Ấn Công Đức

Chương 245 : Chương 245LÀM NGƯỜI TỐT KHÔNG DỄ



Tốc độ của Trâu Đồng Tâm rất nhanh, nhưng vì Trảm Nhất Đao muốn đuổi kịp tu sĩ Minh Tông nên cũng bất chấp tất cả, liều cái mạng già để truy đuổi.

Trâu Đồng Tâm xuất phát muộn như vậy, đến khi nàng đuổi kịp đám Trảm Nhất Đao thì bọn họ đã đến gần địa bàn của Lượng Kiếm Sơn, cách thành Danh Kiếm cũng không còn xa nữa.

Lúc này, trên mảnh đất trống ngoài thành Danh Kiếm, một đám người đang quỳ dày dưới đất.

Nhiếp Cừu, trưởng lão Minh Tông khoác trên mình một bộ đồ màu đen. Y đáp từ trên mây xuống, đi đến trước mặt hai anh em Trữ gia đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Chính là hai người các ngươi, lấy tư cách của Vạn Tượng Tông, ngăn cản những người khác đến gần Lượng Kiếm Sơn?”

Y giận dữ quát một tiếng: “Trữ gia, đúng là to gan!”

Những người quỳ dưới đất đều là người của Trữ gia.

Trữ Tần đưa Trần Trúc Quân và Thu Mạt Lị về nhà xong thì bèn nói chuyện này với phụ thân của mình, cũng chính là gia chủ của Trữ gia.

Chủ nhân của Trữ gia truyền tin tới những thế gia vốn có giao tình tốt, nhưng, chẳng mấy ai thèm tin cả. Đến cả Thu gia, nhà của Thu Mạt Lị, cũng chỉ cười ha hả nói nhất định là tinh thần của bọn trẻ chịu tổn thương, mắc chút bệnh tâm thần.

Ông bị hai đứa bé thuyết phục, bèn hạ quyết tâm, đưa tu sĩ trong nhà đến bên ngoài thành Danh Kiếm bố trí trận pháp kết giới, ngăn cản những tu sĩ khác đến gần.

Khi mới bắt đầu mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ, dù sao những tu sĩ tới đây phần lớn đều là để làm ăn, cũng chỉ có vài người lẻ tẻ. Trữ gia nói không cho vào, tuy rằng họ không hiểu có chuyện gì, nhưng cũng không dám làm lớn chuyện. Mãi cho tới tận hôm nay, tu sĩ Vạn Tượng Tông đột nhiên đến, hơn nữa còn muốn vào thành Danh Kiếm, lúc này mọi chuyện mới loạn cả lên.

Vạn Tượng Tông không cho người tiến vào?

Vạn Tượng Tông đã tự tới đây rồi, các người còn lập kết giới ở đây ngăn cản người ta thì rốt cuộc là cớ làm sao?

Cũng có người hỏi: “Vậy người của Lượng Kiếm Sơn đâu, sao bọn họ không ra? Thành Danh Kiếm cũng không thấy có ai ra cả, có phải bên trong xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Có chuyện quái gì đâu. Bây giờ Lượng Kiếm Sơn xuất hiện ngọn núi có bảo vật thần bí, họn họ còn đang tìm bảo vật bên trong núi, nào có thời gian mà quản những chuyện bên ngoài này. Ta vừa hỏi người bạn ở trong đó, mãi không thấy tin tức của hắn, bây giờ cuối cùng cũng trả lời ta rồi!”

“Có chuyện tốt cũng không nhớ mà gọi ta, thật đúng là. Đợi lát nữa vào trong tìm hắn, nhất định ta sẽ nện hắn một trận!”

Trước kia, người bên ngoài đều không thể liên lạc được với người bên trong. Nhưng bắt đầu từ lúc nãy, mọi người đều lần lượt có được câu trả lời. Bây giờ mặc kệ rốt cuộc Trữ gia làm vậy là vì lý do gì, chỉ mong họ có thể nhanh chóng mở trận pháp kết giới ra để tiện đi vào mót đồ!

Trữ Tần đang quỳ trên mặt đất, giờ sắc mặt lại càng tái nhợt. Hai ngày nay đầu óc hắn căng thẳng mệt mỏi vô cùng, nhìn cả người như gầy đi mấy phần, không còn béo tròn như khi trước nữa.

Đại sư tỷ từng nói, thông qua quá trình không ngừng luyện hóa nguyên thần của những người bên trong đó, sức ảnh hưởng của tòa núi ảo ảnh sẽ ngày càng lớn. Bây giờ, nó đã bắt đầu đi ra khỏi thành Danh Kiếm, bành trướng ra tứ phía rồi sao?

Rõ ràng là bọn họ muốn cứu người, tại sao, tại sao không ai chịu tin chứ!

