Ấn Công Đức

Chương 337 : Chương 337LÀM NŨNG



Tô Lâm An tự biết thực lực của mình quả thực không thể điều khiển được con thú Phệ Căn này. Nàng nghĩ một hồi, cũng không nghiêm mặt nữa mà mặt dày nói: “Hay là, cho ta thêm ít dịch nhầy của ngài nữa nhé?”

Nàng giơ hai ngón tay lên, chỉ để cách nhau một khoảng nhỏ, cười híp mắt nói: “Một chút xíu thôi là được.”

Khoa Đẩu Hỏa đã sợ ngây người. Trước nay nó chưa từng nghĩ, Tô Lâm An còn có biểu cảm như vậy.

Khi nàng làm đại sư tỷ, nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng thật ra cực kỳ lạnh nhạt xa cách. Trên mặt nàng luôn treo một nụ cười mà nàng tự cho là xinh đẹp nhất. Dường như từng biểu cảm dù là nhỏ nhất cũng được đo đạc cẩn thận, độ cong của gò má cũng phải luyện tập trước gương cực lâu, rõ là điên cuồng vì cái đẹp. Giờ sao nàng lại có thể mắt qua mày lại như vậy?

Nó cực kỳ kinh ngạc hỏi dò trong biển ý thức, nghe thấy Tô Lâm An khó chịu đáp: “Đây không phải là mắt qua mày lại, cái này người ta gọi là làm nũng.”

“Kỳ lạ lắm sao, trước đây khi ta ở trước mặt ông nội, lúc nào cũng làm nũng đó.”

Còn về chuyện sao trước giờ ngươi không thấy, lúc trước ta làm nũng cho ai coi? Nàng là một Độ Kiếp kỳ viên mãn của châu Vân Lai, là một trong những người đứng đầu châu Vân Lai, tất nhiên là phải lạnh lùng cao ngạo từ trong cốt tủy. Còn giờ ấy à...

Giờ con thú Phệ Căn này đã mười mấy vạn tuổi rồi, hơn nữa thực lực còn mạnh đến vậy, giới chủ nghi chủ gì cũng không thể đòi hỏi được thứ gì tốt từ nó, nàng làm nũng chiếm chút lợi cũng đâu có quá đáng. Lẽ nào phải nghiêm mặt với nó tiếp hay sao?

Mặt mũi sĩ diện của nàng có lớn không?

Mặt nàng không lớn, chỉ là cực kỳ xinh đẹp có biết không hả!

Thú Phệ Căn im lặng quan sát nàng, cũng không lên tiếng, cứ vậy nhìn chằm chằm vào nàng.

Khoa Đẩu Hỏa thì thầm: “Lại căng thẳng rồi. Chắc chắn nó không đủ kiên nhẫn để bàn chuyện tiếp với ngươi đâu.” Nói thật, sau khi nhận ra bọn họ không thể làm gì được con thú Phệ Căn này, nhận thức được sự cường đại của nó, trong lòng Khoa Đẩu Hỏa cũng hơi sợ hãi. Nếu lỡ như ép nó quá rồi nó nhốt luôn họ trong này quanh năm suốt tháng, vừa nghĩ đã thấy phiền lòng rồi.

Tô Lâm An cũng không gấp. Nàng dùng linh khí cố gắng chỉnh đốn cho mình trông sạch sẽ hơn một chút, ít nhất thì gương mặt nhỏ nhắn này cũng sạch sẽ rồi. Nàng cứ vậy mỉm cười bay lượn trong bụng thú Phệ Căn, không để mình giẫm phải chất dịch.

Thú Phệ Căn cũng chẳng biết vì sao, nó cứ cảm thấy càng nhìn con bọ này lại càng vừa mắt. Nó hít sâu một hơi rồi bỗng lên tiếng: “Quanh người ngươi tràn đầy linh vận. Chẳng lẽ ngươi giống với Sơn Hà Long Linh kia, đều là con cưng của thiên đạo?”

