Ấn Công Đức

Chương 302 : Chương 302TRƯỚC TRẬN CHIẾN



Tô Lâm An vừa chơi cùng Khang Khang, vừa thì thầm vài lời với Mục Cẩm Vân. Nàng nằm nghiêng trên tảng đá, lấy tay làm gối, chân còn vắt chữ ngũ, dáng vẻ chẳng có chút thục nữ nào, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cởi mở phóng khoáng.

Lý Chiêu Chiêu vẫn luôn thấp thỏm quan sát cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhận ra Khang Khang ở cùng với người đó rất ổn.

Không chỉ sư phụ tin tưởng nàng ấy, đến ngay cả Khang Khang cũng thân thiết với nàng ấy như vậy, Lý Chiêu Chiêu liếc nhìn La Phi Diệp với vẻ mặt cổ quái, “Đây không phải là tiên linh thật đấy chứ?”

Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay La Phi Diệp. Nàng vội vàng buông ra, làm bộ như chẳng có chuyện gì rồi quay đầu nhìn đỉnh núi, dáng ngồi thẳng tắp.

La Phi Diệp cười khẽ một tiếng, không đáp lời.

***

Tuy rằng Mục Cẩm Vân không dùng linh ốc của Vạn Tượng Tông, nhưng hắn cũng không hề giấu Tiểu Thiền khi truyền âm. Tiểu Thiền nghe thấy hắn đang nói chuyện với Tô Lâm An. Nàng gọi ca ca hai lần nhưng Mục Cẩm Vân cũng không để ý đến nàng, bèn tức giận nói: “Ca ca, không phải là ca bảo nàng ấy đừng có động tâm với ca hay sao. Vậy sao ca còn nói chuyện với nàng ấy chứ?”

Rõ ràng hắn đã nói ra những lời như vậy, lúc ấy trong lòng nàng còn hơi vui sướng.

Mục Cẩm Vân lạnh lùng liếc mắt qua, Tiểu Thiền lập tức thấy trái tim siết lại, cảm thấy mình đã sắp không giữ nổi hình người nữa.

Ca ca làm vậy chẳng vui gì cả.

Khi Tiểu Thiền đã sắp không chịu nổi, run lên cầm cập, Mục Cẩm Vân đáp với giọng hờ hững: “Ta muốn nàng yêu ta, nhưng sợ nàng yêu ta, lại càng sợ nàng không yêu ta.”

Nói đoạn, hắn nhấc ống tay áo lên. Một trận cuồng phong nổi lên từ trong tay áo, quét bay Tiểu Thiền ra ngoài bình phong. Tiểu Thiền lăn lông lốc ra ngoài, may là có Trâu Đồng Tâm đỡ lấy mới có thể dừng lại.

Xác định là lúc này Mục Cẩm Vân không cần dùng đến linh ốc nữa, Trâu Đồng Tâm bèn đỡ Tiểu Thiền sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.

“Tiểu Thiền, không phải ngươi thích ca ca ngươi đó chứ?” Trâu Đồng Tâm hơi lo lắng cho nàng.

Trong mắt của tên Mục Cẩm Vân kia chỉ toàn là băng giá, trái tim cũng lạnh lẽo. Trừ lúc ở trước mặt Tô Lâm An hắn còn giống một người sống có máu có thịt ra, thì vào những lúc khác, hắn giống như một món binh khí hình người, một thanh kiếm lạnh lẽo.

Thích một người như vậy, rốt cuộc là nàng u mê đến mức nào chứ.

Tuy rằng vào lúc mới gặp gỡ, Trâu Đồng Tâm thấy hắn tuấn tú, tư chất lại tốt nên đã từng chủ động làm người tiếp đón hắn, còn bảo hắn có việc gì cứ tìm nàng. Nhưng sau này, sau khi nàng biết được không thể chọc vào người này thì đã hoàn toàn hết hy vọng, nàng chỉ muốn sống cho thật tốt mà thôi.

“Ta vốn thích ca ca.” Tiểu Thiền nghiêm túc nói.

“Vậy thì ngươi chỉ có thể thầm thích hắn ở trong lòng thôi. Nếu chẳng may khiến Tô Lâm An hiểu lầm, ca của ngươi lại để ý đến suy nghĩ của nàng ta như vậy, ta sợ hắn sẽ...”