“Đại sư tỷ...”

Nước mắt lại trào ra nơi hốc mắt của Trữ Tần. Trong lòng hắn thấy căm uất vô cùng, chỉ muốn cảm thán một câu, “Làm người tốt sao mà khó quá!”

Ấy vậy mà lúc này, Nhiếp Cừu lại nói: “Bắt toàn bộ người nhà Trữ gia lại!”

Ánh mắt y dừng trên người Trữ Tần, nghĩ ra hình như tên nhóc này là kẻ tâm phúc bên cạnh đệ tử quý báu của Mục Cẩm Vân thì phải. Thế là y khẽ mỉm cười rồi nói: “Chẳng qua chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, lại dám lấy danh nghĩa của Vạn Tượng Tông để làm chuyện xằng bậy bên ngoài, phế bỏ tu vi của hai tên đệ tử này đi rồi đá ra khỏi Vạn Tượng Tông. Còn về Trữ gia, gia phong không đúng mực, không xứng là thế gia tu chân vạn năm nữa. Thành Trữ Phương mà các người đang ở, giao cho người khác quản lý đi!” Trữ gia là thế gia tu chân có lịch sử lâu đời, lại sở hữu một vùng lãnh địa có linh khí nồng đậm ở châu Vân Lai, còn có một tòa thành với kích thước không nhỏ. Mà nay, cơ nghiệp vạn năm đã hóa thành hư không chỉ trong nháy mắt. Nhưng đối phương là Vạn Tượng Tông, bọn họ hoàn toàn không thể phản kháng.

Vô số đôi mắt tràn đầy nỗi phẫn nộ hoặc vẻ rét lạnh, tập trung trên người Trữ Tần và Trữ Huy.

Chính là hai huynh đệ nhà này, hại Trữ gia lâm vào thảm cảnh như vậy.

Mà Trữ Nguyên, phụ thân của hai anh em bọn chúng, giờ phút này sắc mặt càng suy sụp tối tăm.

Một ông lão thuộc Trữ gia vốn cũng đang quỳ, giờ khắc này liều mạng đứng phắt dậy, quát mắng Trữ Nguyên: “Trữ Nguyên, cơ nghiệp vạn năm của Trữ gia, hôm nay bị hủy trong chốc lát, để ta xem ngươi còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông!”

Suy cho cùng, chẳng phải là vì Trữ Nguyên - gia chủ Trữ gia tin lời hai đứa trẻ rồi đưa họ đi làm mấy chuyện làm ơn mắc oán, chọc giận đến tông Vạn Tượng, nên mới gây ra kết quả tai hại này sao!

Bọn họ quỳ, một phần lớn nguyên nhân là do uy áp của Vạn Tượng Tông. Ông lão đó liều mạng đứng dậy mắng người, kết quả bị uy áp đè ép đến mức hộc máu miệng, thoạt nhìn kinh hãi vô cùng. Trữ Nguyên thấy vậy, giọt lệ nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt đỏ bừng. Ông nhìn hai đứa con mình, khiến Trữ Tần và Trữ Huy dường như ngừng thở.

Tất cả mọi người đều trách họ.

Cha, cũng trách chúng con sao?

Trữ Nguyên chợt quay đầu, dập đầu về phía Nhiếp Cừu rồi nói: “Bọn trẻ còn thơ dại, đều trách ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn. Trữ Nguyên ta nguyện chịu phạt thay chúng, tự phế tu vi!”

“Cha!”

Đúng lúc này, linh thuyền của Trảm Nhất Đao cũng đến. Từ xa gã đã thấy tình hình diễn ra ở bên này, cũng lười loằng ngoằng với bọn họ mà bổ thẳng một đao ra, trong nháy mắt đã phá vỡ kết giới bên ngoài.

Ẩn Tông chỉ có một vị trưởng lão là gã đến thôi, đối đầu với Minh Tông thì chỉ có bọn họ thiệt.

Tuy rằng không biết Minh Tông nổi điên cái gì mà lại dây dưa trễ nải ở đó, nhưng trong đầu gã đang thầm khen hay. Ai bảo các người dây dưa, giờ ông đây đi trước một bước.

Kết quả...

Kết quả là linh thuyền đụng phải một trận pháp kết giới, không thể tiến về phía trước được.

Hả, còn có một tầng kết giới nữa cơ à?

Trảm Nhất Đao giỏi sử dụng đao, đao pháp xuất thần nhập hóa.

Trong mắt gã, chẳng có trận phá nào mà một đao không chém đứt được cả. Nếu như thực sự không được, vậy thì chém hai đao!