Sơn Hà Long Linh, sinh ra nhờ hội tụ linh khí trời đất, không chịu hạn chế của hạ giới, chính là con cưng hiếm có của thiên đạo.

Nó dừng lại thoáng chốc rồi tiếp lời, “Không thể nào, tuy trong đám tu sĩ nhân loại rằng cũng có kẻ vận may hơn người, nhưng tuyệt không thể trở thành con cưng của thiên đạo.” Thú Phệ Căn nói năng hùng hồn: “Trừ phi, ngươi không phải người.”

Nhưng sau khi nói xong thì nó lại tự lắc đầu, “Nhưng ngươi rõ ràng là tu sĩ nhân loại.”

Trái tim của Tô Lâm An cũng lên lên xuống xuống theo lời của nó. Đợi đến sau cùng, nàng cũng thấy hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ, ngay cả thú Phệ Căn cũng không thể nhìn ra được chân thân của nàng?

Phải biết rằng, cơ thể này vốn là một cây củ cải! Chính nàng đã nhìn nó biến thành người từng chút một. Kết quả là ngay cả thú Phệ Căn có nguyên thần mạnh mẽ đến vậy cũng không thể phân biệt nổi. Nàng vốn đã biết củ cải này rất khó lường, giờ lại càng thêm chắc chắn rằng cơ thể này có chỗ phi phàm.

Thú Phệ Căn cũng không nhìn ra có gì bất ổn. Nó chỉ biết, nó càng nhìn con bọ này lại càng ưng, bởi vậy nó nói rất quyết đoán: “Được! Ta đồng ý với ngươi, sẽ cho ngươi thêm một chút xíu dịch nhầy nữa.”

Nó học theo dáng vẻ của nàng, cố tình nhấn mạnh vào ba chữ một chút xíu.

Đỡ phải nhìn nàng ưng mắt hơn, rồi lại không nhịn được mà muốn cho thêm cái gì đó. Đúng là kỳ quặc.

Đàm phán điều kiện xong cả rồi thì phải giải độc thôi, nhưng Tô Lâm An lại đề phòng nó thất hứa. Nàng đang định mở miệng, đã nghe thấy thú Phệ Căn nói: “Ngươi đừng có phản kháng. Để ta thả ngươi ra ngoài trước, đợi sau khi ta đưa đồ cho ngươi rồi hãy giải độc.”

“Ta có thể lập lời thề tâm ma, chỉ cần ngươi không muốn đối phó với ta, ta cũng sẽ không làm ngươi bị thương.” Nói đoạn, thú Phệ Căn lập tức phát thề. Nó biết thứ nhỏ bé này thích nghi thần nghi quỷ, dứt khoát chủ động làm tan mối nghi ngờ của nàng.

Nếu đã vậy, Tô Lâm An cũng không nhất thiết phải đối chọi gay gắt với nó nữa.

Nàng đáp: “Được.”

Nói xong, nàng thấy nó bỗng há to miệng.

Tô Lâm An lập tức có một dự cảm không lành. Nàng còn chưa kịp nói, đã cảm thấy đất rung núi chuyển xung quanh. Tiếp sau đó, chất dịch ở bốn phía cuộn trào, tựa như một làn sóng lớn, đổ ập về phía nàng.

Lúc nãy thì đẩy ra sau, lần này, thì lại hất về trước. Khi Tô Lâm An đang nước chảy bèo trôi, nàng nghe thấy một tiếng nôn khan cực lớn.

“Ọe...”

Một đống đồ được nôn ồ ạt trào ra ngoài, Tô Lâm An tất nhiên cũng nằm trong số đó. Nàng bẩn thỉu nhếch nhác từ đầu đến chân, quả đúng không thể nhìn ra được hình người.

Nàng, nàng vậy mà lại bị nôn ra ngoài, còn bị ngâm trong cái bãi nôn đó nữa!

Cảm giác này, không lời nào có thể hình dung được.

Sắc mặt của nàng cực tệ, ngay cả gượng cười cũng không thể. Trong miệng nàng cũng có cảm giác kỳ lạ, hình như có vị gì đó, thật sự không dám nghĩ sâu hơn.

