Ấn Công Đức

Chương 246 : Chương 246TRẤN ĐỊNH



“Trận pháp này do ai làm? Ra đây phá trận đi!” Nhìn thấy đám người đang quỳ đầy dưới đất, Trảm Nhất Đao sầm mặt nói: “Chuyện có gì lớn đâu, quỳ cái gì mà quỳ, giải trận này xong thì sẽ tha mạng cho hai thằng nhóc ngươi!”

Người khác thì cho rằng gã xử lý chuyện như vậy là không công bằng, quá mức nuông chiều với tiểu bối nhà mình. Nhưng Trảm Nhất Đao nghĩ rất đơn giản, nếu không phải hai tên nhóc đó ngăn cản nhiều người ở đây đến vậy, thì hiện giờ còn có nhiều người đã đi vào hơn, thêm chút người thì sẽ phải chia ra thêm chút đồ.

Người Trữ gia nghe đến đây thì hai mắt lóe lên hy vọng, ánh mắt nhìn về phía hai huynh đệ cũng tràn đây vẻ trông mong.

Trữ Tần cười ha ha, hắn không hề giấu giếm mà chỉ nói: “Đây là trận pháp do đại sư tỷ bố trí.”

Sắc mặt của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, giống như nỗi bi phẫn và sự tự trách trước đây đã biến mất. Hiện giờ lòng hắn đã như tro tàn. Sự thật cũng là như vậy, trong mắt hắn, tất cả mọi người đều sẽ chết, không ai có thể trốn thoát được.

Đã từng có tu sĩ thượng giới dùng một chưởng đánh xuống, có thể trực tiếp san bằng Thập Vạn Đại Sơn trong giới tu chân, linh thú có tu vi trên Độ Kiếp kỳ ở trong đó cũng không hề có chút lực phản kháng nào. Mà hiện giờ, bọn họ có nhiều Độ Kiếp kỳ như vậy cũng không thể nhìn thấu được sự nguy hiểm ở bên trong, nhất định muốn xông vào chịu chết. Đợi đến khi thành trì kia không ngừng hấp thụ nguyên thần của những người bị luyện hóa, không ngừng mở rộng, tới lúc đó, cả châu Vân Lai này cũng chẳng còn nơi đất sống.

Nếu đã vậy thì còn có gì đáng sợ nữa đâu, đều phải chết thôi.

Hắn lạnh lùng nói: “Vì một cơ hội sống sót, đại sư tỷ một thân một mình tới biển Vô Cấm để tìm kiếm núi Phượng Tê thật sự. Còn các ngươi, cứ từng người từng người nhảy vào chịu chết, chủ động khiến cho trận pháp Phệ Hồn ở trong phát triển mở rộng, làm tăng tốc độ hủy diệt châu Vân Lai, đúng thật là...”

Trữ Tần nhất thời nghẹn lời, đệ đệ Trữ Huy bên cạnh lại bỗng vỗ tay cổ vũ, nói: “Xuất sắc!”

“Có phải hai huynh đệ các ngươi bị điên rồi không?”

Một người Trữ gia nói: “Bị đại sư tỷ gì đó mê hoặc đến mức mất hồn! Người ta nói gì thì tin đấy, đúng là rơi vào ma chướng!”

Trảm Nhất Đao vuốt cằm: “Nhưng đại sư tỷ của hai người họ là Vô Song, là một cô nhóc rất đáng gờm.”

Trảm Nhất Đao cũng biết đến Vô Song, cũng rất có hảo cảm với Vô Song. Tư chất tốt thực lực mạnh lại thích cứu người, ai gặp chuyện gì con bé cũng đều vui lòng giúp một tay. Đứa nhỏ như vậy thì không ai có thể ghét nổi.

“Có phải nó lầm rồi không?”

“Lẽ nào chúng ta bao nhiêu người như vậy mà không phân rõ thật giả, chỉ mình đại sư tỷ Nguyên Anh kỳ của ngươi làm được?” Nhiếp Cừu chế giễu.

“Nhưng trận pháp mà đại sư tỷ tiện tay bố trí, các ngươi bao nhiêu người như vậy, chẳng phải cũng không phá nổi đó sao?” Trữ Huy thẳng thắn đáp lại, “Mắt trận? Tỷ ấy khua tay vài cái đã làm xong rồi, chúng ta nào biết được mắt trận ở đâu!”