Trâu Đồng Tâm biết Tô Lâm An lòng dạ thiện lương sẽ không làm gì Tiểu Thiền, nhưng Mục Cẩm Vân kia, vì để lấy lòng Tô Lâm An thì chẳng gì là hắn không làm được. Hắn chưa bao giờ coi Tiểu Thiền là muội muội. Trong mắt hắn, Tiểu Thiền chỉ là một con sâu mà thôi.

Dù sao thì nàng không cảm nhận được, cách Mục Cẩm Vân đối xử với Tiểu Thiền có gì đặc biệt.

“Tại sao chứ?” Tiểu Thiền vẫn khó mà hiểu thông suốt, “Chẳng lẽ chỉ nàng ta mới được thích ca ca, ca ca cũng chỉ có thể thích nàng ta hay sao?”

Nói đến thì thật ra Tiểu Thiền cũng không hề coi Tô Lâm An là kẻ địch, nàng cảm thấy ai cũng có thể thích ca ca mà, dù sao thì ca ca tốt đến vậy. Chỉ là có lúc nhìn thấy ca ca chỉ thân thiết với mình Tô Lâm An, nàng hơi tủi thân mà thôi. Nếu như ca ca cũng có thể dỗ dành nàng thì tốt biết bao.

Ờm...

Giờ Trâu Đồng Tâm mới hiểu, thế giới tình cảm trong mắt linh thú không hề giống với tu sĩ nhân loại.

Hẳn là vì bên cạnh thú đực mạnh mẽ có rất nhiều thú cái, cho nên Tiểu Thiền mới có suy nghĩ như vậy. Ừm, tằm Phù Dung còn ngược lại, giống như họ nhà ong, bởi vậy chuyện Tiểu Thiền có suy nghĩ một vợ nhiều chồng hoặc một chồng nhiều vợ cũng không khó hiểu lắm.

Nàng chỉ có thể giải thích: “Nhưng trái tim của ca ca ngươi rất nhỏ, chỉ có thể chứa được mình Tô Lâm An thôi.”

Tiểu Thiền mím môi lại, đã sắp khóc đến nơi.

Nàng muốn nói: “Trong trái tim của ca ca đâu có chứa Tô Lâm An, nó chứa cổ Phệ Tâm mà.” Nhưng nàng cũng biết không thể tùy tiện nói lời này ra được, bèn cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.

Một lúc sau, nàng hỏi: “Nghe nói đã rất nhiều người được phái ra ngoài tìm kiếm, tập trung mọi người ở Vạn Tượng Tông, sao đại ca ta còn chưa tới?”

“Đại ca ta là Xích Ngân Tiêu.”

Xích Ngân Tiêu...

Trâu Đồng Tâm biết nó. Nàng còn biết, có người biết rõ Xích Ngân Tiêu là linh thú bên cạnh Mục Cẩm Vân nên cố ý tới nơi vốn là Lượng Kiếm Sơn khi xưa để đón con chim bự đó. Kết quả con chim ấy nằm nhoài ở đó không động đậy, nhất quyết không chịu rời đi, cuối cùng họ cũng không đưa nó về được.

Nàng nói lại tình hình mà mình biết được một lượt, Tiểu Thiền nghe vậy thì tức khắc nóng ruột.

“Vậy để ta đi tìm đại ca!” Bên ngoài nguy hiểm tới vậy, trận pháp của Lượng Kiếm Sơn đã bị phá hỏng hoàn toàn, vậy chẳng phải ngày nào đại ca cũng phải dầm mưa sao. Sợ rằng đại ca đã dầm mưa đến phát ngốc rồi!

Vừa nghĩ như vậy, Tiểu Thiền cũng không xoắn xuýt mấy chuyện thích với không thích nữa. Sau khi báo cho Mục Cẩm Vân một tiếng, nàng lập tức đi tới Lượng Kiếm Sơn, nàng phải đưa đại ca về!

Lúc này, Mục Cẩm Vân cũng nói với Tô Lâm An: “Tiểu Thiền đi đón Xích Ngân Tiêu rồi.”

Quả nhiên, Tô Lâm An ở đầu bên kia trả lời: “Suýt nữa ta đã quên mất nó.”

Sau khi luyện chế Vũ Thương thất bại, tâm trạng của nàng suy sụp nên vội vàng qua gặp Mục Cẩm Vân. Biết được họ đang triệu tập tu sĩ ở khắp thiên hạ tụ tập về Kiến Mộc, vài đồng đội ngày trước của nàng và gia tộc, môn phái của họ cũng đã chuyển tới đây thì nàng an tâm hơn không ít. Sau đó nàng lại bận chuyện trận pháp, đan dược và nhà tổ, đã quên mất Xích Ngân Tiêu.

