Ấn Công Đức

Chương 301 : Chương 301PHIỀN NÃO



Mới đầu, trông Tô Lâm An nhìn rất vất vả.

Nhà tổ này rất lớn, lại không phải của nàng, nếu nàng muốn dùng thần thức để dò xét trận pháp ở trên đó thì tất nhiên là cực kỳ khó khăn. Nàng không chỉ muốn nhìn mà còn muốn tự mô phỏng lại trên trận bàn nên thần thức bị tiêu hao rất nhiều.

Chỉ có điều một lúc sau, Tô Lâm An cảm thấy việc quan sát trận pháp của nhà tổ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giống như thần thức của nàng đặt vào đâu thì trận pháp của nhà tổ ở đó đã tự hiện rõ ra, tiện cho nàng quan sát. Lúc này trong mắt của Tô Lâm An, nhà tổ như một đứa bé biết nghe lời. Nó không ngừng lật người lại phơi bụng ra, hoặc giơ tay lên, khiến cái khuỷu tay đang kêu kẽo kẹt cũng lộ ra trước mắt nàng một cách khó nhọc. Cứ thế, Tô Lâm An đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đợi đến khi đã hiểu được toàn diện về trận pháp trên nhà tổ, hòn đá vẫn đè nặng trong lòng Tô Lâm An coi như đã được buông xuống, cuối cùng nàng đã thở phào nhẹ nhõm.

Nhà tổ này đúng là không tầm thường, trên đó đúng là có trận pháp phi hành hư không, chẳng qua có một vài chỗ bị tổn hại chút ít, chỉ cần sửa lại là được.

Có điều bên trên nhà tổ không còn chất nhầy của thú Phệ Căn nữa, không đủ để bảo vệ nhà tổ chống chọi lại gió bão hư không. Cho nên sau khi sửa xong trận pháp, nàng cần lấy chất nhầy của thú Phệ Căn, xử lý thêm một lượt rồi bôi lên nhà tổ.

Nhà tổ này là một loại pháp bảo luyện khí, tuy rằng hiện giờ trông nó to như một thành trấn, nhưng bản thể ban đầu chẳng qua chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Giống như Vũ Thương, nếu như cầm trong tay thì chỉ là một cọng lông vũ nhưng lại có thể chứa được cả trấn Thanh Thủy.

Bởi vậy việc bôi chất nhầy không hề khó, nàng có chừng ấy dịch nhầy là đủ rồi.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, Tô Lâm An mở mắt ra. Kết quả là giờ nàng mới phát hiện, có một cái đầu nhỏ đang gối lên chân mình.

Trong khi nghiên cứu trận pháp, nàng hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã, quên đi tất cả mọi thứ ở xung quanh. Mà Khang Khang cũng không có chút uy hiếp nào với nàng, bởi vậy nàng không hề chú ý đến việc Khang Khang đã tới, còn gối đầu lên đôi chân đang khoanh lại của nàng rồi ngủ thiếp đi.

Chẳng lẽ là nhờ Khang Khang, nên lúc sau thần thức của nàng mới có thể quan sát nhà tổ của Nam Ly gia thuận lợi đến vậy?

Hẳn là vậy, chắc chắn là bởi Khang Khang.

Khang Khang là con cháu Nam Ly gia, hài cốt của cậu bé đã ở trong đá Đan Duyên lâu đến như vậy, mà cuối cùng, nguyên thần còn được tu bổ lại nhờ tiên linh ban đầu. Rất có khả năng, chuyện Nam Ly Nguyệt có thể phát hiện ra truyền thừa ẩn giấu trong nhà tổ cùng với việc nhà tổ này có thể mở ra trước hạn, đều là do Khang Khang.

Phải biết rằng, năm ấy trước khi rời đi, Tô Lâm An đã tận mắt nhìn thấy kết giới phong ấn của nhà tổ được khởi động. Khi ấy nàng còn căn dặn họ rằng phong ấn của nhà tổ sẽ đóng kín trong hai mươi năm, nhưng giờ, chỉ mới mười mấy năm trôi qua mà phong ấn đã được mở ra.

