Ấn Công Đức

Chương 247 : Chương 247NGƯỜI THÂN



Cách lớp sát khí dày đặc, nàng không nhìn được hai cây cột đá rõ ràng cho lắm. Nhưng cho dù không nhìn rõ được đồ án và chi tiết ở trên đó, nhưng cây cột cao vút trong mây là điều có thể khẳng định được. Ai đã nối lại cây cột đá đã bị gãy lìa chứ?

Lẽ nào...

Trước đây Tô Lâm An vẫn luôn có hy vọng le lói về ông nội, lúc này trong lòng nàng trào lên một suy nghĩ, có khi nào ông vẫn chưa chết, hiện giờ chạy về báo thù tu sĩ chính đạo ở châu Vân Lai?

Khi ấy nàng bị tiên nhân phi thăng Khương Chỉ Khanh của Tàng Kiếm Sơn truy sát, cuối cùng bỏ mạng. Thậm chí nàng còn nghĩ, chẳng lẽ ông nội chọn đặt ảo ảnh của núi Phượng Tê ở Lượng Kiếm Sơn, dùng núi Phượng Tê để khai đao đầu tiên, chính là để báo báo thù rửa hận cho nàng? Chẳng tiếc việc lật đổ cả một châu!

Tô Lâm An rất thân thiết với ông nội, so sánh ra, mối quan hệ của nàng và cha lạnh nhạt hơn rất nhiều. Ấn tượng về cha trong ký ức của Tô Lâm An rất mờ nhạt, chỉ biết rằng cha rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng, bởi vậy lúc này người nàng nghĩ tới đầu tiên không phải là cha, mà là ông nội.

Nghĩ như vậy, nơi sâu thẳm âm u trong tổng đàn kia, dường như cũng chẳng còn khiến nàng sợ hãi đến vậy nữa.

Tô Lâm An không lập tức vượt biển. Nàng tìm kiếm ở xung quanh dựa theo trí nhớ của mình, cuối cùng tìm được vết tích trận pháp trước kia ở trong một bụi cỏ. Trước hết nàng dùng thủ pháp quen thuộc để phá bỏ trận pháp che giấu ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy được một trận truyền tống nho nhỏ, nàng lập tức mím môi mỉm cười.

Trước kia nàng rất lười bay qua biển Vô Cấm, bèn làm một trận truyền tống thẳng tới tổng đàn. Nó còn do ông nội tự tay bố trí, thuận tiện cho Tô Lâm An ra vào. Muốn kích hoạt được trận truyền tống đó thì nhất định phải dùng thần thức của nàng, những người khác căn bản không dùng nổi. Đây là con đường thuộc về riêng nàng.

Mà một ngàn năm trôi qua, tuy rằng đã thay cơ thể vô số lần, nhưng nguyên thần của nàng lại chưa từng thay đổi.

Nàng vẫn là nàng.

Cháu gái bảo bối của chí tôn ma đạo Tô Thừa Vận, Tô Lâm An.

Tô Lâm An hít sâu một hơi rồi đưa một tia thần thức vào trong. Tiếp đó, trận pháp vốn cũ kỹ cổ xưa giống như được nước sạch rửa qua, bụi bặm và vết bẩn biến mất chỉ trong chớp mắt để lộ ra hoa văn phức tạp tinh xảo bên trong. Từng viên đá quý được khảm vào trận pháp, khiến nàng được hào quang rực rỡ bao phủ khi bước vào...

Đến ngay cả trận pháp truyền tống cũng được bố trí khác thường đến vậy, tràn đầy mỹ cảm như mộng ảo.

Chỉ có điều đã quá nhiều năm trôi qua, thẩm mỹ của Tô Lâm An vẫn có chút thay đổi. Lúc này nàng cảm thấy ánh sáng ngũ sắc kiểu này phô trương quá rồi. Có lẽ là ở thời thiếu nữ, nàng thích những vầng sáng chói lọi phức tạp thế này?

Không hiểu sao trong lòng nàng còn dâng lên chút cảm giác ngượng ngừng vô cớ.

Khoa Đẩu Hỏa: “Sao trận truyền tống của nhà ngươi lại sặc sỡ đến vậy? Không thể lén lút truyền tống được!”

“Ngươi vừa dùng trận pháp này, chẳng phải cả Ma giáo đều sẽ biết ngay sao?”

Tô Lâm An: “...”

Khi ấy nàng vẫn còn là một thiếu nữ mộng mơ yêu cái đẹp!

Khoa Đẩu Hỏa lại nói: “Giờ ngươi đi vào một cách rầm rộ như vậy, người ở trong cũng sẽ có đề phòng, không phải là tự chui vào chỗ chết hay sao?”

Nhưng chẳng lẽ nàng còn phải đánh giết dọc đường để đi qua? Biển Vô Cấm mênh mông vô tận, hải thú ở trong biển còn cực kỳ hung tàn, trong đó có không ít hung thú cấp chín. Nếu như thật sự đợi nàng chém giết một mạch đến nơi, e rằng phải mất đến nửa năm, người ở trong Lượng Kiếm Sơn có trụ được không?

Tô Lâm An yếu ớt nói: “Ta không dùng trận pháp truyền tống này, người ở trong đó vẫn có thể phát hiện ra.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ờ... Nói vậy cũng đúng.” Đối phương chính là đại năng trên thượng giới, sao có thể không nhận ra?

Vốn đã chẳng có chút phần thắng nào, thì sao không qua đó sớm một chút, đối diện thẳng thừng với trạng thái tốt nhất, nói không chừng còn bắt được cơ hội xoay chuyển càn khôn. Huống hồ, trực giác của nàng đang mách bảo, nếu người bên trong không phải ông nội thì cũng là người cũ của Ma giáo.