Câu này vô cùng đúng, bỗng chốc khiến Nhiếp Cừu mất hết mặt mũi. Sắc mặt y khó coi, nhấc tay lên muốn đập xuống một chưởng. Cũng vào chính lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã.”

Trảm Nhất Đao nhanh tay lẹ mắt giơ trường đao trong tay ra chắn, pháp khí của chủ nhân giọng nói kia cũng đến nơi cùng lúc ấy. Một cuộn lụa đỏ bay vụt tới, chắn trên đỉnh đầu của Trữ Huy.

“Trữ Tần Trữ Huy, tại sao các ngươi lại ngăn ở đây?” Trâu Đồng Tâm đã biết rất rõ trong lòng, nhưng nàng vẫn hỏi câu này. Nàng đã tới được một lúc, lại không qua đó luôn mà đứng quan sát ở một bên. Nàng vốn cho rằng mình sẽ lạnh lùng nhìn cảnh này, lại chẳng ngờ, vào lúc Nhiếp Cừu ra tay, chung quy nàng vẫn không thể nhịn nổi, nhảy ra chắn lại.

“Ngăn bọn họ vào chịu chết!” Trữ Tần đáp, “Các người cũng chẳng thèm nghĩ xem, lẽ nào thứ ở trong đó thực sự có thể khiến cho tất cả mọi người say mê điên cuồng, đến ngay cả những tu sĩ cấp thấp bình thường trong thành Danh Kiếm cũng không muốn có chút liên hệ nào với bên ngoài hay sao?”

Hắn nói lớn: “Đó là bởi vào lúc đầu, quái vật ở trong kia chỉ có thể bắt chước cách nói chuyện của tu sĩ Độ Kiếp kỳ để giao lưu với bên ngoài. Nó không ngừng luyện hóa nguyên thần để lớn mạnh, dần dần mới có thể mô phỏng được cả những người khác. Cho nên hiện giờ, các ngươi mới có thể nhận được tin tức của những bạn bè khác. Mục đích của nó là dụ các ngươi đi vào!”

Hắn không rõ, tại sao một đạo lý đơn giản đến vậy mà những người khác lại không nghĩ ra?

Nhưng nghĩ lại, có lẽ người đã tới gần đây đều bị ảnh hưởng tới thần hồn. Người càng có lòng muốn vào kiếm tìm bảo vật, thì sẽ phải chịu ảnh hưởng càng lớn. Nếu như vào lúc tỉnh táo, thì đám người này đâu thể không có chút năng lực phân tích, nhưng hiện giờ thì sao?

Bọn họ cứ như một đám rối gỗ được điều khiển bằng dây, một lũ điên cuồng!

Cái cảm giác người đời đều say chỉ mình ta tỉnh không hề khiến Trữ Tần có chút cảm giác ưu việt nào, hắn chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí.

“Là Vô Song nói với ngươi sao? Ngươi nói nàng đã đi tìm núi Phượng Tê thật sự?” Trâu Đồng Tâm đứng ở trước trận pháp, nhìn về Lượng Kiếm Sơn ở phía xa.

Bởi có trận pháp, nên căn bản không thể nhìn rõ Lượng Kiếm Sơn kia, trông qua chỉ thấy sương trắng mờ mịt. Đó rõ ràng là làn sương trắng tựa như tiên cảnh, nhưng lại khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo từ tận xương tủy. Dưới vẻ sạch sẽ hư ảo ấy, rốt cuộc ẩn chứa máu tanh như thế nào?

Đến ngay cả mấy người Diệp Vạn Không cũng im lặng mà mất mạng ở trong đó.

Chính nàng không thể thông qua khảo nghiệm linh dịch. Thế gian này, e là cũng chẳng có mấy người có thể vượt qua.

Nếu như nàng chọn nhắc nhở và ngăn chặn, có phải cũng có nghĩa, chọn cùng tồn vong với châu Vân Lai!

Nàng có bằng lòng không?

Trâu Đồng Tâm im lặng.

Mà lúc này, Trảm Nhất Đao nói: “Tiểu Trâu, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi tu luyện trận pháp cũng khá, tới xem làm thế nào để phá trận đi.”