Thế là, cây trường đao trong tay Trảm Nhất Đao lại vung lên lần nữa, lưỡi đao như cuốn theo ngọn lửa, lại chém vào hư không. Kết quả có một luồng sức mạnh phản lại khiến gã lùi lại vài bước, còn kết giới kia vẫn không hề động đậy chút nào.

Lúc này, Trảm Nhất Đao mới sốt ruột, “Minh Tông, có ai biết phá trận này không?”

Nhiếp Cừu: “...”

“Có người biết phá còn đến lượt ngươi chắc?” Kẻ am hiểu về trận pháp nhất của Minh Tông thuộc nhóm đầu tiên đi vào, bây giờ không biết đã có được bao nhiêu lợi lộc.

Nhiếp Cừu y thì vì lần trước đưa đệ tử đến Ẩn Tông khiêu khích, thua mất quyền sử dụng điện Thông Linh, nên kết quả là vị trí ở Minh Tông rớt giá thảm hại, thậm chí có chuyện gì tốt cũng không đến tay y trước tiên. Có thể nói, y hận Mục Cẩm Vân thấu xương.

Vì vậy bây giờ nhìn thấy tên nhãi Trữ gia có quan hệ khá tốt với đệ tử của Mục Cẩm Vân, y không thể không hành hạ một trận ra trò được.

Tuy rằng lớp kết giới ngoài cùng ở ngoài thành vẫn tồn tại, nhưng thực ra nó đã sớm bị đệ tử Minh Tông phá vỡ, có thể tự do ra vào. Bọn họ tiếp tục giữ trận pháp lại, chỉ là không muốn để những kẻ khác cũng có thể tùy tiện ra vào mà đục nước béo cò.

Còn tầng bên trong thì khá căng, tạm thời vẫn chưa thể giải được.

Nhưng người của Trữ gia lại nói kết giới này không phải do họ bố trí, bọn họ cũng không mở ra nổi. Bây giờ không phải y đang giày vò đám người này sao!

“Các ngươi cũng không biết?” Trảm Nhất Đao kinh ngạc nói, “Vậy gọi những người khác tới đây, chúng ta cùng đập?”

Mấy người Độ Kiếp kỳ liên thủ, chẳng lẽ còn không đập vỡ một trận pháp sao?

Trận pháp kia có thể phản ngược lại đòn tấn công. Ngươi gọi mấy tên Độ Kiếp kỳ cùng nhau đập, công kích nó dội ngược lại không biết chừng còn có thể tiêu diệt tất cả đám người ở đây ấy chứ! Tên Trảm Nhất Đao làm việc xốc nổi, đúng là chẳng thèm động não gì cả.

“Nhất định phải tìm được mắt trận!” Không đợi Nhiếp Cừu lên tiếng thì Hàn Khổ, một vị Độ Kiếp kỳ của Minh Tông đã cất tiếng.

Trong tay Hàn Khổ cầm một trận bàn, đang tìm mắt trận.

Trảm Nhất Đao tiến tới liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: “Ngươi làm thế này không được đâu. Cây kim trên trận bàn không ngừng xoay, rốt cuộc chỗ nào mới là mắt trận?”

Hàn Khổ: “Câm miệng!”

Trảm Nhất Đao: “Vậy bây giờ phải làm sao, gọi người bên trong ra đây đi.” Gã nói xong thì bèn lấy bùa truyền tin ra, còn chưa kết nối được đã bắt đầu hét: “Này, Diệp Vạn Không ơi Diệp Vạn Không, gọi Nạp Lan Thư Cuồng ra phá trận đi!”

Hàn Khổ: “Vậy tại sao ngươi không liên lạc trực tiếp với Nạp Lan Thư Cuồng?”

Trảm Nhất Đao suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, thần thức lại tập trung vào bên phía Nạp Lan Thư Cuồng, “Nạp Lan Thư Cuồng, ra dẫn chúng ta vào đi mà.”

Một lát sau, giọng nói lạnh lùng của Nạp Lan Thư Cuồng truyền tới: “Ngu xuẩn, tự nghĩ biện pháp mà vào đi, ta đang hấp thu hồn châu đến thời khắc quan trọng, đừng quấy rầy ta nữa.”

Trảm Nhất Đao bèn nói ra lời Nạp Lan Thư Cuồng vừa nói, Hàn Khổ đáp: “Cũng thế cả thôi.”

“Bọn họ có được lợi ích đang tôi luyện nguyên thần, vốn không thể ra lo cho chúng ta được.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Vậy chắc hẳn hai thằng nhóc kia cũng biết gì đó. Nếu là đệ tử Ẩn Tông các ngươi, ngươi qua đó gặng hỏi một chút đi, xem có thể hỏi ra mắt trận được không.”

Cán trường đao trong tay Trảm Nhất Đao đập xuống mặt đất, nói: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status