Ấn Công Đức

Chương 258 : Chương 258KHÔNG HÀNH THIỆN ĐƯỢC



Dung mạo cơ thể hiện giờ của Tô Lâm An trông cũng được. Khi còn nhỏ thì làn da vàng như sáp nến, ngũ quan cũng không xinh xắn, vừa nhìn đã thấy là một con nhóc xấu xí, khi ấy Trình Nhất Hiên kia còn chê nàng không đẹp. Có điều sau này Tô Lâm An vẫn luôn dùng đủ mọi phương pháp làm đẹp để bồi dưỡng cho gương mặt này. Tu vi tăng lên, linh khí dồi dào hơn, làn da cũng trở nên trắng mịn nõn nà. Tuy rằng cơ thể hiện giờ không thể so được với chân thân của nàng, nhưng xét đến cùng thì cũng xinh đẹp.

Chỉ có điều hiện giờ nét xinh đẹp này chỉ có thể coi là cảnh đẹp ý vui, chưa thể khiến người ta kinh diễm không rời mắt được.

Nàng ngắt một bông hoa cầm nghịch trong tay rồi nhìn về phía lối ra của rừng Mê Tung, nét cười thoáng hiện như có như không.

Vừa đúng lúc nàng tạo dáng xong, Mục Cẩm Vân đã bước một chân ra khỏi rừng Mê Tung, đứng cách nàng không quá một trượng.

“Ôi chao, đến nhanh vậy cơ à?” Nụ cười của Tô Lâm An lạnh lùng, “Kẽ sĩ ba ngày không gặp rửa mắt mà nhìn, ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc đấy.”

Mục Cẩm Vân không nói chuyện. Thật ra hiện giờ đầu hắn đang rất đau, nhưng không biểu lộ gì trên mặt. Hắn chỉ im lặng đánh giá Tô Lâm An ở đằng trước, nhìn khối ngọc thạch dài ở trước người nàng.

Khi hắn ở thượng giới, trong đầu có thêm một vài mảnh vụn ký ức hỗn loạn. Vừa rồi ở lối vào rừng Mê Tung, hắn đã cảm thấy dường như mình từng tới đây. Mà hiện giờ, cách sắp xếp ở cổng ra này, cũng giống hệt với cảnh tượng rời rạc trong đầu hắn.

Chỉ là người ngồi ở đó, đã thay đổi gương mặt.

Không còn vẻ kinh diễm khiến người ta thất thần như trong ký ức nữa!

Hắn đã từng tới đây thật sao?

Không, không phải là hắn từng tới!

Hắn sẽ không bị thứ trên thượng giới kia làm ảnh hưởng!

Mục Cẩm Vân vừa nhớ đến những thứ gặp được trên thượng giới thì sắc mặt tức khắc càng âm trầm, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn.

Tô Lâm An cũng đang quan sát Mục Cẩm Vân.

Vẻ mặt của hắn càng lúc càng u ám, khiến trái tim của Tô Lâm An nảy mạnh lên, chỉ sợ hiện giờ hắn không nhịn được mà bùng nổ giết người, bởi vậy nàng tiếp tục nói: “Ngươi thích ta? Muốn ký khế ước thần hồn với ta?”

Trước khối gương đá dài cũng có bàn có ghế. Tô Lâm An ngồi xuống ghế, còn lấy linh quả và linh tửu bày lên trên, tiếp đó rót ra hai chén rượu, động tác vô cùng ưu nhã. Nàng đẩy một cái ly ra ngoài, sau đó nâng ly trong tay mình lên, lắc nhẹ với Mục Cẩm Vân rồi tự ngửa đầu uống cạn.

Có vài giọt rượu lăn xuống thuận theo cằm nàng, chảy vào cổ áo.

Sau khi uống xong, nàng giơ cái ly rỗng lên rồi cười nhẹ với Mục Cẩm Vân.

Tuy rằng chưa từng mở miệng, nhưng ý mời lại rất rõ ràng.

Mục Cẩm Vân bỗng không còn cảm thấy đau đầu nữa. Hắn cúi đầu nhìn chỗ tim mình theo bản năng, chỉ cảm thấy nơi đó đập kịch liệt, khiến hắn hơi khó xử.

Hắn nghĩ, khó trách đám người kia muốn đoạn tình tuyệt ái.

Chẳng ngờ chuyện tình cảm nam nữ này lại có thể khiến người ta khó lòng khống chế đến vậy?

Có phải hắn nên giết nàng luôn cho xong không?

Nghĩ vậy rồi, Mục Cẩm Vân bước đến bên Tô Lâm An. Không biết vì sao, bước đi ngày thường phóng khoáng tự nhiên của hắn giờ hơi cứng nhắc, cảm giác cơ thể mình không được nhịp nhàng. Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là cảm giác của một mình hắn. Trên thực tế, mặt hắn căng cứng, không hề lộ ra một chút sơ hở nào.