Khả năng là ông nội cao hơn! Trừ ông nội ra, nàng không nghĩ ra nổi là ai. Phải biết rằng, năm ấy ông nội là người có thể tự do ra vào Vạn Tượng Tông. Nếu như ông tới từ thượng giới thì cũng có thể giải thích rõ được.

Một lúc sau, Tô Lâm An xuất hiện ở tổng đàn Ma giáo.

Tổng đàn Ma giáo từng bị phá hoại một cách trắng trợn chẳng e dè. Lần cuối cùng nàng nhìn thấy nơi đây, tổng đàn đã hoang tàn đổ vỡ, khắp nơi đều có vết máu khô. Mỗi một vết tích đều nói cho nàng biết, năm ấy ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Còn hiện giờ, nơi này đã khôi phục lại như thường, giống như thảm họa ấy chưa từng diễn ra.

Trên đài cao của tổng đàn, có một người đang đứng.

Khi nàng đưa mắt nhìn qua, vừa khéo người đàn ông trên đài ấy cũng xoay người lại.

Ông mặc một bộ quần áo đen, ở ống tay áo có thêu hoa văn đám mây bằng chỉ đỏ. Lúc ông xoay người, ống tay áo rộng phất lên theo gió, màu sắc vốn âm trầm ấy cũng sinh động hơn mấy phần, giống như khi bình minh vừa hửng, mặt trời mọc lên từ rặng núi, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Tô Lâm An chấn động, miệng thầm thì nói: “Cha!”

Nàng vốn cho rằng là ông nội, không ngờ rằng, người xuất hiện không phải ông nội Tô Thừa Vận của nàng, mà là cha nàng Tô Tiễn. Trước kia cha nàng vẫn luôn nghiêm túc thận trọng, sắc mặt lạnh lùng, bình thường luôn mặc toàn màu đen, đen từ đầu đến chân. Đứa con gái yêu cái đẹp như nàng tất nhiên sẽ có phần không vừa mắt. Cuối cùng dưới sự gắng sức của ông nội, Tô Tiễn đã tiến thêm một bước nhỏ, thêu một chút hoa văn đám mây màu đỏ trên ống tay áo, còn những yêu cầu khác của Tô Lâm An thì đều bị ông từ chối.

Tuy rằng Tô Lâm An không thân thiết với cha, nhưng lúc này gặp được, nàng vẫn mừng rơi nước mắt. Đã ngàn năm trôi qua, nàng chưa bao giờ nghĩ còn có thể gặp lại người thân. Nàng vốn cho rằng, bọn họ đã sớm bị chôn vùi giữa trời đất.

Nhưng không đợi nàng giải thích kỹ càng, làm rõ thân phận của mình, Tô Tiễn đã đánh ra một chưởng. Hoa văn mây trên đôi tay áo như ngọn lửa xoay tròn trên lòng bàn tay ông, chưởng kia như một đám lửa, đánh thẳng về hướng mặt Tô Lâm An.

Đây là công pháp cao cấp Hóa Cốt Chưởng mà cha nàng tu luyện!

Bị một chưởng này đánh trúng, xương cốt toàn thân của nàng sẽ tan biến. Tô Lâm An thi triển bộ pháp tránh đi, đồng thời hét lên: “Con là An An! Con vào đây bằng trận pháp thần thức, con thật sự là An An.”

Thần thức của nàng có thể kích hoạt trận pháp, truyền tống thẳng từ ngoài vào, đây chính là phép chứng minh tốt nhất. Tuy rằng bề ngoài thay đổi, nhưng nàng thật sự là Tô Lâm An.

Nhưng dù nàng có nói gì đi chăng nữa, Tô Tiễn mặc áo đen kia vẫn không hề bị lay động, đòn tấn công trên tay càng lúc càng hung ác.

Tu vi hiện giờ của Tô Lâm An là Nguyên Anh kỳ, bởi nguyên thần cường đại còn có sự giúp đỡ của Sơn Hà Long Linh và Khoa Đẩu Hỏa, nàng tạm thời vẫn có thể ứng phó. Nhưng cứ đánh tới đánh lui, Tô Lâm An cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Cha nàng đâu có yếu như vậy?

Tuy rằng người mặc áo đen hiện giờ cũng rất mạnh, nhưng Tô Tiễn năm đó đã Độ kiếp rồi.

Nàng bỗng nghĩ tới con rối Diệp Vạn Không mà mình gặp được ở Lượng Kiếm Sơn. Vì vậy Tô Lâm An thi triển chút niệm lực không có bao nhiêu của mình, kết quả nhìn một cái thì Tô Lâm An đã bất ngờ phát hiện, người cha này cũng là một con rối thế thân!

Cũng vì thế, nàng không tránh nữa mà quyết đoán ra tay. Vào khoảnh khắc Khoa Đẩu Hỏa thiêu đốt con rối kia, mặt đất dưới chân Tô Lâm An bỗng biến thành bùn cát, ngay sau đó, cơ thể của nàng bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo mạnh một cái.

.

Cả người nàng bị cát vàng cuồn cuộn bao phủ, cũng vào lúc ấy, nàng nghe thấy một giọng cười vang lên cùng tiếng vỗ tay: “Cái này tốt, cái này tốt.”

Tiếng cười vừa cổ quái vừa khiến làm người ta hoảng sợ ấy, rõ ràng chính là giọng của ông nội nàng, Tô Thừa Vận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status