Thú Phệ Căn thấy mặt nàng lộ rõ vẻ khó chịu thì lập tức trầm giọng xuống: “Ị ra ngươi không vui, nôn ra ngươi cũng bực mình. Sao cái thứ sâu bọ nhà ngươi lắm chuyện quá vậy!” Sau khi nói xong nó còn bực mình thổi ra một hơi, hong khô cho Tô Lâm An một chút, sau đó quay đầu đi không nhìn nàng.

Vừa quay đi nó lại thấy không đúng lắm, lại xoay người một cái, lấy đầu nhọn của đuôi chĩa thẳng vào Tô Lâm An, cũng không dùng thần thức ngó nghiêng nàng nữa.

Trong lòng nó vẫn thấy hơi kỳ lạ, cứ luôn cảm thấy con bọ này cực kỳ cổ quái. Nhìn thấy nàng không vui, nó cũng hơi muốn lấy lòng nàng, nuông chiều nàng.

Đây chính là đãi ngộ dành cho con cưng của thiên đạo đó!

Tức là vừa sinh ra đã được linh khí đất trời che chở, bất cứ sinh linh nào cũng có hảo cảm với con cưng của thiên đạo. Lẽ nào tu sĩ nhân loại cũng có may mắn đến bậc này? Thú Phệ Căn nghĩ mãi không thông, nó chỉ biết mình không muốn nhìn nàng nữa, tránh cho lúc sau bị chịu thiệt rồi lại hối hận.

Vẫy đuôi một cái, thú Phệ Căn quát lên với giọng buồn bực: “Giải độc!”

Khoa Đẩu Hỏa thấp thỏm không yên, “Làm sao đây, rễ củ cải của ngươi cũng đâu có bứt ra được!”

Trước kia nàng đều dùng rễ củ cải để giải độc. Nhưng mà giờ, cơ thể này của Tô Lâm An đến ngay cả một sợi tóc cũng chẳng giật ra nổi, nó cũng không biết phải giải độc thế nào nữa.

Nó chỉ thấy Tô Lâm An không hề hoảng loạn đứng ở phía trước, “phì” một tiếng, nhổ nước bọt lên đuôi của thú Phệ Căn.

Khoa Đẩu Hỏa không ngờ còn có thể làm như vậy, nó đã kinh ngạc đến ngây cả người!

“Nếu như vậy không được thì sao?” Khoa Đẩu Hỏa yếu ớt hỏi.

Tô Lâm An liền đáp: “Vậy thì nhổ vào miệng nó.”

Thú Phệ Căn: “...”

Rõ ràng nó đã tự nói với bản thân là không nhìn nàng nữa, nhưng vẫn không kìm được mà liếc trộm một cái. Kết quả thấy nàng nhổ lên đuôi mình một bãi nước bọt, nó tức muốn chết. Nó co cuộn người lại, xoay đầu qua ngay lập tức, gào vào mặt nàng: “Đồ sâu bọ kia, ngươi muốn chết hả!”

Tô Lâm An gặp nguy không hoảng, lại phì một tiếng, nhổ thêm một bãi nước bọt, vừa khéo nhổ vào cái hố đen đang mở rộng của nó.

Thú Phệ Căn: “Ngươi...” Nó hận không thể nuốt lại nàng vào trong bụng. Nhưng nghĩ đến chuyện nuốt vào rồi bụng lại khó chịu, còn bị nàng đấm bậy đấm bạ, ngẫm nghĩ thì vẫn bỏ qua.

Chỉ thấy con bọ vốn đang nghiêm mặt bỗng nở nụ cười xinh đẹp với nó, sau đó hỏi với vẻ mặt lấy lòng: “Ngươi thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không?”

Thú Phệ Căn hơi sững lại, sau đó, nó nhận ra đúng là cơn đau trong bụng nó đã giảm nhẹ. Nó kinh ngạc nhìn Tô Lâm An, muốn nhìn ra được vài manh mối từ người nàng, kết quả cứ nhìn mãi nhìn mãi...