Có lẽ là nhờ gặp đúng cơ duyên, Khang Khang đã được nhà tổ công nhận hoàn toàn. Khó trách, vừa rồi nàng lại vô thức cảm thấy nhà tổ này giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Nàng nhìn đến đâu, nó sẽ chủ động để lộ hết cả phần cơ thể đó ra, hào phóng mở rộng cho nàng xem.

Khang Khang là một bộ xương, nhưng nhìn bề ngoài thì không thể thấy được.

Cậu bé đeo một chiếc mặt nạ cười. Nó là một pháp bảo cao cấp, ngũ quan trông sinh động như thật. Lúc này Khang Khang đang ngủ, đôi mắt trên mặt nạ cũng nhắm lại, hàng mi dài tựa như cánh quạt nhỏ buông rủ dưới mí mắt.

Gương mặt trên chiếc mặt nạ này cũng thanh tú hệt như Nam Ly Nguyệt, có lẽ dáng vẻ vốn có của Khang Khang chính là như vậy.

Trên đầu Khang Khang đội một chiếc mũ giống như củ cải. Chiếc mũ che kín đầu của cậu nhóc, trên đỉnh còn có hai chiếc lá xanh, giống như một cây củ cải tròn vo. Quần áo trên người cậu bé vừa mềm mại vừa dày dặn, khiến cho cậu bé trông qua thì không hề gầy còm mà giống hệt như một đứa trẻ bình thường.

Nàng đưa tay xoa nhẹ đầu Khang Khang, kết quả là thấy cậu bé lập tức mở mắt. Trong đôi mắt Khang Khang có khảm đá quý màu vàng kim nhạt. Lúc này cậu bé mở ra, trong mắt tựa như có biển cát đang chảy, cực kỳ xinh đẹp.

Khang Khang vừa mở mắt bỗng giơ tay ôm mặt. Khắp cả người cậu bé đã được che kín mít, nhưng bàn tay vẫn là xương, căn bản không thể che kín được khuôn mặt. Mà cậu bé còn tách ngón tay ra, nhìn Tô Lâm An qua kẽ xương tay: “Sao tỷ cứ nhìn ta hoài vậy?”

Trái tim Tô Lâm An đập hẫng một nhịp.

Khang Khang không giống với đứa trẻ bình thường. Nếu như cậu bé vẫn luôn là bộ xương thì thôi, nhưng trước kia cậu bé cũng là một đứa trẻ bình thường, sau này biến thành bộ xương thì chắc chắn trong lòng rất buồn, rất để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên vừa mở mắt ra, cậu bé đã muốn che mặt mình đi.

Nàng hơi mỉm cười, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy Khang Khang tiếp tục nói: “Chắc chắn là vì ta rất đẹp trai đúng không?”

Cậu nhóc thở dài thườn thượt, “Đẹp trai đúng là phiền não thật đó.”

Khang Khang lại ngẩng đầu liếc nhìn Tô Lâm An một cái: “Tỷ đúng là may mắn, không phải trải qua loại phiền não này.”

Tô Lâm An: “...”

Khoa Đẩu Hỏa ở một bên nói: “Đây là học theo ngươi đó hả? Đúng là trò giỏi hơn thầy.”

Đến cuối, tiên linh thật sự đã tu bổ lại nguyên thần cho Khang Khang, mà trước đó nguyên thần của tiên linh vẫn luôn ẩn mình trong nguyên thần của Tô Lâm An. Tô Lâm An lại ở trong con rối gỗ một khoảng thời gian rất dài. Lẽ nào nàng tự khen bản thân mỗi ngày, thi thoảng lại soi gương ngắm ngắm nghĩa nghía, nên đã để lại ấn tượng sâu sắc khó phai với tiên linh, cuối cùng lại tác động lên Khang Khang sao?

Khang Khang tự tin như vậy, rất tốt rất tốt, đúng là cực kỳ giống nàng!