Mục Cẩm Vân ngồi đối diện Tô Lâm An. Hắn cầm chén rượu lên nhưng lại chưa uống.

“Sao vậy, sợ có độc?” Tô Lâm An nhướng mày, hỏi.

Nàng thật sự không hạ độc.

Trình độ đan đạo của Mục Cẩm Vân không hề thấp, điều quan trọng nhất là hắn thích nghiên cứu mấy thứ độc dược linh tinh, hơn nữa trong người hắn còn có hàn độc do cổ Phệ Tâm tạo ra, phần lớn độc dược trên đời này đều không có tác dụng gì với hắn.

Trên người Tô Lâm An còn có một loại độc có thể khiến người ta say ngủ, nhưng nàng không thể đảm bảo tuyệt đối hiệu quả của loại độc này, hơn nữa nó cũng chẳng phải là không màu không vị, khả năng bị đoán được quá lớn.

Nàng không thể đánh cược.

Mục Cẩm Vân không lên tiếng. Hắn liếc nhìn ly rượu của mình, rồi lại nhìn về cái ly trước mặt Tô Lâm An.

Trên mép ly của nàng có một vết môi, là son của nàng dính vào.

Bình thường Mục Cẩm Vân rất để ý đến những chuyện này, chỉ một xíu không sạch sẽ là hắn sẽ xử lý ngay. Trước kia ở trước mặt hắn, đến lông vũ mà Xích Ngân Tiêu cũng phải chải chuốt chỉnh tề. Mà lúc này, khi hắn nhìn thấy dấu môi in trên ly ấy lại không hề thấy ngứa mắt, trái lại tim còn hơi nhộn nhạo.

Mục Cẩm Vân dời tầm nhìn, nhấc ly rượu trên bàn lên rồi uống cạn trong một ngụm. Sau đó hắn nhìn Tô Lâm An, nói gằn từng chữ: “Lập khế ước!”

Tô Lâm An dùng tay phải chống cằm, ngồi đối diện hắn với dáng vẻ lười biếng. Nàng nghe thấy lời này thì bật cười với hắn, “Trong người ngươi có cổ Phệ Tâm, ta chính là tâm kiếp của ngươi. Chỉ có loại bỏ tâm kiếp, mới có thể khiến cổ Phệ Tâm hoàn toàn lột xác, từ đó không bị tình yêu làm liên lụy, một lòng tu đạo.”

“Nhưng loại bỏ tâm kiếp, đâu có phải chuyện đơn giản đến vậy...” Nàng dùng ngón tay thon dài gõ ngắt quãng lên bàn, hả dạ ra mặt, “Chỉ mình ngươi thích ta thôi thì không được, phải cần cả ta cũng thích ngươi nữa.”

“Khế ước thần hồn giữa đạo lữ với nhau, cũng cần đôi bên tự nguyện mới được.” Nàng nhướng mày với Mục Cẩm Vân, “Ngươi cảm thấy giờ ta sẽ tự nguyện sao?”

Thấy Mục Cẩm Vân nhíu mày, Tô Lâm An không cho hắn cơ hội mở miệng mà tiếp tục nói: “Không cần nói đến những người ngoài cuộc nữa, ngươi cũng biết ta rốt cuộc là ai. Nữ ma đầu của ngàn năm trước, thật sự sẽ để ý đến sự sống chết của mấy đứa nhóc còn chưa mọc lông kia sao?”

Mục Cẩm Vân thầm nghĩ, trong mắt nàng, ta cũng chỉ là một đứa nhóc chưa mọc lông sao? Cũng giống với việc hắn gọi nàng là lão quái vật vậy. Vừa nghĩ thế, hắn quyết định sau này sẽ bỏ cách xưng hô lão quái vật.

“Còn về ông nội ta, đợi sau khi ta phi thăng, chẳng lẽ ta không tìm nổi ông? Có cần ngươi tới nói cho ta không?”

Tô Lâm An chậc chậc hai tiếng. Nàng bỗng đứng dậy dùng ống tay áo hất ly rượu trên bàn ra, mình thì ngồi lên bàn. Cơ thể nàng nghiêng về phía trước, dựa sát vào trước người Mục Cẩm Vân. Mái tóc dài như thác rủ xuống, có một vài sợi phất phơ trước mặt hắn, bị gió thổi một chút còn có thể chạm khẽ lên mặt hắn.

“Giờ là ngươi cầu xin ta, chứ không phải là ta cầu xin ngươi.”