Thú Phệ Căn bỗng nhắm mắt lại, cũng đóng cả thần thức, hái ba cánh hoa trên đuôi xuống rồi ném vào người Tô Lâm An: “Của ngươi, cầm đi.”

Nó không có tay, khi làm những chuyện này đều dùng pháp thuật linh khí, gió mạnh bên người cũng được nó ngăn lại toàn bộ, bởi vậy lúc này gió êm sóng lặng. Ba cánh hoa kia nhẹ nhàng rơi xuống phía trước Tô Lâm An, còn tụ lại thành một bông hoa nhỏ, như đang đợi nàng tới hái vậy.

Đợi đến khi Tô Lâm An cầm lấy hoa, nó lại lắc người khe khẽ, hất ít dịch nhầy ra. Tuy rằng nó tự cảm thấy chỉ hất ra được một chút, nhưng đối với Tô Lâm An mà nói lại là cực nhiều. Đống dịch nhầy ấy cũng không tán loạn lung tung mà tạo thành một hồ nước nhỏ trước mặt nàng. Nhưng lúc này, Tô Lâm An chẳng có gì để đựng.

Nói đến thì, giờ thật ra đến cả quần áo nàng cũng chẳng có, đã bị dịch dạ dày của thú Phệ Căn ăn mòn sạch cả rồi. May là tóc đủ dài, che được hết cơ thể của nàng. Điều quan trọng nhất là, thú Phệ Căn trước mặt không phải người. Nó nhìn nàng không khác gì một con sâu bọ, có mặc quần áo hay không cũng chẳng có gì khác.

“Còn không mau cầm lấy?” Thú Phệ Căn mất kiên nhẫn rống lên.

Tô Lâm An bị quát dường như có hơi sợ hãi, tủi thân nói: “Pháp bảo, đồ đạc đều đã bị ngươi tiêu hóa cả rồi, ta đâu có gì để đựng nó chứ.”

“Sao không tiêu hóa luôn cả ngươi nhỉ?” Thú Phệ Căn lẩm bẩm một câu, sau đó cơ thể ép vào mấy cái. Nó là một con sâu khổng lồ nhầy nhụa, người cũng trơn láng. Nhưng khi co lại, trên người nó hiện ra vô số tầng nếp uốn, mà những trong chất dịch ở giữa nếp uốn đó còn vùi không ít đồ.

Có thứ là nó nhặt được khi bay lượn giữa hư không, có thứ lại là chiến lợi phẩm của nó.

Uy lực của gió mạnh trong hư không cực lớn, những thứ có thể trôi giạt trong hư không mà không bị gió nghiền nát thì đều không phải là vật tầm thường. Tuy rằng nó không dùng đến, nhưng lại cực kỳ thích sưu tầm, trên người nó tích trữ không ít thứ. Từ điểm này mà nói, thú Phệ Căn thấy mình khá giống rồng.

Nó ném cho Tô Lâm An một bộ quần áo và cả một pháp bảo trữ vật.

Đó là một bộ váy màu đỏ, vạt váy tuy hơi rách, nhưng cho dù vậy thì khi cầm chiếc váy lên, Tô Lâm An vẫn cảm nhận được chiếc váy hơi tỏa sáng. Trên váy đầy những phù văn trận pháp, mà trận pháp đó lại hợp thành một cây dây leo, kéo dài từ vạt váy đến trái tim, nở một đóa hoa xanh thẳm giữa lồng ngực.

Bông hoa ấy sinh động như thật, trông cực kỳ quen thuộc. Tô Lâm An không kìm được mà vươn tay vuốt nhẹ.

Nào ngờ, dị biến xảy đến, đầu ngón tay của Tô Lâm An đau nhói. Nàng rụt mạnh tay về, nhận ra đầu ngón tay của mình đã chảy ra một giọt máu.

Đây là lần đầu tiên củ cải bị thương!

Củ cải cũng bị chảy máu? Lần đầu tiên nàng biết, cơ thể này của mình cũng có thể chảy máu. Rốt cuộc đây là pháp bảo gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status