“Có điều,, tỷ cũng xinh đẹp lắm!” Khang Khang bỗng sáp lại gần Tô Lâm An, dùng hai tay ôm lấy cổ nàng, thò đầu qua thơm mạnh nàng một cái.

“Ta vừa nhìn thấy tỷ đã cực kỳ thích!”

Chỉ là ngay sau đó, Khang Khang bỗng run lên, xương cốt cả người kêu vang rắc rắc.

Cạch một tiếng, xương cánh tay đã bị gãy.

Tô Lâm An bèn lấy linh ốc ra quát một tiếng, “Tên nhóc khốn kiếp, ngươi so đo gì với trẻ con chứ!” Vị trí hiện giờ của nàng rất gần Vạn Tượng Tông, trận pháp phòng ngự của nhà tổ đã được thu lại, hoàn toàn lộ ra trong phạm vi thần thức của Mục Cẩm Vân. Tô Lâm An chẳng thấy có gì bất ngờ nếu Mục Cẩm Vân để ý đến nàng.

Bởi vậy tuy rằng Tô Lâm An không cảm nhận được ý lạnh, nhưng thấy Khang Khang bỗng thành ra như vậy, nàng đã nhận ra ngay đây là tác phẩm của Mục Cẩm Vân, trực tiếp mắng hắn luôn.

Nàng vừa mắng xong thì Khang Khang cũng không run nữa. Cậu bé nhặt xương của mình lên rồi chui vào lòng Tô Lâm An, trên mặt hiện đầy vẻ sợ hãi: “Tỷ tỷ tỷ tỷ, vừa rồi ta bị sao vậy! Đột nhiên ta thấy rất lạnh, lạnh đến mức run lẩy bẩy, ngay cả xương cũng bị run đến rụng cả ra rồi.”

Tô Lâm An nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, “Không sao đâu, có thể là sắp có tuyết rơi đấy.”

“Tốt quá. Đã lâu ta chưa được thấy tuyết. Gần đây bên ngoài thường đổ mưa, trời cũng cứ âm u suốt.”

Tô Lâm An bèn thi triển pháp quyết, tạo ra một đợt tuyết rơi trên đỉnh Kim. Khang Khang vui sướng đến mức vừa chạy vừa nhảy trong tuyết, khiến trên mặt đất hiện đầy dấu chân. Cuối cùng cậu bé còn cởi giày, in những dấu xương bàn chân của mình trên nền tuyết, xếp thành một hàng thật dài.

Trong khoảng thời gian gần đây, thần kinh của Tô Lâm An vẫn luôn rất căng thẳng, không dám thả lỏng phút giây nào. Nhưng lúc này, nàng muốn thư giãn một chút, không tu sửa trận pháp ngay lập tức mà ngồi một bên nhìn Khang Khang chạy nhảy tung tăng trong tuyết.

Mà vào lúc này, nàng bỗng nghe thấy truyền âm của Mục Cẩm Vân.

Lần này, cuối cùng cũng hắn cũng không dùng truyền âm thiên hạ mà tất cả mọi người đều nghe thấy nữa. Nàng như ở gần hắn, hắn có thể nói chuyện trực tiếp với nàng.

Mục Cẩm Vân bảo: “Nó không còn nhỏ nữa.”

Hử?

Nàng ngây ra thoáng chốc mới hiểu ra được, Mục Cẩm Vân đang nói đến Khang Khang.

Nếu như tính tuổi thật của Khang Khang, thì đúng là không nhỏ hơn Mục Cẩm Vân là bao...

Nàng mỉm cười, nói: “Biết rồi.”

“Chỉ biết thôi à...”

“Được rồi, ta không để nó thơm nữa.” Tô Lâm An nhanh chóng ngắt lời Mục Cẩm Vân.

Tên nhóc biến thái Mục Cẩm Vân có tính chiếm hữu mạnh đến vậy, nàng không muốn vì điều này mà khiến Khang Khang trở thành cái gai trong mắt hắn.

Vậy thì tạm thời dỗ dành hắn thôi, nàng nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status