Ấn Công Đức

Chương 338 : Chương 338PHÁP BẢO



Chiếc váy có màu đỏ, chỉ là màu đỏ hơi bẩn, lại thêm việc đã cũ nát nên nhìn qua như một chiếc váy nhuốm đầy máu.

Nhưng sau khi dính phải máu của củ cải Tô Lâm An, chiếc váy đỏ sẫm kia lại trở nên tươi mới. Ánh đỏ chói mắt như mặt trời mới lên đang hiện ngay trước mắt. Thực vật màu lam quấn quýt quanh chiếc váy được gột rửa dưới ánh sáng, vốn là một màu xanh tối sâu lắng trầm tĩnh giờ lại như khoác lên một lớp hào quang, khiến cho đóa hoa cũng tươi mới linh động hơn mấy phần.

Trong biển ý thức của Tô âm An bỗng có thêm một khí linh, có điều khí linh ấy có vẻ cực kỳ tàn tạ, hơn nữa còn đang say ngủ. Điều này có nghĩa, pháp bảo kia lại đã nhận nàng làm chủ trong trạng thái hoàn toàn không hề phòng bị gì sao?

Thông thường mà nói, pháp bảo có cấp bậc càng cao thì lại càng không thể nhận chủ bằng cách trích máu này được. Vì nếu trích máu nhận chủ thì căn bản không cần chọn chủ nhân, chỉ cần nhỏ máu lên pháp bảo là có thể nhận chủ, cho dù không phải tu sĩ cũng có thể dùng được. Pháp bảo như vậy chắc hẳn sẽ không có gì quý giá. Nhưng việc chiếc váy này không bị hỏng trong hư không đã đủ để chứng minh, ít nhất nó cũng là một món tiên phẩm. Tại sao lại trích máu nhận chủ được cơ chứ?

Nàng cứ thấy hơi cổ quái. Nghĩ đến màu sắc giống hệt màu máu vừa rồi cùng với cảm giác thân thiết bỗng trào dâng không kìm lại nổi trong lòng, tất cả đều khiến Tô Lâm An cảm thấy có khả năng pháp bảo này có liên quan tới Ma đạo.

Nhưng giờ trong biển ý thức đã có thêm một khí linh, mà ấn Công Đức cũng không có phản ứng gì, nàng cũng không thể đuổi nó ra ngoài, tạm thời chỉ có thể để nó ở trong như vậy thôi.

Đang nghĩ ngợi, nàng chợt nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa nói: “Sao lại có thêm một thứ say ngủ nữa vậy trời!”

Nó thò ngọn lửa ra ngoài, hai cái móng nhỏ nhô ra từ ánh lửa, muốn đẩy khí linh kia nhưng căn bản là không đẩy được. Sau khi thử mấy lần, nó thở hổn hển nói: “Tô Lâm An, ngươi chuyển nó đi đi. Ai cho nó ngủ cùng với đồ ngốc kia chứ!”

Khí linh kia nằm song song với Sơn Hà Long Linh. Hai đứa đều đang say ngủ, rõ ràng là một cảnh tượng cực kỳ hài hòa, vậy mà khi được thốt ra từ miệng của Khoa Đẩu Hỏa lại có chút ý vị mờ ám.

Tô Lâm An cười khẩy hề hề, mặc kệ nó, cất dịch nhầy và ba cánh hoa vào pháp bảo trữ vật. Còn chiếc váy kia, nàng cầm một chút đã thấy hơi nóng tay.

Khi Tô Lâm An đang nhìn chiếc váy, thú Phệ Căn cũng nhìn chằm chằm vào nó, sau khi nhớ lại một hồi lâu thì mới nói: “Ồ, cái váy này còn có thể tự sửa chữa được?”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tô Lâm An, nó bèn giải thích một chút: “Cái váy này là ta nhặt được.”

“Lúc ấy khi ta nhặt được, nó rách nát tả tơi như một cái giẻ, còn tràn ngập mùi máu tanh và sát khí. Ta thấy nó rách rưới như vậy mà vẫn không bị gió lớn xé nát thì nhặt về, tiện tay quăng lên lưng. Không ngờ giờ nó lại khôi phục được kha khá rồi, chỉ còn bị rách một chút thôi. Đúng là thứ tốt.”