Trâu Đồng Tâm đang tranh đấu quyết liệt trong lòng, mất tập trung đứng nhìn ở bên cạnh, hồi lâu sau mới nói: “Trình độ về trận pháp của ta chỉ tầm thường, nhìn không hiểu.” Rõ ràng Trữ Tần đã chỉ rõ, nhưng bọn họ lại bỏ qua những sự bất thường này, rõ ràng là đã chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi thứ ở trong kia.

Nhưng thần thức của Trâu Đồng Tâm sáng rõ, lại không hề bị cám dỗ, chắc chắn là bởi khi nàng vừa đến đã biết được chân tướng sự việc.

Nàng không muốn ra tay, lại chẳng ngờ Văn Dụ vẫn luôn mê man đã tỉnh dậy, nói: “Để ta thử xem.”

Trạng thái của Văn Dụ không tồi. Hắn bay xuống từ pháp bảo phi hành của Trâu Đồng Tâm, khi đi qua Trâu Đồng Tâm còn truyền âm nói: “Nhiệm vụ mà lão tổ giao cho, không còn việc gì của ngươi nữa.”

Trâu Đồng Tâm muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy một luồng uy áp hùng hậu ập tới. Văn Dụ vốn chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, sau khi ngâm linh dịch trong một khoảng thời gian ngắn thì tu vi lại đột phá đến Độ Kiếp trung kỳ...

Mà trong uy áp của hắn còn xen lẫn một luồng sức mạnh khiến người ta phải run sợ từ tận đáy lòng, dường như lão tổ tự mình tới.

“Cút, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân!” Văn Dụ phất ống tay áo, lạnh lùng nói.

Trâu Đồng Tâm không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nàng và Văn Dụ đều là luyện đan sư của Vạn Tượng Tông. Hai người cạnh tranh với nhau cả đời, chính trong ngày hôm nay, đã hoàn toàn phân rõ cao thấp.

Sắc mặt Trâu Đồng Tâm xám xịt, nhất thời không biết phải đi đâu. Cuối cùng, nàng cúi đầu nói: “Ta đưa người Trữ gia rời khỏi đây!”

Hôm nay, việc nàng có thể làm, cũng chỉ có thể là đưa người Trữ gia rời khỏi nơi đây thôi.

***

Lúc này, Tô Lâm An đã tới biển Vô Cấm.

Mặt biển Vô Cấm phẳng lặng, nhìn từ xa thì giống như một mặt kính màu xanh, không hề có gợn sóng nào. Thế nhưng ở dưới kia, có vô số hải thú hung tàn đang ẩn núp, bất cứ người nào lơ là đều sẽ rơi vào miệng hải thú.

Ở sâu trong biển Vô Cấm có hai cột đá cao đen nhánh đứng sừng sững. Sau khi Tô Lâm An nhìn thấy chúng thì ngẩn ra.

Hai cây cột đá này, đã từng là biểu tượng của Ma giáo bọn họ, là kiến trúc thu hút sự chú ý nhất.

Hai cột đá đó cao tới trăm trượng, trên thân cột có chạm khắc hình dáng oai phong lẫm liệt của ông nội nàng, còn trên đỉnh cột thì treo một lá cờ lớn được thêu hai mặt.

Một mặt là Tô Lâm An đang soi gương trang điểm.

Mặt còn lại, là Tô Lâm An đang nhảy múa uyển chuyển giữa bầy bươm bướm bay vờn trong thung lũng.

Tuy rằng là hình thêu, nhưng lại dùng trận pháp cao thâm khiến cho người được thêu trên cờ giống hệt người thật, dù có nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa đều đẹp đến mức chấn động lòng người. Nếu như là kẻ tâm trí không vững, nảy ra tâm tư xấu xa với người trong họa, thì ngay cả nguyên thần cũng sẽ bị hút vào lá cờ, tăng thêm dưỡng chất cho lá cờ.

Nàng yêu cái đẹp đến vậy, nói cho cùng là học từ ông nội, chỉ có điều Tô Lâm An lại trò giỏi hơn thầy. Trừ ông nàng ra cũng chẳng thể tìm được mấy tông chủ của tông môn lớn có thể khắc tượng chính mình đặt ở cửa lớn, còn đặt hẳn hai bức. Trước kia cò có người châm chọc, nói là hai con sư tử đá giữ nhà.

Chỉ là lúc ấy khi Ma giáo bị diệt, hai cây cột đá đều đã bị đánh gãy. Hiện giờ nếu như nàng không nhìn lầm, thì nó đã khôi phục tình trạng vốn có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status