“Trước đó ta đã bảo người qua đón nó, nhưng nó cứ nhất quyết không chịu đi.”

Con chim đó ngốc lại hoàn ngốc, cực kỳ trung thành với Lượng Kiếm Sơn.

Khoa Đẩu Hỏa: “Thật ra ta cũng rất trung thành.”

Tô Lâm An: “Ha ha.”

Tô Lâm An im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn.”

Nàng bắt đầu tin rằng, hắn làm những điều này, đều là vì nàng.

Cứ bước tiếp từng bước một, Tô Lâm An bỗng cảm thấy, tất cả những việc làm hiện giờ của hắn đều là vì nàng.

Trong mắt hắn, không có chúng sinh thiên hạ thì có sao đâu.

Chỉ cần nàng có là được, như vậy hắn sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ những người và chuyện mà hắn vốn chẳng thèm để tâm.

Hắn là một thanh kiếm hung ác, vậy thì nàng chính là vỏ kiếm của hắn.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ, không thể làm người bị thương.

Nàng dùng một tay chống má, cười híp mắt nói: “Sức quyến rũ lớn không chỉ có phiền não, mà còn có cả trách nhiệm nặng nề nữa.”

Cho nên vì châu Vân Lai, vì tích công đức, có phải nàng nên thử thích hắn, thuần phục tên nhóc khốn kiếp cực kỳ biến thái này không? Đúng là ta không vào địa ngục, thì ai vào!

Nàng ngó ấn Công Đức rồi nói: “Có thể tính thêm chút công đức không vậy?”

Tiếc rằng quy tắc phán đoán công đức của thứ này đơn giản tới mức khắt khe, hẳn là không thể phán đoán được phức tạp đến vậy, chẳng trách nó không phải là thần khí thật sự.

Nghỉ ngơi nhìn ngắm Khang Khang nghịch tuyết một hồi, Tô Lâm An bèn bắt đầu sửa lại trận pháp nhà tổ.

Nhà tổ không phải của nàng, hơn nữa cấp bậc quá cao, không thể đưa vào thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng, vậy nên Tô Lâm An chỉ có thể sửa chữa ở bên ngoài, tất nhiên cũng tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Có điều Khang Khang rất quyến luyến nàng. Nhờ sự giúp đỡ của Khang Khang, ít nhất là nhà tổ cực kỳ phối hợp với nàng, khi tu sửa cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng đợi đến khi nàng hoàn thành cũng đã tốn mất tròn hai ngày. Sau đó Khang Khang thu nhỏ nhà tổ lại, nàng bôi chất nhầy của thú Phệ Căn đã được luyện chế lên đó cũng mất một ngày. Từng ngày trôi qua, mặt trăng trên đầu càng lúc càng tròn. Nó vẫn luôn nhắc nhở họ, thời gian đã không còn lại bao nhiêu nữa.

Sau khi Tô Lâm An xử lý xong nhà tổ thì lập tức quay lại Vạn Tượng Tông. Nàng còn phải qua xem các đại sư luyện chế đan dược và trận pháp trong thế giới nhỏ của lá Ngưng Băng, tới lúc còn phải nối liền toàn bộ trận pháp lại với nhau, bố trí ở Vạn Tượng Tông trên Kiến Mộc.

Ngày nào nàng cũng bận đến mức chân không chạm đất, không có thời gian để nói gì với Mục Cẩm Vân. Có điều thỉnh thoảng chạm mặt, nàng vẫn gật đầu với Mục Cẩm Vân, tầm mắt lưu luyến ở trên người hắn trong chốc lát, cũng coi như là có chút giao lưu bằng ánh mắt, muốn nói lại thôi.

Đợi đến khi trận pháp được bố trí xong xuôi, Huyết Nguyệt trên trời cũng đã từ một mảnh trăng non trở thành trăng tròn. Vầng trăng tròn ấy trông to đến đáng sợ, tựa như sắp nuốt chửng cả châu Vân Lai.

“Ngày mai, trăng tròn, bắt đầu săn bắn. Bốn vị tu sĩ Huyết Nguyệt Giới sẽ dẫn dắt thợ săn vào bãi.”

Giọng nói từng xuất hiện trước đây lại vang lên lần nữa, lạnh lẽo như băng, không hề có chút hơi người nào.

“Chúc các ngươi, may mắn.”

Thanh kiếm vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu họ, đã sắp chém xuống.



Là kiếm hủy, hay là người vong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status