“Uy hiếp ta, chẳng có bất cứ tác dụng gì đâu.” Nàng vốn đang ngồi nghiêng người, khi nói tới đây thì bỗng hơi quay người lại, thẳng thắn đối mặt với hắn. Mà tư thế ngồi trên bàn khiến cho vị trí của nàng cao hơn, tầm nhìn của Mục Cẩm Vân vừa vặn ở ngay chỗ giao vạt áo trước ngực nàng.

Tuy rằng đã được che rất kín, nhưng bộ ngực căng tròn được quần áo ôm chặt lấy hiện rõ ở ngay trước mắt Mục Cẩm Vân, khiến cho hắn vẫn luôn im lặng bỗng thấy nhịp thở trở nên gấp gáp hơn, ngay cả lòng bàn chân cũng nóng lên hầm hập.

Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, rõ ràng thể chất của hắn âm hàn quanh năm, thở ra cũng có thể đóng băng cây cỏ, lúc này lại cảm thấy nóng nực phát sốt!

Miệng lưỡi khô khốc!

Hắn không khỏi lại cảm thấy, chặt đứt tình kiếp là chuyện bắt buộc phải làm. Nếu không, chẳng phải con đường tu luyện của hắn sẽ bị ảnh hưởng sao. “Ngươi muốn thế nào!” Hắn lạnh lùng mở miệng, lại nhận ra giọng nói của mình hơi khàn.

Đúng vậy, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng giờ đầu óc nóng lên lại cảm thấy lời nàng nói cũng có lý. Chỉ có khi thật sự đạt được, nếm được mùi vị trong đó, mới có thể vứt bỏ không chút lưu tình.

Những uy hiếp này, nếu như nàng đều không để ý thì hắn dù có giết tất cả mọi người, nàng cũng sẽ không ở lại.

Hắn không khống chế nổi nguyên thần của nàng, đến giờ cũng không rõ vì sao nàng lại có thể thay đổi cơ thể liên tục.

Nếu nàng muốn đi, hắn không cản được.

Cảnh tượng nguyên thần của nàng nát vụn trước mắt như lần trước, Mục Cẩm Vân không muốn trải qua lần nữa.

“Không phải là ta muốn thế nào...” Tô Lâm An bỗng duỗi tay ra, khi sắc mặt của Mục Cẩm Vân bỗng nghiêm lại thì nàng vẫn không hề sợ hãi, mà giơ tay chạm vào tim của hắn, ấn nhẹ mấy cái.

“Là ngươi, có muốn về suy nghĩ cho cẩn thận, nên làm thế nào để lấy lòng ta, để ta thích ngươi hay không.”

Ngón tay nàng vẽ vòng tròn ở chỗ tim hắn, khiến hắn vừa tê lại vừa ngứa.

Con cổ Phệ Tâm kia lại bò đến nơi đầu ngón tay nàng chạm tới, chuyển động qua lại theo đầu ngón tay của nàng, giống như đang nhảy múa, màu sắc cũng càng lúc càng hồng lên. Hắn biết cổ Phệ Tâm cũng nhớ nhung nàng, nhưng nỗi nhớ nhung của cổ Phệ Tâm không giống với lẽ thường, giờ nó hận không thể ăn sạch nàng ngay lập tức.

Tình dục của con người, chính là món ngon mà nó thích nhất.



Hắn càng yêu nhiều thì sẽ càng đau khổ, cho đến khi hoàn toàn vứt bỏ, mới có thể khiến cổ Phệ Tâm thỏa mãn trọn vẹn, khiến hắn cuối cùng trở thành một người vô tình vô dục, khiến hắn lớn mạnh hơn.

Động tác xoay tròn của cổ Phệ Tâm khiến hắn vô cùng đau đớn, trán đã chảy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, Mục Cẩm Vân tóm mạnh lấy đầu ngón tay của nàng. Hắn nhấc ngón tay nàng ra, gằn từng chữ: “Ta cho ngươi một tháng.”

“Hả?” Bị nắm chặt ngón tay, Tô Lâm An không rút lại được. Nàng kéo hai cái không nổi thì bèn không kéo nữa, nhìn chằm chằm vào hắn như cười như không.

Chỉ nghe thấy Mục Cẩm Vân nói tiếp: “Yêu ta.”

Mặt mũi ngươi lớn thật đó, sao ngươi không lên trời luôn đi!

“Ngươi có thể không quan tâm đến những người kia.” Mục Cẩm Vân tiếp tục nói: “Nhưng đừng quên, ngươi phải hành thiện tích đức.”

Hắn cười lạnh lùng, “Châu Vân Lai đã sắp bị hủy diệt, ta có thể khiến ngày này diễn ra sớm hơn.”

Hắn đưa tay, ấn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng của Tô Lâm An.

“Để thế giới này rơi vào địa ngục vì ngươi, để ngươi không thể hành thiện, trở thành ngọn nguồn của ngàn vạn tội ác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status