“Mùi máu và sát khí kia cực kỳ nồng.” Thú Phệ Căn nói tới đây, nghĩ một hồi rồi lại tiếp, “Khi ta nhặt cái váy này, trong hư không có không ít cường giả nhân loại. Ta nghe thấy họ nói phong ấn Thiên Ma gì gì đó. Nói không chừng cái váy này từng được hoàng tộc Thiên Ma mặc đấy.”

Thú Phệ Căn nói với giọng điệu hớn hở. Chỉ có Thiên Ma, mới có thể để lại hơi thở huyết sát mãnh liệt đến vậy trên quần áo từng mặc, sau khi chết đi mà hơi thở ấy cũng không tiêu tan. Dù sao nếu là tu sĩ, cho dù là một đại ma đầu có tu vi cao thâm giết người như ngóe, thì chết cũng là hết, cho dù hơi thở huyết sát có còn sót lại trên quần áo thì cũng không thể rõ ràng như vậy được. Nhưng hoàng tộc Thiên Ma thì thật ra là bất tử, chỉ bị phanh thây để phong ấn. Bởi lẽ đó, sau khi bọn họ bị phanh thây thì sát khí lại càng nồng hơn, tất nhiên là hơi thở huyết sát còn lại trên quần áo sẽ không biến mất một cách dễ dàng.

Nó lại liếc nhìn cái váy, “Giờ thật ra sát khí đã tiêu tan đi khá nhiều rồi, nhìn cũng không giống hồi trước cho lắm.”

Tô Lâm An lập tức nhớ đến cái chân tàn của Thiên Ma đã bay đi từ vực băng Bắc Cực ở châu Vân Lai. Lẽ nào, chiếc váy này thật sự có liên quan gì đến Thiên Ma ấy hay sao?

Lòng nàng hơi lo sợ bất an. Nếu đúng là như vậy, sao váy của Thiên Ma lại nhận nàng làm chủ. Lẽ nào là bởi nàng đã để lại dấu ấn thần thức ở trên cái chân tàn của Thiên Ma kia, làm cho chiếc váy đi theo nàng, muốn nàng đi tìm cái chân tàn đó sao?

Giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao đã nhận chủ rồi, nàng cũng chẳng thoát được. Tô Lâm An chỉ có thể dùng Thanh Phong Quyết làm sạch chiếc váy một lượt, sau đó mặc vào. Nhìn thì chiếc váy đó có vẻ hơi to, nhưng khi mặc vào lại tự thay đổi kích cỡ theo dáng người nàng thành vừa vặn. Còn về chuyện không có mấy lớp áo bên trong, thì bởi giờ điều kiện có hạn nên nàng chỉ có thể tạm mặc vậy.

Có điều sau khi mặc lên, tuy chiếc váy chỉ có một lớp mỏng, phác họa dáng người lồi lõm rõ ràng của nàng, nhưng thân trên cũng không có chỗ nào bị lộ ra. Mà vì chiếc váy đang bị tổn hại, vạt dưới bên trái chỉ dài đến đầu gối, rủ chéo xuống đến mắt cá chân bên phải nên đôi chân dài không được che kín. Làn da trắng nõn như sứ của nàng lộ ra ngoài, được chiếc váy đỏ làm nổi bật giống như tuyết trắng giữa trời đông.

Thú Phệ Căn đưa đồ xong, lại thấy độc trong cơ thể mình cũng đã giải được kha khá rồi thì lập tức thúc giục: “Mau cút!”

Tô Lâm An muốn đi tìm nhà tổ. Nàng dùng ánh mắt long lanh nhìn thú Phệ Căn, mong rằng nó đã làm chuyện tốt thì làm đến cùng, tiễn nàng nốt một quãng.

Kết quả nàng vừa nói xong đã bị thú Phệ Căn hắt xì phun ra khỏi kẽ nứt. Sóng khí này thổi nàng ra khỏi kẽ nứt vào thẳng hư không. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ rất trầy trật, lại chẳng ngờ chiếc váy đỏ trên người mình hoàn toàn có thể ngăn gió lớn trong kẽ nứt lại, đồng thời dưới chân nàng có vô số dây leo bện lại thành một cái nôi, trực tiếp biến thành một pháp bảo phi hành.

Tô Lâm An: “...”

Nàng hơi chần chừ, sau đó ngồi vào cái nôi được bện từ dây leo. Sau khi ngồi xuống, Tô Lâm An không kìm được mà thi triển một chiếc gương nước, ngắm nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình.

