Ấn Công Đức

Chương 297 : Chương 297KHÍ THẾ



Vũ Thương không thể chịu đựng nổi trận pháp, Tô Lâm An chỉ có thể gọi người dân trấn Thanh Thủy quay lại. Có điều sau khi mọi người đều quay về, nàng dùng cách vững vàng nhất để nhấc Vũ Thương lên.

Tu sĩ trấn Thanh Thủy chỉ cảm thấy mặt đất hơi rung chuyển một chút, sau đó thì không nhận ra bất cứ điều bất thường nào nữa. Trên thực tế, trấn nhỏ vốn thiếu thốn linh khí trong núi sâu ở Thập Vạn Đại Sơn này, đã được nhổ cả rễ ra khỏi vị trí vốn có của nó, đã sớm rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Ngay cả Sở Tài Nguyên ở trên núi Kỳ Liên, cũng nằm trong phạm vi bao phủ của Vũ Thương và cũng được chuyển đi theo.

Tô Lâm An nâng phiến lông vũ ấy lên một cách nhẹ nhàng rồi đặt ở trên người. Nàng phải tới Vạn Tượng Tông, xem đám Mục Cẩm Vân đã nghiên cứu linh chủng mưa máu thế nào rồi.

Bầu trời như bị thủng, mưa rơi rả rích không ngừng, đúng là khiến tâm trạng của người ta cũng bí bách muộn phiền theo.

Nàng đứng nguyên tại chỗ nhíu mày, mặt đầy vẻ sầu thương, Khoa Đẩu Hỏa thì lại lảm nhảm trong biển ý thức của nàng.

Khoa Đẩu Hỏa: “Dạo gần đây không thấy thằng nhóc kia nói mấy lời tán tỉnh, ta còn tưởng là ngươi vừa ra khỏi lá Ngưng Băng, hắn sẽ xuất hiện ngay trước mặt ngươi cơ.”

Không nhìn thấy Mục Cẩm Vân thình lình xuất hiện để an ủi Tô Lâm An hiện đang suy sụp, Khoa Đẩu Hỏa thấy cực kỳ lạ lùng. Theo nó thấy, Mục Cẩm Vân rất biết cách đối nhân xử thế, vậy mà lần này hắn lại không tới tạo niềm vui bất ngờ, đúng là khó mà tin được.

Cơ hội này tốt biết bao! Rất ít khi nó nhìn thấy Tô Lâm An buồn rười rượi ra mặt như vậy đấy.

Lúc này Tô Lâm An lười đấu võ miệng với nó, im lặng điều khiển pháp bảo phi hành bay nhanh về phía Vạn Tượng Tông. Nàng vừa qua đó, đã nhìn thấy rất đông tu sĩ đang tụ tập trong Vạn Tượng Tông.

Vạn Tượng Tông vốn rất lớn. Tu sĩ của chính Vạn Tượng Tông hầu như đã bị Mục Cẩm Vân giết sạch, giờ những người tập trung trong Vạn Tượng Tông đều là tu sĩ từ những tông môn khác, tới nương nhờ dưới trướng Mục Cẩm Vân. Cả tông môn được xây dựng quanh thân cây, tất cả các tầng từ trên xuống dưới đều được mở, chứa được gần triệu người.

Mà nội môn ở tầng cao nhất, thì dường như tụ tập tất cả Độ Kiếp kỳ của châu Vân Lai.

Nàng thậm chí còn nhìn thấy cả Nam Ly Nguyệt!

Lúc này nhìn thấy Nam Ly Nguyệt, Tô Lâm An lại nhớ đến nhà tổ của Nam Ly gia. Nhìn qua thì có vẻ nhà tổ ấy không phải là vật thuộc hạ giới, có lẽ, nhà tổ có thể chịu được trận pháp của linh thuyền hư không. Nhưng việc lấy nhà tổ ra để luyện chế, nói thì dễ làm mới khó, nó không hề giống với luyện khí thông thường. Khi nàng khắc họa trận pháp này, thần thức nhất định phải dung nhập hoàn toàn vào phù văn trận pháp, hòa mình vào làm một thể với pháp khí. Điều đó cũng có nghĩa, nàng phải thuyết phục được Nam Ly Nguyệt giao hoàn toàn nhà tổ cho nàng, nhận nàng làm chủ trước, sau khi khắc họa trận pháp thành công thì nàng sẽ trả lại cho Nam Ly Nguyệt.

