Ấn Công Đức

Chương 299 : Chương 299NHẬN RA



Sau khi Tô Lâm An ra ngoài thì tập hợp ngay những đại sư trận pháp, luyện khí, luyện đan đứng đầu châu Vân Lai, sắp xếp vài chuyện đâu ra đấy.

“Lá Ngưng Băng này của ta có chênh lệch thời gian khá lớn với thế giới bên ngoài, chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị chu đáo.”

Nàng không biết cách khích lệ sĩ khí trước trận cho lắm, dù sao thì trước kia nàng chỉ chiến đấu một mình. Kiếp trước, nàng chính là đối tượng bị mọi người hô hào tiêu diệt trước trận.

Giờ tu vi của Tô Lâm An cũng cao, mọi người lại đều biết nàng là người được Mục Cẩm Vân nâng niu trong lòng, tất nhiên sẽ không ai gây chuyện với nàng. Mấy tên chống đối lúc bắt đầu, đã sớm tan thành mây khói rồi.

Đến ngay cả hai vị lão tổ Độ Kiếp kỳ ăn trên ngồi trước của Đan Phù Tông - Đan Lâm Thụ và Đan Thu Lộ, giờ cũng vô cùng giữ phép tắc.

Diệp Vạn Không cũng ở đây. Khi xưa ông rời khỏi Vạn Tượng Tông cùng với Trảm Nhất Đao nên tránh được một kiếp nạn, sau này lại bị gọi về. Giờ họ bảo vệ châu Vân Lai, trên thực tế cũng là bảo vệ tính mạng của chính mình.

Ông nhìn Vô Song đứng ở phía trước, cảm xúc trong lòng hơi khó tả.

Vào lần đầu tiên gặp gỡ, ông biết trong cơ thể cô nhóc có cổ Phệ Tâm, còn từng xoa đầu nó, suy nghĩ xem nên giết hay giữ nó lại.

Mà giờ chẳng qua chỉ mới mấy chục năm, cô nhóc vốn tên là Trình Nhất Tinh khi ấy, giờ tu vi đã vượt xa ông, đồng thời gánh vác lấy cả sống còn của châu Vân Lai.

Trách nhiệm mà ông không dám gánh vác, cô nhóc đã nhận lấy.

Điều quan trọng nhất là, hình như Mục Cẩm Vân gọi cô nhóc là Tô Lâm An.

Diệp Vạn Không tất nhiên biết Tô Lâm An. Khi Tô Lâm An nổi danh, ông cũng đã là Độ Kiếp kỳ, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện hơn ngàn năm trước mà thôi. Ông không tham gia vào cuộc truy sát Tô Lâm An, dù sao thì tu sĩ Vạn Tượng Tông rất ít khi can dự vào chuyện của tu sĩ hạ giới, tu sĩ Ẩn Tông bọn họ lại càng ít hiện thân, ông còn chưa từng hoạt động ở châu Vân Lai.

Nhưng ông đã nghe qua ác danh của Tô Lâm An.

Chẳng có gì giống với Vô Song mà ông quen biết.

Vậy, thế nào là ác, thế nào mới là thiện?

Ông vẫn luôn cho rằng mình là chính nhân quân tử, xứng với cái danh đại nhân đại nghĩa, làm việc không thẹn với lòng mình, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm lại vẫn chọn co đầu rụt cổ.

Diệp Linh Vận phi thăng từ châu Vân Lai, vẫn luôn hưởng sự thờ phụng của châu Vân Lai, lại tự tay đẩy châu Vân Lai xuống vực sâu.

Còn kẻ bị mọi người gọi là nữ ma đầu, lại đứng bên sát thần nổi danh hung ác, nói muốn dẫn dắt bọn họ chống lại đám thợ săn tới từ bên ngoài kia.

Diệp Vạn Không nhìn Tô Lâm An ở phía trước, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn. Ông đang nghĩ xem có cần nói mấy lời tỏ lòng áy náy hay không thì bỗng cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Cơn lạnh lẽo ấy vọt lên từ lòng bàn chân, dường như xương sống của ông cũng đã bị đông lại thành cột băng.

Là Mục Cẩm Vân!

Ông đã làm gì, khiến cho Mục Cẩm Vân không vui?

Trên mặt Diệp Vạn Không lộ vẻ kinh hãi, trong lòng thì lo sợ bất an. Đợi một lúc lâu sau, cơn lạnh lẽo ấy mới dần tiêu tan. Nhưng sau khi nó biến mất, ông cũng không thể yên tâm nổi. Ông đang nghĩ xem có cần phải tạ tội hay không thì thấy Trâu Đồng Tâm đi qua, giơ tay chọc mấy cái vào cánh tay ông.