Nàng nằm trong chiếc nôi được hoa cỏ quấn quanh, hệt như một tiên tử giữa ngàn hoa vậy.

Pháp bảo này! Không ngờ xinh đẹp đến vậy, rất hợp ý nàng.

Hơn nữa nàng nhận ra, tuy rằng khí linh đang say ngủ nhưng nàng vẫn có thể điều chỉnh được hướng đi của pháp bảo. Điều đó cũng có nghĩa nàng thật sự là chủ nhân của pháp bảo này, không hề giống với ấn Công Đức. Rõ ràng ấn Công Đức ở trong biển ý thức của nàng, nhưng nàng lại không thể khống chế được nó.

Tô Lâm An cảm ứng vị trí của Vũ Thương, đuổi về hướng nhà tổ của Nam Ly gia.

***

Tu sĩ của bãi săn Huyết Nguyệt Giới bắt thú Phệ Căn không những thất bại mà còn bị diệt toàn quân. Tin tức này đã lan khắp cả giới tu chân ngay tức khắc.

Mọi người đều đang thảo luận xem con thú Phệ Căn đó rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng có một người, khi vừa nhận được tin tức thì sầm mặt lại, bóp nát chén trà trong tay.

Châu Vân Lai đã diệt, nhưng y vẫn chẳng tìm thấy được gì.

“Hoang chủ?” Tu sĩ bẩm báo tình hình ở dưới thấp thỏm không yên, không biết vì sao hoang chủ lại bỗng nhiên nổi giận như vậy.

“Lui xuống đi.” Thu Mộc Ca lộ rõ vẻ không vui, phất tay để thuộc hạ bên cạnh lui xuống hết.

Đợi người đã lui xuống cả, y ấn tay vào bức tường sau lưng. Bức tường ấy tách đôi ra, để lộ một con đường bí mật chỉ rộng đủ cho một người bước vào. Thu Mộc Ca vừa bước vào lối đi bí mật thì liền tiến vào một trận pháp truyền tống, sau đó, y xuất hiện ở dưới vực sâu vạn trượng.

Nơi đây là vực Cửu Cực, tổng có chín tầng, càng đi xuống thì lại càng khắc nghiệt hơn.

Y chậm rãi bước xuống từ bậc thang cao nhất, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang lên bên tai. Thế nhưng khi y tới tầng cuối cùng, nơi đây lại hoàn toàn tĩnh mịch, cứ như tầng này không hề có người.

Tầng thứ chín của vực Cửu Cực không hề có một chút linh khí nào. Tuy rằng dưới đây tối tăm không ánh mặt trời, nhưng vẫn phân biệt được ngày và đêm rất rõ.

Vào ban ngày, nơi đây nóng như thiêu như đốt khó mà chịu nổi, có thể làm nước ở trong cơ thể bốc hơi hoàn toàn, đem người nướng thành người khô. Đêm xuống, nơi đây lại cực kỳ lạnh lẽo, trong tình trạng không có linh khí thì bất cứ tu sĩ nào bị nhốt ở đây cũng sẽ chịu đủ sự hành hạ, đau đớn tột cùng.

Nơi đây chỉ nhốt một người duy nhất.

Sau khi xuống tới nơi, Thu Mộc Ca nhìn người đang bị đóng ở trên tường rồi nói: “Châu Vân Lai đã bị hủy rồi.”

Y hung ác nhìn chằm chằm vào tên nhãi gần như không còn rõ hình người ấy, nói: “Ngươi, rốt cuộc ngươi đã giấu thứ đó ở đâu?”

Thấy hắn không có phản ứng gì, đầu ngón tay của Thu Mộc Ca bắn ra một đốm sáng xanh lục. Một quả cầu nước bị ném tới, gột rửa sạch sẽ cái kẻ bẩn thỉu đang bị ghim trên tường kia, miễn cưỡng trông giống người hơn chút.

“Khương Chỉ Khanh, ngươi đừng có giả chết!”

“Muốn chết cũng không dễ như vậy đâu!”

Y nói với vẻ mặt hung ác.

Khương Chỉ Khanh bị giội đầy nước cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn nhếch khóe môi, im lặng nở nụ cười.

“Ngươi giấu nó ở đâu?”

“Tất nhiên là ở chỗ mà ngươi không thể tìm thấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status