Vấn đề ở đây là, chỉ có con cháu Nam Ly gia mới có thể mở nhà tổ ra thật sự. Cho nên cứ cho là Nam Ly Nguyệt sẵn lòng giao nhà cho nàng, thì nàng cũng không thể hoàn toàn điều khiển được nó.

Mỗi một cách mà nàng nghĩ ra giờ đều gặp phải cửa ải khó đột phá nhất, khiến nàng buồn bực đến độ vò đầu bứt tai.

Tô Lâm An hít một hơi thật sâu, đi về phía Mục Cẩm Vân. Khi nàng bước qua Nam Ly Nguyệt thì có nhìn nàng ấy, nhưng cũng chỉ là lướt mắt, không hề chủ động trò chuyện.

Nam Ly Nguyệt đang luyện dược, nàng không muốn làm phiền, cũng không có thời giờ để ngồi ôn chuyện cũ.

Nàng thật sự muốn biết Mục Cẩm Vân đã nghiên cứu linh chủng mưa máu thế nào rồi.

Có điều, tại sao Mục Cẩm Vân lại lấy chính điện của Vạn Tượng Tông ra làm phòng luyện dược? Nơi đây vốn thờ cúng tượng lão tổ Diệp Linh Vận. Tuy rằng hắn đã phá hủy tượng và bàn thờ, nhưng nếu như vị lão tổ đó phóng thần thức xuống thì hẳn vẫn có thể trực tiếp nhìn thấy nơi này mà?

Dù sao thì Kiến Mộc là cây cầu nối liền thượng và hạ giới, thế này chẳng phải là hắn đang phơi mình ngay trước mắt người ta hay sao?

Đại điện được ngăn cách bởi một tấm bình phong. Ở ngoài là những luyện đan sư khác, còn Mục Cẩm Vân đang bận bịu ở phía trong bình phong.

Trên tấm bình phong kia vẽ viện nhỏ ở núi Phượng Tê của nàng, có bàn có ghế, còn có xích đu khẽ đung đưa.

Tô Lâm An bước thẳng qua đó. Nàng vừa xuất hiện, Tiểu Thiền đã đứng dậy, mím môi đứng trước bình phong, “Ca ca đang làm thí luyện, không ai được phép làm phiền.”

Mấy ngày nay, Tiểu Thiền đã biết người ca ca thích chính là cô gái đang đứng trước mặt mình. Ngày nào nàng cũng nghe người khác nhắc tới, mới hiểu được suy cho cùng “thích” có nghĩa gì.

Thích là lúc nào cũng muốn ở bên cạnh hắn, mừng rỡ vì hắn vui vẻ, lo âu suy nghĩ bởi hắn buồn.

Nàng cũng có cảm giác như vậy với ca ca.

Nàng thích ca ca.

Nhưng người mà ca ca thích lại là nàng ta.

Tiểu Thiền cảm thấy lòng mình trống trải, còn hơi uất ức. Rõ ràng nàng mới là người ở bên ca ca mỗi ngày, nàng thích ca ca trước, tại sao ca ca lại thích nàng ta cơ chứ?

Nàng ta có gì tốt chứ.

Nhưng cứ nhìn thấy người này thì Tiểu Thiền lại không cáu giận nổi, trong lòng còn thấy hơi quen thuộc, luôn muốn làm thân với nàng ta. Rõ ràng khi nàng ta còn nhỏ, nàng không hề có cảm giác như vậy. Lúc ấy nàng ta gầy nhom khô đét, chẳng hề giống với bây giờ chút nào.