Trâu Đồng Tâm tới để chỉ điểm cho Diệp Vạn Không.

“Ngươi có biết mình đã làm sai gì không?”

Diệp Vạn Không đáp lại cực kỳ nghiêm túc: “Mong Trâu đạo hữu nhắc nhở.” Vừa nói vừa lấy một pháp bảo ra.

“Đồ ngu, vừa rồi ngươi cứ nhìn chằm chằm vào người trong lòng hắn đó!”

Diệp Vạn Không: “...”

Ông gặp Tô Lâm An thì thấy hơi hổ thẹn, cho nên mới không nhịn được mà nhìn lâu hơn, ai mà biết lại chọc giận gã sát thần kia chứ.

Diệp Vạn Không hít một hơi thật sâu, nói: “Đa tạ đã chỉ điểm.”

Nếu như Trâu Đồng Tâm không nhắc nhở, e rằng ông có nghĩ đến nổ não cũng chẳng thể nghĩ ra nổi cái nguyên nhân này. Giờ, ông cũng không cần nghĩ đến việc gặp riêng để xin lỗi Tô Lâm An nữa, cứ ngoan ngoãn nghe lệnh của nàng, nghiêm túc đi bố trí trận pháp thôi.

***

Đoàn người đi theo Tô Lâm An vào thế giới nhỏ của lá Ngưng Băng, ai luyện đan thì luyện đan, ai luyện khí thì luyện khí. Đại sư luyện đan và luyện khí có thể làm việc một mình, nhưng đại sư bày trận thì phải hợp tác với nhau.

Nam Ly Nguyệt vốn đang luyện đan ở bên trong. Còn Liễu Loạn Ngữ là đại sư luyện khí, giờ cũng được gọi qua, vào trong lá Ngưng Băng để luyện khí.

Khang Khang không tiện đi lại bên ngoài nên vẫn ở trong nhà tổ, Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp thì ở lại chăm sóc cậu nhóc.

Mặc dù bọn họ sẽ ở trong lá Ngưng Băng một khoảng thời gian rất dài, nhưng ở bên ngoài thì chẳng qua chỉ mới trôi qua vài ngày. Khang Khang rất hiểu chuyện, Nam Ly Nguyệt cũng không quá lo lắng.

Có điều sau khi vào lá Ngưng Băng, Nam Ly Nguyệt vẫn không thể tĩnh tâm để luyện đan được. Nàng ngẫm nghĩ, rồi dứt khoát cầm lấy món đồ trang sức hình củ cải đại tiên, bước tới trước mặt Tô Lâm An đang bàn bạc với mấy đại sư trận pháp.

Bọn họ đang thảo luận xem nên bố trí trận pháp thế nào. Trình độ trận pháp của Tô Lâm An rất cao siêu, nhưng mọi người ở đây cũng đều là đại sư trận pháp thành danh đã lâu, đều có vài bản lĩnh giấu tận đáy hòm. Bởi vậy lần này khi liên quan đến sự sống còn của châu Vân Lai, họ vẫn nên tập trung trí tuệ quần chúng thì tốt hơn.

Mọi người đều tự phát biểu ý kiến của mình, có vài người đã nảy lên tranh cãi.

Nam Ly Nguyệt đứng ở một bên, nghe Tô Lâm An phân tích rõ ràng từng câu từng chữ. Nghe thấy nàng nói đến trận pháp Ngũ Hành, trong lòng Nam Ly Nguyệt lại càng kích động hơn. Nhà tổ của nàng có một trận pháp Ngũ Hành, ngũ hành bổ trợ cho nhau, công được thủ được, uy lực không hề tầm thường.

Khi ấy tiên linh đã bị nhốt trong trận pháp Ngũ Hành rất lâu, cũng nghiên cứu đôi chút về trận pháp Ngũ Hành này. Lúc này Nam Ly Nguyệt thấy Tô Lâm An nói năng đĩnh đạc, còn có một vài động tác nhỏ khi nói chuyện thì lại càng chắc chắn, Tô Lâm An ở trước mặt, chính là tiên linh An An của nàng.

Nàng cứ đứng nghe, trong thoáng chốc nghĩ đến rất nhiều điều, vành mắt đã đỏ ửng.

Cuối cùng cuộc tranh luận bên kia đã đạt được nhất trí, mọi người đang định tản ra bắt đầu tiến hành phần việc được phân công, thì một đại sư trận pháp có quen biết với Liễu Loạn Ngữ bỗng ngạc nhiên hỏi: “Sao chúng ta thảo luận về trận pháp, ngươi nghe mà khóc luôn vậy?”

