Ấn Công Đức

Chương 307 : Chương 307GIANG HÀ



Tô Lâm An quay lại lá Ngưng Băng, bắt đầu ngồi yên điều hòa hơi thở. Nàng vừa bắn một mũi xong, tiêu tốn khá nhiều linh khí nên quay vào lá Ngưng Băng sẽ tiện để khôi phục linh khí hơn.

Đợi đến khi ra ngoài, nàng sẽ có thể bắn mũi tên thứ hai.

Một lúc sau, Tô Lâm An nghe thấy Mục Cẩm Vân truyền âm: “Tới rồi!”

Nàng chợt căng thẳng, ngay lập tức hiểu ra, người có thể khiến Mục Cẩm Vân lên tiếng nhắc nhở ắt hẳn không phải là những tu sĩ hạ giới ở trên linh thuyền, mà là tiên sứ thượng giới.

Nàng lập tức ra khỏi lá Ngưng Băng. Vừa đáp đất, nàng đã nhìn thấy nhánh cây Kiến Mộc trên đầu đung trái lắc phải, ngay sau đó, có hai luồng sáng vàng kim xuất hiện ngoài trận pháp kết giới của họ.

Hai người?

Khi hai thân hình kia vừa hiện ra, ánh kiếm của Mục Cẩm Vân đã tới! Ánh kiếm giống như một ngọn núi tuyết, nghiền ép thẳng đến hai người đang ở giữa không trung kia.

Tô Lâm An đã từng đối đầu với phân thân của Khương Chỉ Khanh, lúc này cũng không hề sợ hãi, cầm loan đao phi ra. Ngọn lửa phía trên loan đao bừng cháy, tựa như một vầng thái dương bắn về phía trời cao.

Uông Quang Phong và Lục An vừa mới xuyên qua con đường ở Kiến Mộc, còn chưa đứng vững đã cảm nhận được một mối uy hiếp tới từ phía dưới!

Hạ giới mà cũng có thể tạo ra công kích như vậy ư?

“To gan!” Uông Quang Phong lấy một lá cờ to bằng lòng bàn tay ra. Y vừa phất lá cờ đó lên, mặt cờ đã như mây đen đè xuống, cản núi tuyết lại!

“Trò mèo!” Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt Uông Quang Phong đã lộ vẻ kinh hãi, cổ họng như bị một đôi tay túm chặt lấy, căng thẳng đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!

Cờ Trấn Hồn của y, không ngờ lại bị ánh kiếm kia đâm thủng một lỗ. Kiếm khí ấy đánh thẳng đến giữa ấn đường của y!

Thậm chí y đã cảm nhận được mây đen của tử vong bao phủ trên đầu mình! Uông Quang Phong căn bản không thể ngờ, ở hạ giới lại có người uy hiếp được đến tính mạng của y.

“Ầm!” Một cái vòng bạc cuốn kiếm khí lại, sau đó là hai cái, ba cái, vô số vòng bạc xếp chồng lên nhau giống như đã chụp lên thanh phi kiếm, không ngừng tấn công thân kiếm, phát ra những tiếng kêu leng keng giòn giã.

Kiếm khí vốn mang khí thế tựa kinh hồng đã bị ảnh hưởng, yếu đi không ít. Uông Quang Phong vội vàng vận khí cản lại, giữa chân mày bỗng có thêm một con mắt. Con mắt ấy vừa mở, ánh vàng tức thì xuất hiện, đụng thẳng vào kiếm khí, hóa giải được mối nguy một cách khó khăn. Nhưng kiếm khí vừa tan lại có ánh lửa ngút trời, một cây loan đao bừng cháy đang gào thét bay đến, uy lực cũng không hề nhỏ.

“Đó là, thiên hỏa!” Không thể tin được, ở hạ giới lại xuất hiện thiên hỏa mà ngay cả ở thượng giới cũng cực kỳ hiếm thấy!