Tiểu Thiền muốn nghiêm mặt quát bảo nàng ta không được lại gần, còn mím chặt môi lại. Nhưng nàng vừa nói xong một câu, khí thế vừa căng lên đã xìu xuống, bổ sung thêm với giọng điệu tủi thân: “Đang là lúc quan trọng, cả ngươi và ta đều không thể vào.”

“Ừ.” Tô Lâm An gật đầu, “Cảm ơn.”

“Không cần...” Câu “không cần khách sáo” bật thốt ra, đợi đến khi Tiểu Thiền nhận ra mình vừa nói gì thì cắn lưỡi, thầm phiền muộn, ai bảo ngươi khách khí với nàng ta như vậy làm gì.

Nàng tức giận đi sang một bên rồi ngồi xuống, chỉ là một lúc sau lại lén ngước mắt nhìn Tô Lâm An.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, rốt cuộc ca ca thích nàng ta ở điểm nào cơ chứ?

Sao mình chỉ khiến cho linh thú yêu thích, mà lại không khiến ca ca thích cơ chứ!

Nghĩ tới đây, Tiểu Thiền hơi uể oải. Nàng cúi đầu ủ rũ ngồi trên chiếc ghế con, hai tay chống má, tự vần vò mặt mình.

Cho dù đã ở bên Mục Cẩm Vân lâu đến vậy, Tiểu Thiền vẫn không có thay đổi gì mấy, vẫn là một cô bé ngây thơ lương thiện như ban đầu. Lúc này vì ca ca mà nàng đã hơi sinh lòng ghen ghét, nhưng cũng tự tủi thân, không hề trút giận lên đầu người khác.

Tô Lâm An có thể nhìn ra được sự quyến luyến của Tiểu Thiền đối với Mục Cẩm Vân. Nàng cũng biết, trong mắt của Mục Cẩm Vân, Tiểu Thiền chẳng qua chỉ là một con sâu mà thôi.

Lòng yêu thích của nàng ấy, chắc chắn là sẽ không được Mục Cẩm Vân đáp lại điều gì.

Tô Lâm An không dùng thần thức để xem Mục Cẩm Vân đang làm gì.

Người có tu vi như Mục Cẩm Vân, thần thức của nàng vừa thử dò xét là chắc chắn sẽ bị đối phương nhận ra ngay, tới lúc ấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hắn.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An định xem đan dược do những người khác luyện. Nhưng ngay khi Tô Lâm An sắp đưa thần thức đi xem xét, nàng bỗng nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh cực nồng. Mà Tiểu Thiền vốn đang ngồi trên chiếc ghế con đã đứng phắt dậy, nhìn về phía Mục Cẩm Vân đang ở với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong huyết khí đó có khí lạnh, cho dù là Tô Lâm An ở cách rất xa cũng có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo u ám. Bởi vậy, nàng không cần qua nhìn cũng biết, đó là máu của Mục Cẩm Vân!

Sao hắn lại đổ máu? Tiểu Thiền đã nhận chủ, nàng ấy biết rất rõ tình hình thân thể của Mục Cẩm Vân. Xem dáng vẻ của Tiểu Thiền, chắc chắn là Mục Cẩm Vân bị thương rất nặng.

Vào đúng lúc này, tấm bình phong dần dần được đẩy ra. Tô Lâm An nhìn thấy Mục Cẩm Vân ngồi trên ghế, mặt mày tái nhợt. Trước mặt hắn có đặt một chiếc lò đan, ở trong có vô số viên đan dược màu trắng giống như hạt gạo đang tỏa ra khí lạnh cuồn cuộn.

Tô Lâm An hiểu ngay tức khắc.

Hắn dùng một nửa máu tươi của mình để dẫn thuốc, luyện một lò đan. Những viên đan dược to bằng hạt gạo đã chất đầy cả một lò. Trong cơ thể hắn có hàn độc rất nặng, lẽ nào hàn độc ấy có thể khống chế được thứ gọi là linh chủng trong mưa máu sao? Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tu sĩ ở khắp châu Vân Lai sẽ đều chịu ảnh hưởng từ hàn độc của hắn...

