hò. Mọi người cùng hô vang tên của Mục Cẩm Vân, hận không thể tung hắn lên đỉnh mây.

Mục Cẩm Vân giơ tay, nhẹ nhàng đè xuống.

Những âm thanh ồn ào như sóng biển biến mất chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mục Cẩm Vân hành lễ về phía những đại năng của Ẩn Tông, “Nếu như ta đã thắng cuộc tỷ thí này, vậy thì có thể yêu cầu một điều có liên quan đến trận tỷ thí hay không?”

Trâu Đồng Tâm cười ha ha nói: “Điện Thông Linh sao? Ngươi là người đầu tiên tới?” Nàng cho rằng mình đã đoán được ý nghĩ của Mục Cẩm Vân, còn nháy mắt mấy cái với hắn.

Lại chẳng ngờ Mục Cẩm Vân khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía Tô Lâm An, nói: “Đệ tử ngoại môn có thể được chọn làm thị nữ của đệ tử nội môn. Ta chọn cô bé này, Vô Song.”

“Nếu đã là người mà hai tông tranh giành, vậy ắt hẳn cô bé có chỗ hơn người.”

Hắn nhìn về phía Tô Lâm An, nở nụ cười dịu dàng.

Tô Lâm An: “...”



Tên nhóc khốn kiếp này, con bà nhà ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status