Hắn còn hô lên với Liễu Loạn Ngữ đang ở khu vực luyện khí: “Liễu Loạn Ngữ, đạo lữ của ngươi khóc rồi này.”

Nam Ly Nguyệt da mặt mỏng, lúc này thoáng cái đã ngượng đến đỏ chín cả mặt. Nàng lấy tay lau nhẹ khóe mắt, nói: “Do ta vui mừng thôi.”

“Ừ, ta cũng không ngờ, lúc sinh thời mấy người chúng ta lại có thể tụ lại cùng với nhau, hoàn thành một trận pháp đấy.” Những đại sư trận pháp ở đây không hẳn là bạn của nhau, có không ít người vốn còn có thù oán. Họ có thể hợp tác với nhau, chỉ là thể nói là do nắm đấm của Mục Cẩm Vân còn mạnh hơn. Tất nhiên, chuyện này liên quan đến sự sống còn, ân oán trước kia có lớn đến mấy thì cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ.

“Giặc ngoại xâm đang tới gần, tất nhiên là phải đoàn kết nhất trí.”

“Chúng ta chưa bị biến thành một nắm cát vụn, thật ra ta cũng rất vui.”

Tất cả mọi người nhao nhao lên tiếng.

Liễu Loạn Ngữ vốn đã đang tôi rèn vật liệu ở khu luyện khí, nghe thấy tiếng gọi đang muốn qua đây thì lại bị Nam Ly Nguyệt truyền âm ngăn lại. Nhưng hắn không thể yên tâm được, cứ liếc qua phía này liên tục, cuối cùng bị chế nhạo: “Cổ Liễu Loạn Ngữ sắp vẹo đến nơi rồi kìa.”

Mọi người đều cười lớn, trái lại đã khiến bầu không khí bớt căng thẳng.

Tô Lâm An nhận ra Nam Ly Nguyệt vẫn luôn nhìn mình, bởi vậy đợi mọi người bắt đầu đi làm chuyện của mình, nàng mới hỏi Nam Ly Nguyệt: “Ngươi tìm ta sao?”

Tô Lâm An phất tay tạo một kết giới bao phủ mình và Nam Ly Nguyệt, ngăn cản thần thức của người ngoài dò xét đến.

Lúc này Tô Lâm An vẫn chưa biết Nam Ly Nguyệt đã nhận ra mình. Dù sao thì, trước kia nàng cũng chỉ là một nguyên thần trong con rối gỗ được nàng ấy mang theo bên người. Mà giờ nàng lại đang ở trong cơ thể của Trình Nhất Tinh, không thể tách nguyên thần ra khỏi bản thể, căn bản không thể thi triển cho Nam Ly Nguyệt thấy dung mạo vốn có của nguyên thần nàng.

“Vừa khéo, ta cũng có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Tô Lâm An nói. Điều nàng muốn hỏi là chuyện liên quan đến nhà tổ của Nam Ly gia, cũng coi như là tư tâm của nàng, là con đường lui cuối cùng mà nàng tìm cho những người nàng muốn bảo vệ, không muốn để những người khác biết được.

Nàng không biết có thể nghĩ ra cách để khắc trận pháp phi hành hư không lên nhà tổ của Nam Ly gia hay không. Cứ cho là làm được, thì nó cũng chẳng chứa nổi tất cả người của châu Vân Lai.

Kết quả nàng vừa dứt lời, đã thấy Nam Ly Nguyệt quỳ sụp xuống đất rồi nói: “Tiên linh, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi.”

Hả?

Bị nhận ra rồi sao?

“Ờm, ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ.” Tô Lâm An cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“Người vẫn ở đây, thật tốt.” Nam Ly Nguyệt tính khí mềm mỏng lại dịu dàng, cho dù là giờ đã lớn mạnh như vậy, nhưng vẫn không kìm được nước mắt trước mặt tiên linh.

Nếu như không có tiên linh, giờ nàng vẫn còn vẫy vùng trong bùn lầy.

Không, chắc chắn là nàng không thể chịu nổi, đã chết ở thôn chài đó từ lâu rồi.

Khang Khang cũng không thể sống lại được, ngay cả hài cốt cũng bị hành hạ. Còn những người già trung thành với Nam Ly gia, ắt hẳn cũng sẽ bị đày đọa cho tới chết. Ân đức như vậy, nàng phải làm sao mới có thể báo đáp được. Cái quỳ này, nàng cam tâm tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status