Khi Tô Lâm An đang quan sát Mục Cẩm Vân thì bỗng chú ý thấy, quanh người con cổ trùng ở tim Mục Cẩm Vân bị bao đầy băng giá, phía bên ngoài còn phủ thêm mấy tầng tơ băng tựa như tơ nhện. Con cổ trùng kia, giờ đang bế quan lên cấp sao?

“Ca!” Tiểu Thiền xông về phía Mục Cẩm Vân, vì tốc độ quá nhanh hoặc có lẽ là do quá căng thẳng, cơ thể ngã nghiêng về phía trước, bổ nhào về phía lòng Mục Cẩm Vân. Hơn nữa linh khí quanh người nàng không ngừng tràn vào cơ thể Mục Cẩm Vân.

Thấy người kia sắp nhào vào lòng mình, Mục Cẩm Vân duỗi tay ra, chỉ dùng một ngón tay ấn nhẹ lên trán Tiểu Thiền khiến nàng không thể tiến thêm bước nào nữa.

“Ngồi sang bên cạnh đi.” Mục Cẩm Vân lạnh nhạt nói.

Tiểu Thiền chỉ có thể dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau khi vâng một tiếng thì lấy cái ghế con bên ngoài bình phong vào, ngồi cạnh Mục Cẩm Vân. Ghế con rất thấp, nàng ngồi xuống thì còn muốn nằm nhoài lên chân Mục Cẩm Vân.

Mục Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lâm An đang đứng cách đó không xa, vẫy tay với nàng.

Hắn không nhiều lời, nói thẳng: “Đã có cách khắc chế linh chủng trong mưa máu.”

Linh chủng trong mưa máu kia không nhiều lắm, hơn nữa dưới sự áp chế của bọn hắn, phần lớn mọi người đều không hấp thụ linh chủng. Trước mắt trừ vài linh chủng cực kỳ cá biệt không thể phản kháng, đã thâm nhập bám rễ vào trong cơ thể người ra thì những loại khác sẽ không bị hấp thu vào cơ thể nếu không chủ động tiếp nhận.

Cho nên, đan dược luyện chế hiện giờ đã đủ rồi.

“Chúng ta đã tập trung người của châu Vân Lai ở gần Kiến Mộc.”

Kiến Mộc chính là vị trí của Vạn Tượng Tông, nối liền thượng giới và hạ giới. Vốn dĩ nơi đây hẳn được tính là nơi nguy hiểm nhất, tu sĩ giới khác qua đây rất có khả năng sẽ xuất hiện luôn từ trong Kiến Mộc. Nhưng Kiến Mộc lại là nơi có kết giới mạnh nhất trên cả châu Vân Lai này, hơn nữa nó đứng giữa trời đất, mỗi tầng lại có vô số nhánh cây, chỉ cần mở kết giới của Vạn Tượng Tông ra là nơi này có thể dung nạp một số lượng người nhiều đến không ngờ.

Bởi lẽ đó, mấy ngày nay họ không ngừng phái người đi tìm kiếm, dốc hết sức đưa hết những người tìm thấy được lên Kiến Mộc.

Ở nơi đây, mưa máu sẽ bị làm suy yếu đến một mức nhất định, rất ít khi thật sự bị mưa máu rơi lên người.

“Nếu Kiến Mộc của Vạn Tượng Tông rất có khả năng là lối vào của tu sĩ giới khác...”

Mục Cẩm Vân mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một vệt đỏ ửng không khỏe mạnh. Hắn nói với giọng hờ hững: “Nàng và ta liên thủ với nhau canh giữ ở nơi này, tới tên nào giết tên đó, nàng thấy thế nào?”

Rõ ràng chỉ là một câu nói hời hợt, nhưng được nói ra từ miệng hắn lại mang khí thế kinh người. Một người giữ cửa ải, vạn kẻ chẳng thể qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status