Con mắt vàng kim của Uông Quang Phong đảo một vòng, trong tay đã có thêm một chiếc lò đồng. Miệng lò mở rộng, đáy lò có khảm một miếng đá Hồ Lam nhỏ. Mà trong đá Hồ Lam một cái rãnh nhỏ, ở trong đó có chứa một giọt nước của hồ Giới. Đây là bảo bối đáy hòm của y, cũng chính là để hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn, nên y mới để phân thân mang theo nước hồ Giới.

Nhưng chẳng ngờ, y lại gặp phải thiên hỏa ở hạ giới. Mà thiên hỏa này đã nhận chủ, bị hạn chế tu vi của chủ nhân ở hạ giới. Cho dù ngọn lửa có cấp bậc cao hơn đi chăng nữa, cũng chẳng thể chịu nổi uy lực của một giọt nước hồ Giới này.

Thấy vầng sáng vàng kim kia sắp tới gần, Uông Quang Phong không hề e sợ mà lấy ngay nước hồ Giới ra để nghênh chiến!

Sau khi Khoa Đẩu Hỏa nhìn thấy thì gào ầm lên: “Đó là nước hồ Giới, một giọt nặng tựa ngàn núi!” Thủy khắc hỏa, nước của hồ Giới có lực uy hiếp cực lớn với ngọn lửa như nó. Nhưng vào đúng lúc này, Sơn Hà Long Linh lập tức mở miệng ra, nuốt lấy giọt nước hồ Giới ấy. Sau đó thân rồng trầm xuống, nặng nề rơi xuống, ầm một tiếng đã ngã lên trên kết giới.

Nó không hề phá hỏng kết giới, nhưng lại phát ra tiếng vang cực kỳ lớn, khiến những tu sĩ châu Vân Lai ở dưới chấn động trong lòng.

Sơn Hà Long Linh sinh ra nhờ hội tụ linh khí thiên địa, là núi, mà cũng là nước. Sự ra đời của nó không phân rõ là thượng hay hạ giới. Nó là con cưng của thiên đạo, hội tụ linh khí đất trời mà thành. Ở chốn hạ giới ngập đầy trọc khí này, sự xuất hiện của một Sơn Hà Long Linh đã chứng tỏ nó được thiên đạo thiên vị nhiều đến mức nào.

Nước hồ Giới, cũng chính là linh thủy trong trời đất, chỉ là ẩn chứa năng lượng quá mạnh mà thôi.

Lâm An lập tức thu lại Sơn Hà Long Linh vào cơ thể, hơn nữa nàng nhận ra, Sơn Hà Long Linh đã có thực thể?

Đuôi rồng của Sơn Hà Long Linh vốn là Thập Vạn Đại Sơn. Năm xưa Thập Vạn Đại Sơn bị một chưởng đập nát, tử khí không ngừng ăn mòn khiến cuối cùng cơ thể nó đã bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn lại nguyên thần. Lúc bình thường, hình rồng của nó là do linh khí ngưng tụ thành, giống như một đám mây đám sương trong biển ý thức của nàng.

Nhưng chẳng ngờ, lần này, sau khi nuốt được một giọt trọng thủy của hồ Giới, nó lại có được một chút thực thể. Tuy rằng thực thể ấy chỉ là một giọt nước, nhưng điều này chứng tỏ, sau này Sơn Hà Long Linh sẽ có cơ thể thủy long. Nó vốn là sơn long, giờ lại có được cơ thể từ nước? Có thể hóa thành Giang Hà?

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để nó có thể hóa thành Giang Hà là, nó có thể tiêu hóa được giọt trọng thủy này!

“Nước của ta!” Uông Quang Phong không ngờ mình đã không bắt được lửa, mà còn bị mất trọng thủy. Y vung chân đạp bay thanh loan đao kia, sau đó nện ra một đấm nặng nề, đánh thẳng lên kết giới phía trên Vạn Tượng Tông.

Cũng vào lúc đó, Tiên Sứ Lệnh trong tay y không ngừng biến lớn, hóa thành một cánh cửa ngọc, có thể cản lại mọi đòn công kích.

Y cưỡi cửa bay đi, biến lửa giận ngập đầy trong lòng thành công kích, đánh mạnh xuống trận pháp phía dưới.

“Uông huynh cẩn thận!” Lục An theo sát phía sau y, nhưng hắn chú ý thấy kết giới ở phía dưới chẳng có vấn đề gì, trái lại sau lưng Uông Quang Phong có một bóng trắng xẹt qua!

Đợi đến khi hắn nhìn kỹ lại thì chẳng thấy có gì khác thường.

Lục An đang mờ mịt chẳng hiểu gì, thi triển thần niệm muốn tìm kiếm kỹ hơn thì bỗng thấy ớn lạnh dọc sống lưng.

Hắn cúi đầu, vừa khéo nhìn thấy một đoạn mũi kiếm xuyên qua người mình.

“Ngươi, sao ngươi lại...”

Giờ bọn họ vẫn đang trong phạm vi lối đi của Vạn Tượng Tông, người không đủ tu vi thì căn bản không thể lên được. Sao người này có thể im hơi lặng tiếng mà xuất hiện sau lưng hắn? Thực lực của người nọ, vậy mà đã đạt đến cảnh giới phi thăng!

Dịch chuyển tức thời, người nọ đã dùng thuật dịch chuyển tức thời để xé rách bầu trời. Nhưng khi kẽ hở đó mở ra lại chẳng có chút gió bão nào xuất hiện, thậm chí hắn còn chẳng hề nhận ra.

Suy cho cùng thì đây cũng là phân thân của tu sĩ thượng giới, dù có bị đâm một kiếm cũng sẽ không ngã xuống ngay. Hắn lấy Tiên Sứ Lệnh ra, đập thẳng xuống mũi kiếm.

Tiên Sứ Lệnh như một con Thao Thiết nuốt sạch mũi kiếm, đồng thời chui vào cơ thể hắn, không ngừng nuốt lấy thanh kiếm đang cắm trong đó.

Kiếm tu, kiếm tu!

Kiếm còn người còn!

Chỉ cần phá hủy kiếm của đối phương, chắc chắn sẽ khiến kẻ đó trọng thương!

Nhưng vào đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng, “Hóa ra Tiên Sứ Lệnh còn được dùng như vậy.”

Dường như giọng nói đó truyền tới từ phía sau cổ hắn, còn có một cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn lập tức nổi đầy da gà da vịt.

Ý gì đây?

Ngay sau đó hắn thấy Tiên Sứ Lệnh của mình bỗng rung lên dữ dội, khiến thanh phi kiếm vẫn chưa bị nuốt sạch trong cơ thể hắn cũng khuấy động mạnh theo. Hắn đau đến mức trên đầu ướt đẫm mồ hôi, thét ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng tình cảnh ngay sau đó còn khiến hắn sợ đến vỡ mật.

Tại sao, hắn đã bị mất liên hệ với Tiên Sứ Lệnh.

Tiên Sứ Lệnh của hắn, đã bị nuốt sạch!

Một tia hàn ý bỗng tràn vào cơ thể Lục An, đóng băng cả người hắn. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, “Ngươi cũng có Tiên Sứ Lệnh. Rốt cuộc ngươi là ai!” Nhưng những lời này, hắn căn bản không kịp hỏi ra miệng.

Cơ thể bị đóng băng, sau đó thanh phi kiếm kia nhẹ nhàng xoay, vô vàn kiếm khí phóng ra chém tượng băng thành bột, rơi xuống rào rào tựa như hoa tuyết.

Ngay sau đó, một đốm sáng đỏ bay ra khỏi cơ thể hắn, chỉ trong chớp mắt đã bay vào trong Kiến Mộc.

Mục Cẩm Vân chém ra một kiếm cũng không chém rơi được ánh đỏ đó, chỉ cắt mất một nửa của nó, dùng khí lạnh đóng băng thành một viên ngọc đỏ. Còn nửa còn lại đã thoát đi, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Hắn thi triển thuật cầm nã, cầm lấy nửa viên ngọc đỏ.

Không biết vì sao khi nhìn thấy viên ngọc đỏ này, tâm tình Mục Cẩm Vân lại trở nên nôn nóng. Ánh mắt hắn trở nên tối tăm, sâu thẳm như lòng giếng cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status